ăm nay còn xuất hiện thêm hướng tiêu thụ mới là các cửa hàng bán lẻ tự chọn và các tiệm làm tóc chuyên nghiệp…
Trên máy bay không thể kết nối internet, Viêm Lương đành phải tiến hành phân tích dựa theo tài liệu cô có trong tay, chỉ thế thôi cũng đủ làm cô bận rộn suốt mười mấy tiếng ngồi trên máy bay.
Sếp của cô lại rất an nhàn rảnh rỗi. Anh ta giở tờ tạp chí du lịch New York ra xem.
Khoang hạng VIP của máy bay chỉ có tiếng gõ bàn phím tách tách của Viêm Lương. Không biết bao lâu sau, hai mắt nhức mỏi, cô mới tạm thời rời tay khỏi bàn phím, day day ấn đường. Đúng lúc này, đập vào mắt cô là gương mặt nhìn nghiêng của một người.
Theo bản năng, Viêm Lương quay sang ngắm gương mặt đó, lúc đó cô mới ý thức mình đang ngắm gương mặt nhìn nghiêng của Tưởng Úc Nam, không biết anh chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi hay đã ngủ say.
Ánh mắt Viêm Lương chuyển xuống quyển tạp chí đặt trên bàn. Nếu cô nhớ không nhầm, trước đây Tưởng Úc Nam du học ở Anh, trong khi Viêm Lương quen thuộc với New York hơn bất cứ địa danh nào khác. Nhìn bức ảnh chụp buổi đêm New York trên tờ tạp chí, Viêm Lương hơi thẫn thờ.
Cô chưa thấy nơi nào có cảnh đêm đẹp hơn ở New York, bởi lần đầu tiên cô và Châu Trình đặt chân đến New York khi hai người đi du học là vào buổi tối.
Cả thành phố rực rỡ ánh đèn, xe cộ như mắc cửi…
Trong không khí tĩnh mịch, hàng loạt ký ức dội về khiến Viêm Lương ngẩn ngơ một lúc. Khi đưa mắt sang bên cạnh, cô thấy Tưởng Úc Nam không biết tỉnh dậy từ bao giờ, đang lặng lẽ nhìn cô. Ánh mắt anh ta bình thản nhưng đầy sức mạnh, đôi đồng tử sâu hun hút và lạnh nhạt khiến Viêm Lương cảm thấy như bị bóc trần trước mặt anh ta.
Viêm Lương ngượng ngùng ho khan một tiếng, đứng dậy: “Tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
Tưởng Úc Nam không nhìn cô nữa, hơi nghiêng người để cô lách ra ngoài.
Vào nhà vệ sinh, Viêm Lương thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cô mới bắt đầu nghi hoặc, không hiểu tại sao vừa rồi toàn thân cô lại bị bao phủ bởi cảm giác bị vạch trần, thậm chí khiến cô không còn đường trốn chạy.
Có lẽ do đôi mắt của người đàn ông đó có thể nhìn thấu nội tâm người khác. Hoặc giả, vì thứ tình cảm chưa bao giờ nhận được hồi đáp của đối phương khiến cô cảm thấy không chốn dung thân.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Viêm Lương tự kiểm điểm vô số lần, sau đó cô mới rời khỏi nhà vệ sinh. Không ngờ Tưởng Úc Nam đứng ngay ngoài cửa, ở đầu lối đi chật hẹp. Anh ta khoanh tay trước ngực, gương mặt vô cảm. Viêm Lương tưởng anh ta muốn dùng nhà vệ sinh, nhưng mãi không thấy anh ta có ý định vào trong, cô chỉ còn cách nghiêng người, lách qua anh ta để về chỗ ngồi. Viêm Lương còn chưa đi qua, Tưởng Úc Nam đột nhiên đặt tay lên tường, chặn đường cô.
Viêm Lương rất không vui: “Anh…”
“Nếu tôi không nhầm, Giám đốc Châu là vị hôn phu của chị gái em…” Anh ta đột nhiên nói.
Viêm Lương chau mày cảnh giác.
Gương mặt vốn lạnh lùng, vô cảm của Tưởng Úc Nam bỗng hiện ý cười: “Thế nào? Yêu vị hôn phu của chị gái, cảm giác khó chịu lắm đúng không?”
Nụ cười của anh ta ẩn chứa sự chế nhạo.
Viêm Lương chưa bao giờ bị một câu nói đơn giản ép đến đường cùng như lúc này, cô gần như không thể khống chế bản thân. “Con mắt nào của anh thấy tôi yêu anh ấy? Con mắt nào của anh thấy anh ấy là vị hôn phu của Từ Tử Thanh?”
Ánh mắt Tưởng Úc Nam dừng trên mặt cô trong giây lát, sau đó anh ta nâng cằm cô. Viêm Lương lùi lại, bị đẩy vào một góc.
Tưởng Úc Nam thưởng thức đủ rồi mới buông cằm cô: “Rất hiếm người qua nổi mắt tôi.”
Nếu không phải tình cờ nhìn thấy cô tiếp viên hàng không đứng cách đó không xa đang quan sát bọn họ, Viêm Lương chắc chắn sẽ dùng vũ lực giải quyết. Bắt gặp nụ cười mỉa mai vẫn còn phảng phất trên khóe miệng Tưởng Úc Nam, Viêm Lương cũng nhếch mép rồi kéo cà vạt của anh ta, ép anh cúi đầu. Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta. Trong mắt hai người đều có hình bóng của đối phương, anh rất thư thái, còn cô đầy vẻ tức giận.
“Dựa vào đôi mắt này anh có thể biết trong lòng tôi nghĩ gì? Đúng là khôi hài thật!”
Tưởng Úc Nam không hề bận tâm đến cơn giận dữ của Viêm Lương, khóe miệng nhếch lên. “Tôi có thể thấy sự giấu đầu hở đuôi trong mắt em.”
Viêm Lương cười nhạt, giật cà vạt mạnh hơn. “Vậy anh thử đoán xem, trong mắt tôi anh là cái thứ gì? Bề ngoài hào nhoáng, tự cao tự đại, lúc nào cũng cho mình là đúng…”
Bàn tay đang túm cà vạt của Viêm Lương bị anh ta nắm chặt. Dần dần, nụ cười trên môi anh ta trở nên khác thường, rõ ràng sự chú ý của anh ta không còn ở đôi mắt cô từ lâu.
Lúc này Viêm Lương mới nhận ra, ánh mắt anh ta tập trung ở đôi môi cô.
Cô giật mình, buông tay nhưng bị anh ta giữ lại. “Lẽ nào em quên, em còn nợ tôi điều gì?”
Năm tiếng đồng hồ sau nụ hôn hụt ở nhà Tưởng Úc Nam, môi anh lại phủ xuống môi cô, lần này không sai một li.
Viêm Lương tuy bị bất ngờ nhưng phản ứng cũng khá nhanh, cô đẩy mạnh người anh ta.
Nào ngờ người đàn ông này tấn công như vũ bão, khó khăn lắm cô mới tách ra được vài centimét nhưng lại bị anh áp sát trong giây lát. Lần này cả người anh ta đè cô vào góc tường, hai cơ thể dính vào nhau không một khe hở. Bàn tay cô bị khóa chặt trước ngực anh ta, không thể động đậy.
Nụ hôn của Tưởng Úc Nam không dễ cự tuyệt, cuồng nhiệt như một người đàn ông háo sắc, nhưng không hiểu tại sao Viêm Lương nhìn rõ tia giá lạnh được kìm nén trong đáy mắt anh ta. Đúng vậy, là tia giá lạnh, thậm chí có phần độc ác.
Vào giây phút đó, Viêm Lương cho rằng, anh rất hận cô. Hận như thể có mối thù giết cha, hận đến mức muốn nghiền nát cô.
Cuối cùng Tưởng Úc Nam cũng thỏa mãn, buông Viêm Lương ra. Cô lập tức vung tay.
Anh ta không hề ngăn cản. Một tiếng “bốp” đanh sắc vang lên, trên mặt Tưởng Úc Nam xuất hiện dấu tay đo đỏ.
Viêm Lương nhìn Tưởng Úc Nam trừng trừng, dường như cô không thể tin nổi vào mắt mình. Lần trước cô muốn dạy dỗ Từ Tử Thanh, anh ta dễ dàng bắt tay cô. Với tư thế của anh ta lúc này, không có chuyện anh ta không thể ngăn cản cô.
Tưởng Úc Nam chạm tay vào khóe miệng hơi sưng, đón ánh mắt của Viêm Lương. Anh ta không hà tiện nở nụ cười với cô, như ngầm báo cho cô biết, anh ta cho phép cô tát, nếu anh ta không cho phép, cô không thể động đến một sợi lông của anh ta.
Cuối cùng Viêm Lương cũng nghĩ đến một từ để hình dung bộ dạng của Tưởng Úc Nam lúc này, đó là chẳng biết sợ gì cả. Càng nghĩ cô càng bừng bừng tức giận. Vô tình thấy trên bàn của hành khách ngồi gần nhà vệ sinh nhất có cốc nước, Viêm Lương lập tức cầm lên, định hất vào gương mặt điển trai nhưng đáng ghét trước mặt.
Lần này, Viêm Lương bị Tưởng Úc Nam nắm chặt cổ tay một cách chuẩn xác. Cô muốn rút tay về nhưng bàn tay còn lại của anh ta nhẹ nhàng cầm lấy cốc nước trong tay cô, thong thả đưa lên miệng uống một ngụm.
Lý trí của Viêm Lương biến mất, cô không nói một lời, giơ tay kia đoạt lại cốc nước. Cô tiếp viên hàng không thấy hai hành khách xảy ra tranh chấp, vội đi đến khuyên giải. Cuối cùng, nửa cốc nước còn lại trong tay Viêm Lương không bay vào người Tưởng Úc Nam, mà là cô tiếp viên hàng không lãnh trọn.
Váy của cô tiếp viên ướt một mảng, Viêm Lương vội mở miệng nói: “Tôi xin lỗi…”
“Chúng tôi xin lỗi!” Tưởng Úc Nam cũng lên tiếng.
Nói xong, anh ta rút mấy tờ tiền và giấy ăn đưa cho cô tiếp viên. Cô tiếp viên chỉ nhận giấy ăn, không nhận tiền, đồng thời nở nụ cười nghề nghiệp với Tưởng Úc Nam. “Không sao đâu ạ!”
Sau đó, cô ta quay sang Viêm Lương nói: “Tiểu thư, người đang yêu khi xảy ra mâu thuẫn thì nên nói chuyện chứ không nên động thủ. Vị tiên sinh này quá dễ tính…”
Viêm Lương thở dài, người ngoài nhìn vào đều cho rằng cô cố tình gây sự. Cô định lên tiếng giải thích nhưng Tưởng Úc Nam mỉm cười với cô tiếp viên rồi kéo cô về chỗ ngồi. Lúc đi qua xe đẩy của cô tiếp viên, Tưởng Úc Nam thuận tay để mấy tờ tiền vào trong.
Tưởng Úc Nam đúng là biết mua chuộc lòng người. Viêm Lương giật tay khỏi tay anh ta.
Về chuyện vừa xảy ra trên máy bay, Viêm Lương tự nhận cô trở thành trò cười không nói làm gì, còn mang tiếng oan thay Tưởng Úc Nam. Có lẽ anh ta là kẻ địch mạnh nhất trong cuộc đời cô, trong lòng cô đột nhiên xuất hiện nỗi sợ hãi mơ hồ.
Sau đó, Viêm Lương kiên quyết không để Tưởng Úc Nam có cơ hội gây sự. Cô chỉnh lại ghế ngồi, kéo cửa sổ, đeo tấm chụp mắt, gọi cô tiếp viên hàng không để lấy chăn. Viêm Lương chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để đi ngủ, nhưng cô nhắm mắt suốt nửa tiếng đồng hồ mà không tài nào ngủ được.
Nhiệt độ trong máy bay có vẻ hơi thấp, đầu óc Viêm Lương hỗn loạn. Cô lật người, tiếp tục ép mình ngủ, tấm chăn mỏng tuột xuống, Viêm Lương thò tay định kéo lên nhưng có người nhanh hơn cô một bước, kéo chăn đắp cho cô.
Viêm Lương biết người đó là ai, lòng cô lạnh giá. Tuy đang đeo tấm chụp mắt nhưng cô vẫn vô thức nhắm nghiền hai mắt.
Một hơi thở nóng hổi phả vào trán cô.
“Chúc em ngủ ngon!” Giọng nói dịu dàng của Tưởng Úc Nam vang lên bên tai cô.
Viêm Lương tưởng chuyến đi New York sẽ rất bận rộn, nào ngờ Tưởng Úc Nam giống như đưa một đoàn “bề tôi” đi nghỉ mát. Mấy ngày liền, bọn họ hết cưỡi ngựa lại chơi golf, thậm chí còn thuê cả du thuyền ra biển, ung dung, tự tại vô cùng.
Viêm Lương không phụ trách theo dõi lịch trình của Tưởng Úc Nam, nhưng cô cũng nghe nói những ngày này anh đều lượn lờ ở khu vực Manhattan và quận Queens. Đến thư ký Lý cũng không kiềm chế nổi, sau khi cùng Tưởng Úc Nam trở về từ sân golf, anh ta đến gõ cửa phòng Viêm Lương dù là lúc nửa đêm. Thư ký Lý sốt ruột muốn bàn với Viêm Lương tiếp theo nên làm thế nào.
“Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách. Tổng giám đốc vừa nhậm chức đã dẫn một đám nhân viên ra nước ngoài ăn chơi hưởng lạc. Tôi nghe nói, phó giám đốc đi cùng đoàn không dưới một lần than phiền và nghi ngờ năng lực của Tổng giám đốc.”
Thật ra Viêm Lương cũng đã suy nghĩ hai ngày nay, xem cô có nên không thông qua Tưởng Úc Nam, trực tiếp gặp gỡ đại diện phía Mỹ là ông Johnny Weir với tư cách là con gái Từ Tấn Phu. Nhưng nếu muốn vượt quyền hạn, cô cần phải tìm một người thân cận có uy tín trong công ty thì mới có thể khiến đội ngũ tham gia đàm phán nghe lời. Suy đi tính lại, chỉ có Châu Trình là người thích hợp nhất.
Châu Trình…
Viêm Lương lắc đầu, cất giọng bình thản: “Hay là thế này đi, sáng sớm ngày mai, anh và tôi cùng đi gặp Tổng giám đốc, hỏi thẳng xem anh ta định thế nào. Nếu anh ta không thể đưa ra lời giải thích hợp lý, cứ ăn chơi bằng tiền của công ty, chúng ta sẽ tìm cách giải quyết khác.”
Thư ký Lý tuy đã đi theo Tưởng Úc Nam nhiều năm nhưng vẫn rất nể sợ ông sếp này. Nghe Viêm Lương nói vậy, anh ta miễn cưỡng trả lời: “Được thôi!”
Chín giờ sáng ngày hôm sau, Viêm Lương và thư ký Lý đến phòng Tưởng Úc Nam, đúng lúc khách sạn đưa đồ ăn sáng tới. Nhân viên phục vụ bày đồ ăn lên bàn, Tưởng Úc Nam mặc áo choàng tắm, vừa lau khô đầu vừa từ phòng ngủ đi ra.
Bọn họ đang ở khách sạn năm sao có vị trí đẹp nhất trên đại lộ số Năm. Ngoài cửa sổ là toàn cảnh Manhattan, nhìn xuống dưới, người đi bộ vội vàng, nhỏ bé như đàn kiến. Ánh nắng rực rỡ hắt vào phòng làm giọt nước trên tóc Tưởng Úc Nam lấp lánh.
Tưởng Úc Nam dường như không bất ngờ khi thấy hai ngư