Vừa nghe tin tức Lương Tuấn mang đến, Quý Kính Hòa kinh ngạc, cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất.
“Mình không nghe lầm chứ? Cậu làm việc trong ngành điện tử còn ngại kiếm không đủ, đem chủ ý đánh tới giới truyền thông rồi? Có quá nhiều không!” Cậu ta bất bình nói lớn.
“Cũng không phải nghĩ ra chủ ý, anh ấy muốn hình tượng công ty trở nên phổ biến, cho nên tính toán muốn chụp hình quảng cáo, mình cũng cần mượn tài năng của cậu, thay mình tạo ra một người phụ nữ đặc biệt.” Lương Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu.
“Không biết, cho mình thời gian, mình phải xem lịch làm việc của mình,…” Quý Kính Hòa cau mày, đi đến bên cạnh cửa sổ.
“Tiểu Quý, lần này dù thế nào đi nữa cũng phải nhờ cậu giúp việc này, tìm khắp Đài Loan, trừ cậu ra, mình không tìm thấy thợ trang điểm thứ hai có thể làm hài lòng cái con người kén chọn đó.” Lương Tuấn thành thạo nói.
“Coi như cậu biết phân biệt tốt xấu?” Quý Kính Hòa cũng không khách khí cười ha ha. “Được rồi! Xem như vì mặt mũi của bạn cũ, mình sẽ sắp xếp thời gian để đến đó.”
“Thật tốt qua, vậy trước tiên quyết định như vậy!” Lương Tuấn cười, vỗ bả vai cậu.
Vào một ngày trước khi quảng cáo chính thức bắt đầu, sáng sớm, Lương Tuấn đã đưa Sở Mạn Hà đến chỗ của Quý Kính Hòa, đầu tiên là phải trang điểm.
“Quá đẹp, quá đẹp!”
Từ lần đầu nhìn thấy Sở Mạn Hà, cả buổi sáng, Quý Kính Hòa vẫn nói đi nói lại những lời này.
“Mình đã nhìn qua rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa bao giờ gặp ai như Sở tiểu thư, xinh đẹp như vậy, làn da này nhất định khiến phụ nữ khắp nơi ghen tỵ đến chết!”
Quý Kính Hòa tự nhiên than thở, không phát hiện gương mặt Lương Tuấn ở bên cạnh đã từ từ biến thành đen.
Thân là thợ trang điểm, thích nhìn nhất chính là những mỹ nhân xinh đẹp như vậy, không chỉ vui tai vui mắt, trang điểm cũng không cần quá kì công, thoái mái lại vui vẻ.
Nhưng vẻ mặt anh thích thú, giọng nói than thở kkhoa trương không dứt, làm Lương Tuấn ở bên cạnh nhìn lại có cảm giác không phải như vậy.
Nhất là Sở Mạn Hà chết tiệt kia, từ sáng sớm khi anh đến đón cô, dọc theo đường đi gương mắt không chút thay đổi, mà vừa thấy Quý Kính Hòa, nụ cười trên mặt lại rức rỡ giống như đóa hoa mùa xuân liên tiếp nở rộ.
Đã gặp qua mấy nhà tạo hình, Quý Kính Hòa vẫn luôn nhẫn nại, quan hệ với Sở Mạn Hà tất nhiên càng thêm thân mật thân thiện, khiến Lương Tuấn cảm thấy một bụng khó chịu,…
Càng kì quái hơn là, trong công việc, Quý Kính Hòa trước nay luôn nổi danh là con người xấu tính, lại cả ngày cười đùa, giống như không sợ mắt bị rút gân, điều này khiến Lương Tuấn ghen tỵ không ngừng…
Ghen tỵ? Lương Tuấn đột nhiên ngẩn ra. Tại sao anh lại ghen tỵ? Anh hận chết cô!
Anh chỉ muốn dùng hợp đồng công việc trói chặt cô, khế ước nghiêm khắc không cho cô chút tôn nghiêm, chi phối cuộc sống của cô, đòi lại tôn nghiêm anh bị giẫm đạp.
Nhìn nhìn cô vui vẻ với Quý Kính Hòa giống như không coi ai ra gì…người bạn tốt nhất của anh vừa nói vừa cười, nhưng anh lại tức giận giống như một đứa trẻ bị cướp đi món đồ chơi yêu thích, chỉ muốn đem cô ôm vào trong ngực…
Anh phiền nào quay đầu ra, dùng sức vò mái tóc đen, giống như muốn xóa đi những suy nghĩ hỗn độn trong đầu mình lúc này.
Trải qua mấy ngày nay, sự trầm mặc của cô, cô nhẫn nhục chịu đựng, ánh mắt của cô tinh khiết giống như vô tôi chỉ là giả dối, chỉ là thủ đoạn tranh thủ sự đồng tình của cô mà thôi!
“Tiểu Hà, bình thường em thích chơi gì?”
Một lần nữa, chỉ thấy đề tài nói chuyện của hai người đã chuyển tới sở thích lẫn nhau, bộ dạng hợp ý thật giống như hận không sớm được gặp nhau.
“Em thích nghe nhạc? Vừa lúc nhà anh có rất nhiều CD, có cơ hội có thể đến nhà anh nghe…”
Không biết trong lòng bạn tốt bên cạnh đã nổi lên một trận cuồng phong, Quý Kính Hòa còn nóng lòng muốn mời Sở Mạn Hà đến nhà chơi, một đôi tay còn không biết sống chết sờ tới sờ lui trên gương mặt của Sở Mạn Hà.
Nhìn bộ dạng chuyện chú trang điểm cho Sở Mạn Hà của Quý Kính Hòa, tâm tình anh không khỏi nóng nảy, bất giác bắt đầu đi tới đi lui.
Xem ra công việc đã hoàn thành được hơn một nửa.
Mái tóc dài xinh đẹp của cô được uốn cong, đuôi tóc mềm mại giống như có sức sống. Thuật trang điểm xuất thần, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của cô thêm trong sáng mà thanh tú, làn da trắng nõn không tỳ vết càng thêm óng ánh trong suốt.
Hiện tại chỉ có môi cô chưa được chăm sóc, đôi môi trơn bóng đầy đặn ở dưới ánh đèn trở nên ngon miệng khiến người khác nhịn không được muốn cắn một ngụm, Lương Tuấn gần như mất hồn nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng xinh đẹp đó, nhớ tới hương vị vui vẻ mềm mại…
Cố gắng từ đè nén suy nghĩ bị Quý Kính Hòa làm cho kịch động, Lương Tuấn lại liến thấy ngón tay anh ta thuận theo gương mặt của cô một đường đi xuống, rồi sau đó ngón tay từ cằm dưới lại trượt xuống cổ…
“Đủ rồi!”
Anh bất ngờ gầm lên, khiến Quý Kính Hòa và Sở Mạn Hà đồng thời bị dọa giật mình.
“Đi theo anh!”
Anh kéo tay Sở Mạn Hà đi thẳng ra ngoài cửa.
“Này… Lương Tuấn, cậu muốn đi đâu?” Quý Kính Hòa ở phía sau vội vàng nói lớn.
“Thỏa thuận hợp tác hủy bỏ!”
“Đây là ý gì?” Tên tiểu tử này chê kỹ thuật của anh quá kém?
“Mình muốn đổi nữ chính!” Anh oán hận quăng lại một câu.
Nhìn bóng lưng kiên định, đầu cũng không thèm quay lại, Quý Kính Hòa ngây ngẩn cả người.
Hồi lâu, rốt cuộc anh mới lộ ra một nụ cười… quả nhiên, tên tiểu tử Lương Tuấn này rơi vào lưới tình rồi.
Anh chỉ tò mò muốn thử tên tiểu tử này một chút, không ngờ người này không chịu được một chút kích thích, nóng này giống như con gấu bị quấy rầy lúc ngủ đông.
Oa oa oa… xem ra bọn họ là hai hòn hai ngoan cố lại thiếu một hòn.
Chỉ là, anh không chơi quá mức chứ? Tên Lương Tuấn này tức giận không ít, hi vọng không liên lụy đến cô gái nhỏ xinh đẹp đó!
Nói thật, thưởng thức cô gái đó rất thỏa mãn con mắt, nhưng thật khó phục vụ, nhưng người đó liên tiếp muốn nhảy vào hố lửa tình yêu, không có chuyện gì muốn tự mình tìm tới phiền toái sao?
Chuyện tình yêu? Loại chuyện hao tổn tâm tư này, anh còn không muốn đụng tới, không bằng làm nhà tạo hình như anh, khiến phụ nữ trở nên xinh đẹp tương đối đơn giản!
Chỉ là, nhìn bộ dạng của hai người đều không chịu thẳng thắn, đều là nhưng kẻ ngoan cố, sợ rằng còn phải dây dưa rất lâu đó!
“Vì sao em lại bị thay thế?”
Ngồi lên xe của Lương Tuấn, Sở Mạn Hà đau lòng lại tổn thương nhịn không được hỏi.
Rõ ràng đã quyết định cho cô đảm nhận hình ảnh quảng cáo này, cô tự nhận mình làm việc rất nghiêm túc, biểu hiện cũng trên tiêu chuẩn, tại sao trước khi bắt đầu lại đổi người rồi?
“Anh đột nhiên không muốn em đảm nhận nhân vật này thôi.” Anh không muốn những người đàn ông khác trừ anh ra được nhìn cô chằm chằm.
Anh không thích cảm giác này, vô cùng không thích.
Nhất là việc dưới sân khấu không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn cô, một khi quảng cáo được đưa ra thị trường, bóng dáng xinh đẹp của cô sẽ xuất hiện dày đặc, nụ cười ngọt ngào này sẽ xuất hiện tại tất cả nhưng con phố lớn ngõ nhỏ.
Anh đố kị, không muốn chia sẻ cùng người khác!
Một lát sau, anh đột nhiên hoàn hồn, phát hiện suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu mình mà ngẩn người.
Thế nhưng anh lại để ý Sở Mạn Hà! Anh cho rằng mình hận cô, cảm giác đối với cô chỉ còn lại oán và giận, nhưng vì sao…
“Sao anh có thể như vậy…” Âm thanh cô nghẹn ngào.
Chẳng lẽ anh nhất định phải dùng cách này để nhục nhã cô, thậm chí để cô nhiều lần khó chịu sao?
“Anh chính là như vậy, chuyện này không cần phải thảo luận!” Anh đột nhiên thu hồi ánh mắt, trốn tránh ánh mắt bịt kín hơi nước nĩ lệ của cô.
“Vậy anh rốt cuộc muốn xử lí em thế nào? Bỏ tiền nuôi một người không có chỗ dùng?” Trong lúc bất chợt, cô cảm thấy mình thật đang buồn.
Rời khỏi ‘Lam’, cô không phải là cái gì…
“Anh sẽ nghĩ cách đòi lại năm mươi triệu từ em!” Anh thô bạo trả lời cô một câu.
Nghe vậy, sắc mặt Sở Mạn Hà tái đi.
Nếu như anh muốn dựa vào cái này để nhục nhã cô, để cô khó chịu, như vậy, anh thành công rồi!
Cô chưa từng phát hiện, Lương Tuấn lại ảnh hưởng tới cô sâu như vậy, bất kì hành động nào của anh, cũng sẽ khiến cô đau lòng giống như không thể hít thở.
Tại sao cô lại quan tâm như vậy? Cho dù anh đối với cô không có một tia tình cảm, cho rằng cô là một người phụ nữ tham lam, cô vẫn bị sự lạnh lùng của anh làm bị thương?
Hơn nữa vào giờ khắc này, cô mới phát hiện tình cảm mình đối với Lương Tuấn đã vượt mức cho phép. Biết rõ cả hai không phải người cùng một thế giới, cô biết anh rất hận cô, cô còn vì anh mà rung động…
Nhìn khuôn mặt thay đổi liên tục của anh,tim cô lại đập rộn lên, cô phát hiện… cô yêu anh?
Nếu không phải là yêu, sao cô lại quan tâm thái độ của anh như vậy? Nếu không phải là yêu, sao cô lại phải vì hành động vô tình của anh mà đau lòng? Nếu không phải là yêu, sao ngay cả dũng khí rời đi cũng không có?
Cho dù biết rõ lập trường của hai người đối lập, biết anh vĩnh viễn không thể yêu mình, nhưng cô vẫn không cách nào khống chế được tình cảm của mình…
Sao cô lại ngu như vậy?
Giống như cảm nhận hơi thở bi thương và tuyệt vọng trên người cô, Lương Tuấn không khỏi liếc nhìn cô mấy lần, nhưng vẫn không chịu hạ mình.
Xe lái đến khu nhà trọ ‘giam cầm’ cô, đến cả can đảm vào nhà cô anh cũng không có, chỉ sợ quyết tâm của mình sẽ bị cặp mắt trong veo kia đánh cho tan tác.
“Ở nhà chờ thông báo của anh, anh sẽ tùy thời gian liên lạc với em!” Anh nhìn về phía trước, lạnh lùng nói ra một câu.
Nhìn gò má lạnh lùng của anh, Sở Mạn Hà run rẩy xuống xe.
Xe ở sau lưng cô vội vã rời đi, giống như nhanh chóng muốn rời xa cô.
Cô nhắm mắt lại, nước mắt kìm nén thật lâu rốt cuộc rơi xuống.
“Cái gì? Em muốn đổi nữ chính?”
Nghe được lời nói của Lương Tuấn, Địch Kiệt đang chui trong đống công văn, kinh ngạc lập tức ngẩng đầu lên.
“Em đang ở đây nói đùa sao?” Tên tiểu tử này trước giờ chưa từng nghiêm chỉnh, chuyện quan trọng như vậy cậu ta cũng có thể đem ra đùa, muốn đổi liền đổi?
Đich Kiệt mong đợi có thể nhìn thấy nụ cười tà ác trên gương mặt của Lương Tuấn, nhưng chỉ thấy anh vẫn luôn cau mày, thật lâu không nói.
“Em nói thật?” Địch Kiệt luôn tỉnh táo cũng không nhịn được nữa, mắng lên. “Làm ơn, quảng cáo của chúng ta tháng sau phải phát trên ti vi, thời gian quảng cáo cũng nhanh qua rồi, hiện tại thời gian chỉ còn lại nửa tháng, thời gian rất gấp, em còn muốn đổi vai? Đầu óc em có vẫn đề à?”
“Em không quan tâm nhiều như vậy, em chỉ muốn thay đổi.” Hồi lâu, Lương Tuấn mới nói ra câu này.
“Kiên trì muốn dùng Sở Mạn Hà là em, muốn thay cô ấy cũng lại là em, vì lần quảng cáo này anh đã chi mấy ngàn vạn, em đang muốn chà đạp ai vậy?” Địch Kiệt vọt tới trước mặt anh, cực kì tức giận rống lên, chỉ thiếu không nắm cổ áo anh lên mà đánh.
“Chuyện chính là như vậy, em không muốn nói thên nữa, nếu như anh không thể tha thứ, vậy chúng ta giải tán đi!”
Ném lại một câu, anh xoay người muốn rời khỏi phòng là việc.