nhìn thấu vấn đề, Viêm Lương đã sớm lĩnh giáo điều này. Muốn tìm hiểu con người Tưởng Úc Nam, tuyệt đối không thể nhìn vẻ bề ngoài, mà cần đọc hiểu ánh mắt anh. Vào giây phút này, Viêm Lương có thể đọc được tin tức có lợi cho mình từ ánh mắt ấy. Cô lập tức bỏ ly cà phê xuống bàn, ngồi thẳng người. “Anh có ý kiến gì hay không?”.
Tưởng Úc Nam đóng tập tài liệu, khoanh hai tay, vắt chân chữ ngũ giống một đại công tử đang dạy bảo người hầu: “Việc định vị sản phẩm Nhã Nhan của em không ổn”.
Viêm Lương lập tức sa sầm nét mặt.
Nếu là trước đây, Viêm tiểu thư nhất định sẽ đứng dậy, phủi mông bỏ đi. Còn bây giờ, cô lập tức điều chỉnh tâm trạng, ghé sát Tưởng Úc Nam như một học sinh khiêm tốn có tinh thần cầu tiến. “Không ổn ở điểm nào?”.
“Mời tôi làm tham mưu đắt lắm đấy!”.
Thấy Tưởng Úc Nam nhíu một bên lông mày, Viêm Lương biết mình lại bị con cáo già này nắm thóp. Nhưng đây là tình huống nói chuyện bằng thực lực, mà Viêm Lương hiểu rõ thực lực của Tưởng Úc Nam hơn ai hết. Cuối cùng, người thỏa hiệp chỉ có thể là cô. “Anh muốn gì?”.
“Không nhiều”. Tưởng Úc Nam cố ý liếc xuống bờ môi Viêm Lương rồi rất nhanh lại nhìn vào mắt cô. “Một nụ hôn là đủ”.
Tưởng Úc Nam tưởng Viêm Lương sẽ do dự hoặc trừng mắt với mình, không ngờ, cô ấy lập tức nhoài người, túm cà vạt của anh, hôn chụt một cái, sau đó, cô buông cà vạt. “Anh nói đi!”.
Tưởng Úc Nam lần đầu tiên bị người phụ nữ này dọa, bất giác ngây người, hồi tưởng lại nụ hôn chưa đến nửa giây rồi mới lên tiếng: “Em không nên đặt trọng tâm vào “làm mới” mà cần “làm cũ”.”
Viêm Lương chau mày. “Đừng vòng vo tam quốc nữa, Tổng giám đốc!”.
Chọc cô giận là một việc rất thú vị, Tưởng Úc Nam tất nhiên không bỏ qua cơ hội. Ngừng một lát, anh mới từ tốn nói: “Nhã Nhan có ưu thế ở mảng kem dưỡng da mặt thì em hãy tập trung vào mảng đó, đừng biến nó trở thành nhãn hiệu thập cẩm như các nhãn hiệu khác của Từ thị. Em muốn biến Nhã Nhan trở thành nhãn hiệu toàn diện, tất nhiên không thể thiếu sản phẩm bảo vệ da cơ bản hay kem dưỡng thể… Có điều, những thứ này chỉ có thể tác dụng “thêu hoa trên gấm[1]” mà thôi. Giống như khi nhắc đến Estée Lauder, người tiêu dùng sẽ nghĩ đến sản phẩm nào của nhãn hiệu này đầu tiên? Nhắc đến Shiseido[2], sản phẩm đầu tiên người tiêu dùng nghĩ đến là gì?
[1] Thành ngữ “thêu hoa trên gấm”: ý chỉ việc làm thừa thãi.
[2] Estée Lauder và Shiseido là hai nhãn hiệu mỹ phẩm nổi tiếng của Mỹ và Nhật Bản.
Viêm Lương chìm đắm trong lời nói của Tưởng Úc Nam, sắc mặt dần trở nên nặng nề. “Sau đó thì sao?”.
Tưởng Úc Nam chỉ nhìn cô mà không nói tiếp. Viêm Lương im lặng chờ đợi, nhưng anh đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt cô. Lần này anh không cần che đậy, đưa tay vuốt ve bờ môi Viêm Lương rồi nâng cằm cô. “Nụ hôn vừa rồi chưa đã…”.
Chưa nói hết câu Tưởng Úc Nam đã phủ môi xuống môi Viêm Lương.
Viêm Lương ép bản thân không suy nghĩ đến vấn đề tại sao mình lại rơi vào hoàn cảnh phải “bán sắc”? Cô cố gắng chuyển sự chú ý đến chuyện khác, ví dụ như, tại sao kỹ thuật hôn của anh lại tuyệt vời như vậy…
Sau một nụ hôn nồng nàn, Tưởng Úc Nam mới thỏa mãn buông lỏng bàn tay đang đỡ gáy Viêm Lương. Thấy Viêm Lương vẫn còn thở hổn hển, anh cắn nhẹ vào môi dưới hơi sưng mọng của cô rồi mở miệng: “Em đừng lúc nào cũng muốn ăn một miếng là béo ngay, cứ làm tốt sản phẩm kem dưỡng da mặt đi đã rồi tính kế lâu dài”.
Viêm Lương không biết liệu mình có đủ dũng khí đặt cược tất cả vào lọ kem dưỡng da mặt nho nhỏ, nhưng ánh mắt kiên định của người đàn ông đối diện đã tiếp sức mạnh cho cô. Dường như cô đã bị anh thuyết phục.
Tưởng Úc Nam dường như có thể nhìn thấu Viêm Lương. Cả hai trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Viêm Lương cũng quyết định, cô vừa định nói thì anh cướp lời: “Khi nào làm xong đề án, em hãy đi tìm một người”.
“Ai cơ?”.
“Lộ Chinh”.
Lộ Chinh…
Nhắc đến cái tên này, Viêm Lương lại bực mình. “Anh tưởng chúng tôi chưa tìm anh ta chắc? Tôi gọi cho thư ký của anh ta không biết bao nhiêu lần, đều không hẹn gặp được. Lộ đại công tử còn nói bận trăm công nghìn việc, không có thời gian tiếp chúng tôi”.
Là con trai độc nhất của Lộ Minh Đình, người sáng lập đồng thời là CEO đương nhiệm của tập đoàn Minh Đình, Lộ Chinh quả thực có tư cách để kiêu căng. Về điểm này, Viêm Lương không có bất cứ thắc mắc nào. Cô nghĩ, nếu có thể đưa Nhã Nhan vào hệ thống bách hóa và trung tâm thương mại của Minh Đình trên toàn quốc, cô sẽ không cần lo đầu ra của sản phẩm. Vì vậy, cô đã sớm chuẩn bị tinh thần cúi đầu hạ giọng, nhưng tính toán hay đến mấy cũng vô dụng. Đến tận bây giờ, cô vẫn chưa gặp được Lộ Chinh.
Bực dọc tích tụ trong lòng bao ngày nay, hôm nay tìm được đối tượng để trút, Viêm Lương đương nhiên không bỏ qua cơ hội than thở. Cô vừa nói vừa tỏ vẻ ấm ức.
Viêm Lương đoán dáng vẻ của cô bây giờ nhất định giống học sinh tiểu học đang mách lẻo với thầy cô, chắc sẽ bị Tưởng Úc Nam cười nhạo, không ngờ anh chỉ tỏ ra ngạc nhiên, ánh mắt lóe lên tia tán thưởng. “Không tồi, em có thể nghĩ ra chiêu lợi dụng mạng lưới của Minh Đình, cũng coi như trẻ con dễ dạy bảo”.
Không biết đây là lời khen hay châm chọc cô nữa. Viêm Lương dẩu môi, thả lỏng người, tựa vào thành ghế.
Tưởng Úc Nam cảm thấy Viêm Lương vừa luyện được chút bản lĩnh không thể hiện cảm xúc ra mặt, nhưng ngay lập tức bị cô phá hỏng. Anh lắc đầu bất lực. “Em đừng có cứng nhắc như vậy! Nếu đã không thể hẹn anh ta qua thư ký thì em hãy trực tiếp đi gặp anh ta”.
“Anh bảo tôi sống chết phải bám lấy anh ta?”. Viêm Lương nhăn mặt, nhíu mày.
“Chỉ có giả bộ làm “cháu” trước, sau này em mới có thể làm “ông”.”
Viêm Lương khinh thường câu nói đó, cô ngẩng đầu, nhếch mép với Tưởng Úc Nam. “Thật ngại quá, Tổng giám đốc. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng học kỹ năng giả làm cháu, tôi không biết”.
“Rất đơn giản, cho dù đối phương nói gì, làm gì, em thầm chửi rủa tổ tông mười tám đời của anh ta cũng không sao, nhưng bề ngoài em vẫn phải tỏ ra đúng mực, luôn ghi nhớ mục đích của em, cố gắng giữ nụ cười trên môi…”.
Lúc này, Tưởng Úc Nam ngồi lên mép bàn còn Viêm Lương mặt mũi nhăn nhó ngồi ở ghế. Hai người cách nhau một cánh tay. Vừa nói xong, anh liền giơ hai tay kéo má cô thành mặt cười. “Giống thế này…”.
Theo phản xạ, Viêm Lương định gạt tay anh ra nhưng nghĩ thế nào cô lại rụt tay về, chủ động mỉm cười với anh. Tưởng Úc Nam hài lòng buông tay. Cảm thấy không cam tâm nên Viêm Lương giả bộ cười nịnh nọt: “Tôi sẽ học hỏi Tổng giám đốc làm thế nào để trở thành người không biết xấu hổ”.
Cuối cùng cũng có thể “chửi đểu” Tưởng Úc Nam, Viêm Lương cảm thấy rất vui.
Ánh mắt của người đàn ông bên cạnh không biết từ lúc nào đã lạnh lẽo hẳn. Viêm Lương vừa định đứng dậy đi về, vô tình bắt gặp ánh mắt ấy, liền ngây người trong giây lát. Khi cô còn đang thảng thốt, Tưởng Úc Nam đột nhiên giơ tay giữ ghế của cô, bởi ghế có bánh xe nên anh dễ dàng kéo Viêm Lương đến trước mặt mình.
Phòng hội nghị bật đèn sáng trưng nhưng trong đôi mắt đen của Tưởng Úc Nam có tia xao động. Theo động tác cúi người, tia sáng từ đáy mắt chợt sáng, chợt tối khiến người khác không thể nắm bắt suy nghĩ của anh.
Thấy anh mỉm cười, Viêm Lương bỗng đờ người, để mặc ngón trỏ của anh lướt trên bờ môi rồi di chuyển xuống cằm, cổ, xương đòn… đến chiếc cúc áo đầu tiên.
Tưởng Úc Nam nhẹ nhàng cởi cúc áo. Đến khi Viêm Lương có phản ứng, anh đã cởi chiếc cúc thứ hai.
Viêm Lương không muốn đánh mất khí thế trước mặt Tưởng Úc Nam, vừa tóm tay anh vừa cười cười. “Anh định kiểm tra kết quả dạy dỗ của anh? Bất luận đối phương làm gì, tôi đều phải mỉm cười với anh ta?”.
Tưởng Úc Nam không tán thành cũng không phản đối trước câu nói của cô. Anh hơi nghiêng người, ghé sát tai Viêm Lương, thổi hơi nóng vào tai cô. “Giả làm cháu không có nghĩa là không có giới hạn. Nếu hành động của tôi bây giờ vượt quá giới hạn của em, em nên cho tôi một cái bạt tai rồi đóng sập cửa, bỏ đi”.
Viêm Lương hé miệng, còn chưa kịp trả lời, anh lại ung dung bổ sung một câu: “Tất nhiên, nếu em cũng rất muốn thì không nói làm gì!”.
Viêm Lương vẫn nắm tay Tưởng Úc Nam nhưng thái độ cự tuyệt không rõ ràng. Anh dễ dàng gạt tay cô, thuận thế kéo cổ áo sang hai bên, để lộ xương quai xanh đẹp đẽ. Anh còn nhớ, buổi tối hôm tổ chức tiệc kỷ niệm của công ty, anh đã để lại dấu hôn sâu bên dưới xương đòn của cô, bây giờ chỗ đó không còn chút dấu vết, chỉ thấy làn da láng mượt. Anh lập tức cúi xuống, nơi đó lại xuất hiện dấu hôn.
Tưởng Úc Nam ngẩng đầu nhìn Viêm Lương, cô hơi cụp mi mắt. Dù bị hàng lông mi dài che khuất nhưng anh vẫn nhận ra cô đang đấu tranh tư tưởng. Anh không cho cô thời gian suy nghĩ, cắn nhẹ vào vành tai cô khiến người cô run rẩy rồi cất giọng khàn khàn: “Đến chỗ em hay chỗ tôi?”.
Nửa đêm, Viêm Lương giật mình tỉnh giấc.
Cô thẫn thờ nằm nhìn trần nhà một lúc mới cuộn chăn ngồi dậy. Căn phòng này rất xa lạ với cô, thứ quen thuộc duy nhất là người đàn ông đang đứng bên cửa sổ kia.
Tưởng Úc Nam quay lưng về phía Viêm Lương, lặng lẽ hút thuốc. Anh để trần, chỉ mặc một chiếc quần dài, đầu tóc lộn xộn. Nhìn hình bóng anh bên khung cửa sổ và đốm thuốc lập lòe trong đêm tối, Viêm Lương do dự một lúc lâu, không biết nên quay về giường nằm tiếp hay đi đến bên anh. Cuối cùng, cô nằm xuống giường, trùm chăn kín mít.
Ánh sáng trong phòng ngủ mờ mờ. Bóng tối có thể bù đắp sự trống rỗng trong đầu Viêm Lương nhưng không thể bù đắp sai lầm cô vừa mắc phải. Cô đã phạm cùng một sai lầm với cùng một người đàn ông hai lần. Nguyên nhân khiến cô phạm sai lầm là ý chí của cô không kiên định, dễ bị đánh bại bởi dục vọng. Đúng vậy, dục vọng là một từ vừa mê hoặc vừa nguy hiểm biết bao!
Viêm Lương còn đang tự kiểm điểm bản thân thì chăn trên người đột nhiên bị kéo ra. Cô nhướng mắt, thấy Tưởng Úc Nam đang đứng trước mặt.
Trên người anh có vết xước do móng tay cô để lại, gương mặt có chút mệt mỏi sau cơn hoan lạc. Anh chỉ nhìn cô mà không lên tiếng, sau đó, anh nằm ngang giường, gối đầu lên bụng cô.
Tưởng Úc Nam dường như đã chìm vào giấc ngủ. Anh nhắm mắt, gương mặt toát lên vẻ thanh thản hiếm thấy, hơi thở đều đều. Tấm mặt nạ lạnh lùng của anh đã hoàn toàn biến mất. Nhìn bộ dạng của anh lúc này, Viêm Lương càng tỉnh ngủ.
Hiếm có dịp được quan sát anh tỉ mỉ như bây giờ. Đôi môi anh từng khám phá cơ thể cô. Ngón tay anh từng thâm nhập vào nơi bí ẩn nhạy cảm của cô. Đôi mắt anh không rời gương mặt cô khi cô lên đỉnh cực lạc.
“Tưởng Úc Nam!”.
Viêm Lương khẽ gọi tên anh, không ngờ anh lại trả lời: “Ừ”.
Tưởng Úc Nam vẫn nhắm nghiền hai mắt. Viêm Lương trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Anh cảm thấy giữa chúng ta liệu có tình yêu hay không?”.
Tưởng Úc Nam bật cười, sau đó xoay người lại, đè lên người cô.
Anh và cô mắt đối mắt, tay anh từ từ kéo tấm chăn mỏng ngăn cách giữa hai người, cho đến khi hai cơ thể lõa lồ đối diện nhau. Anh nói: “Tôi không có khái niệm gì về tình yêu nhưng hành động thì tôi rất hiểu”.
Vừa dứt lời, Tưởng Úc Nam lập tức tách hai đùi Viêm Lương. Cô chống hai tay lên vai anh, ngăn cản hành động tiếp theo của anh. «1234...6»