Túi đựng rác, từng túi từng túi được ném ra bãi xử lý rác bên ngoài. Mỳ gói xếp chồng, từng hộp từng hộp được cho vào tủ cất trữ đồ ăn. Quần áo bẩn chất đống, từng chiếc từng chiếc được ném vào lồng máy giặt. Năm chiếc máy giặt được khởi động cùng lúc phát ra những tiếng rầm rầm, ục ục, đinh cả tai, nhức cả óc. Lau những giọt mồ hôi trên trán, cô tiếp tục dùng chổi lau nhà lau cọ những vết chân in trên nền gạch, nhân tiện thề với lòng mình. Cả đời này, cô sẽ không thích mấy gã trai bao nữa. Thật nên để cho những cô gái quen tiêu tiền kia đến mà xem thói ăn ở bẩn thỉu của những “bạch mã hoàng tử” của bọn họ, một đám bề ngoài như vàng như ngọc mà bên trong thì lại vô cùng thối nát. Để họ biết đằng sau những khuôn mặt tươi cười đón khách đẹp đẽ kia, cất giấu sự thực kinh khủng như thế nào. Người ta nói “phía sau một người đàn ông thành công, luôn có một người phụ nữ tuyệt vời”, vậy thì, phía sau đám đàn ông “thành công” này, chắc chắn là một thím dọn vệ sinh tuyệt vời, dốc sức tận lực đến gẫy cả lưng!
Nhưng mà hứng thú của cô đối với việc trở thành một thím dọn vệ sinh tuyệt vời thì chẳng nồng nàn gì, chỉ hy vọng trước khi đám cầm thú kia tan làm, sẽ làm xong hết mọi việc, sau đó nhanh chóng rời khỏi đây. Đúng là nực cười, cứ coi như cô thần kinh có vấn đề đi nữa, cũng biết rằng bà chủ đang cố ý chỉnh cô. Nếu cùng lúc, ba người đàn ông có quan hệ rối rắm với cô xuất hiện ngay trước mặt, cô nên lấy cái chết để tạ tội thì sẽ dễ dàng hơn, hay là cứ cố gắng chào hỏi như với mấy người quen, cười đến mức mặt dày vô sỉ thì sẽ tốt hơn?
“Chị Hồ, từ trước đến nay em chưa từng thấy chị dọn dẹp vệ sinh chăm chỉ như thế này. Chị thích chỗ này như vậy sao?” Phạn Đoàn vừa ăn bánh vừa ngồi tựa lưng vào chiếc ghế sô pha dài trong phòng khách bắt chuyện với cô, không biết ông bố thần thông quảng đại kia đã dùng thứ gì để an ủi trái tim nhỏ bé yết ớt của cậu ta. Cô nhìn cái bộ dạng thoải mái của cậu ta, không biết hôm nay cậu ta có phải đi học không nữa.
“Toàn mùi hôi, ai mà thích chỗ này được chứ!” Cô cắn răng thật chặt, tay dùng lực mạnh hơn nữa, phát ra mấy tiếng lau sàn “kin kít”.
“Mùi hôi?” Phạn Đoàn khịt khịt mũi: “Phạn Đoàn chẳng ngửi thấy gì cả?”.
“Em đương nhiên không ngửi thấy rồi, bởi vì tương lai trên người em cũng có cái mùi hôi này!” Cô hừ một tiếng lạnh lùng, mùi vị đàn ông hôi muốn chết đi được, khắp nơi đều là mùi hooc môn lên men bay tứ tung.
“Chị đừng dọa em, chị Hồ, Phạn Đoàn rất thích mùi hương trên người bố, không muốn ngửi cái mùi nước hoa hỗn độn giống như của mấy anh cầm thú ở đây.”
“Em hy vọng ở trong cái xào huyệt của đám cầm thú như thế này mà vẫn giữ được mùi hương tự nhiên thuần khiết sao? Suy nghĩ hết sức kì cục!” Đừng có ở trước mặt cô mà thể hiện mấy thứ nghĩa nặng tình sâu, thật chướng mắt!
“Vậy cũng đúng, bố cũng cảm thấy vẫn là không khí tự nhiên trong lành trên núi tốt hơn.” Phạn Đoàn cắn miếng bánh, phát ra mấy tiếng nhai “lép bép”: “Cho nên, chị Hồ, chị phải cố lên đó”.
“Cố lên? Lẽ nào chị còn chưa đủ nỗ lực sao?” Cô nhìn một lượt gian phòng khách đã được lau gần sạch, cảm thấy rất hài lòng với thành quả lao động của mình. Nếu đem đối chiếu với mấy cảnh lúc cô bắt đầu bước chân vào, trạng thái gian phòng như bây giờ thực sự có thể gọi là tiên cảnh chốn trần gian!
“Phạn Đoàn bây giờ chẳng thể mượn cớ để trì hoãn bố nữa rồi.” Cậu ta bỏ qua, không trả lời câu hỏi của cô, liền đi thẳng vào vấn đề chính: “Bố có thể sẽ quay về núi bất cứ lúc nào”.
Cô dừng động tác lau nhà lại, nhìn những vệt nước bẩn chầm chậm lăn ra trên sàn nhà, trưng ra một nụ cười phô diễn: “Em đừng ngốc nữa, bố em đi đâu được chứ, anh ấy đã bán mình cho bà chủ câu lạc bộ rồi, bà chủ sẽ không để bố em đi đâu, người ta có hợp đồng đó, ông bố của em không thể không thanh toán mà đi như vậy đâu. Này, giúp chị nhìn điện thoại xem, bà chủ còn dặn làm gì nữa”.
Chuyển đề tài?
Phạn Đoàn lẩm bẩm trong miệng, liếc mắt nhìn bóng người ngoài cửa kính đang quẹt thẻ đi vào, bĩu bĩu môi, dựa lưng vào sô pha: “Chị Hồ! Chị thừa nhận đi, chị rất thích bố em phải không? Hử?”.
“Con mắt nào của em thấy vậy chứ?” Sự phủ định không chút bất ngờ khiến Phạn Đoàn cười híp mắt lại.
“Hai con mắt của em đều thấy. Bởi vì, chị đang ghen với em.”
“Cái gì?” Cô liền buông cây lau nhà xuống, chống hai tay vào hông, đứng trước mặt tên tiểu quỷ chẳng biết tốt xấu: “Em nói chị ghen với em sao? Một tiểu quỷ ngực không ra ngực, mông không ra mông, vắt mũi chưa sạch, lần đầu tiên phát dục còn chưa xong, chị ghen gì với em chứ!”. Làm người, chịu oan uổng còn có thể, chứ không thể hạ thấp phẩm vị của mình!
“Bởi vì chị cảm thấy so với chị, bố thích em hơn, cho nên chị bị mất thăng bằng, đúng không? Hử?”
“Chị bị mất thăng bằng à? Ha! Chẳng phải chị chỉ là bị lợi dụng sao, có gì mà phải mất thăng bằng chứ, mà đây đâu phải là lần đầu tiên, chị bị lợi dụng nhiều rồi.” Cô dựng thẳng cổ, còn nhớ rất rõ, khi còn nhỏ thì người ta lợi dụng để bố tính ra “thiên cơ”; khi người khác xem mặt, thì bị người ta lợi dụng lôi ra để khuấy động không khí; còn có lần bị người ta coi là người truyền tin, nhờ đem đưa mấy bức thư tình cho Huỳnh Nhất Nhị; đến bây giờ lại thêm một lần nữa, bị người ta lợi dụng là tài liệu giáo dục phản diện.
“Dù gì cũng là con người mà, không phải lợi dụng người khác, thì là bị người khác lợi dụng, như thế này ít nhất cũng chứng minh chị còn có giá trị lợi dụng, chẳng phải rất tốt sao.”
Phạn Đoàn im lặng, nghe cô tiếp tục than phiền.
“Chỉ là, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị ai đó thay thế mất, thực sự không tốt lắm.” Cô giảm nhẹ lực lau, lẩm bẩm một câu không thoải mái lắm.
“Bố! Bố đã nghe rõ điểm then chốt của vấn đề rồi chứ, phần còn lại, là chuyện của bố, con không quản nữa, con còn muốn tiếp tục làm một đứa trẻ bình thường.”
Một câu không phải là nói với cô, khiến cô thở ra một luồng khí lạnh, sợ hãi nhìn bóng người không biết đã xuất hiện từ khi nào đang phản chiếu dưới nền nhà, rồi lại nhìn sang Phạn Đoàn đang rụt đầu, thè lưỡi, nhảy xuống khỏi chiếc sô pha, định chạy lên lầu. Cô vội vàng mở miệng muốn giữ cậu ta lại, nhưng khi thấy bước chân nhanh nhẹn bội tín không có nghĩa khí, vui vẻ chạy mất, thì cô biết không có hy vọng nữa rồi, tốt nhất là nên tiếp tục lau nhà. Cô vừa rồi hình như không có nói lời nào không nên nói nhỉ?
Bóng dáng sau lưng khẽ chuyển động, nhưng từ đầu chí cuối chẳng nói câu nào. Cô cúi đầu lau sàn nhà, đợi anh lên tiếng trước, nhưng lại thấy anh khẽ chuyển bước chân, đi thẳng đến chiếc sô pha trong phòng khác, ngồi xuống, chiếc áo vest rất thẳng trong thoáng chốc đã nhăn lại.
Độ cao vừa hạ xuống, ánh nhìn của cô từ từ thấp dần, lại thấy anh đang dùng một cặp mắt phong trần đánh giá mình, hai tay đan vào nhau chặn trước môi, cau mày lại dường như đang nghĩ cái gì đó. Cô bị nhìn đến mức tê dại đầu óc, hoàn toàn không thể đoán được anh đang hồi tưởng lại chuyện quái dị gì, lại đang tính toán cái gì với cô. Cô khó khăn kéo cây chổi đến bên cạnh anh, làm phiền những suy nghĩ quái dị của anh.
“Chân trái!”
Cô kéo cây chổi chọc vào giày da của anh, anh bị gián đoạn suy nghĩ, nhìn cô một cái rồi nhấc chân lên.
“Chân còn lại!” Cô đang tìm cơ hội, rất rõ ràng.
Anh lại rất nghe lời, nhẹ nhàng nhấc cả hai chân lên, để cô làm công việc vệ sinh xung quanh anh.
“Đứng dậy!” Cô ngoắc ngoắc ngón tay với anh, nhưng hoàn toàn không có ý dẫn dụ, chỉ đơn giản: “Em phải lau sô pha!”.
Anh vẫn ngồi nguyên tại chỗ, lần này không nghe lời như trước, chỉ hé môi: “Em không nói qua với anh”.
“Em nói rồi, em phải lau sô pha!” Âm lượng tăng cao.
“Em cũng sẽ để ý...”
Cái từ “cũng” đó là ý gì chứ? Cô không bỏ qua bất kỳ từ nào của anh, âm lượng đột nhiên càng tăng cao hơn, khí thế như nước triều lên: “Thừa lời, anh ngồi trên đó, em không cách nào lau sô pha cả, em đương nhiên là để ý rồi!”.
Anh nheo mắt lại, dựa vào sau sô pha, hai tay thản nhiên khoanh trước ngực, ánh nhìn thuận theo thứ vũ khí trong tay cô – chổi lau nhà - kéo dần lên đến chỗ hàm răng đang cắn chặt lại trên khuôn mặt của cô, môi mím lại, rồi lại hơi hé ra, đưa ra một kiến giải chính xác, thấu triệt nhưng rõ ràng là bất ngờ nhận ra: “Em tìm anh để cãi nhau sao?”.
Em tìm anh để cãi nhau.
Sau khi giọng nói của cô tăng cao, tiếp cận đến mức tạp âm tiếng ồn, sau khi sắc mặt cô đã cách xa cái vẻ “bạn tốt” cả nghìn núi vạn sông, sau khi chiếc chổi lau nhà của cô đã sắp chạm vào người anh, sau khi khẩu khí của cô đã giảm sút đến mức sắp buông ra những lời thô tục, anh lại “mới” đột ngột lĩnh hội, bỗng nhiên bừng tỉnh, bất ngờ nhận ra, cô chính là đang tìm anh để cãi nhau.
Được! Rất tốt! Rất mạnh mẽ! Trì độn, nhưng mạnh mẽ!
Cô cuối cùng cũng biết vì sao, bất luận là mỗi lần cô gây sự vô lý, sinh chuyện vớ vẩn, anh đều có thể dùng ánh mắt rất bình thản để nhìn cô. Bây giờ cô hiểu rồi, biểu hiện đó phiên dịch lại chính là... “Em nhảy dựng lên phát cuồng như thế rốt cuộc là vì sao, anh hoàn toàn không hiểu”.
Cô thấy rất kì lạ, rõ ràng tính cách của anh rất kì quái, tính cách của cô rất tồi tệ, vậy mà làm sao bọn họ lại chưa từng cãi nhau lần nào, hóa ra trong đầu óc của anh vốn dĩ thiếu mất cái sợi dây thần kinh “cãi nhau” này. Nói chuyện cùng một người không biết cãi nhau thì có gì tốt đây? Trong mắt anh, dù cô có đấm ngực, gặm bàn, ném bình sứ vào đầu anh, anh có lẽ cũng chỉ cảm thấy “con sư tử này thật không nghe lời” mà thôi!
Tê dại...
Cô nhận thua rồi, cô quyết định từ bỏ việc giao tiếp với anh, anh hoàn toàn không biết cô đang tức giận hay đang không vui vì chuyện gì. Anh hoàn toàn không cảm thấy việc anh lợi dụng cô như vậy, không coi tình cảm của cô là thuần khiết như vậy, không cảm nhận được cô đối với anh thật lòng như vậy... khiến cô rất khó chịu. Cứ coi như là nhân quả báo ứng, cũng nên để ý đến cảm nhận của người bị quả báo là cô một chút chứ. Kẻ muốn lợi dụng cô dù là ai cũng được, thế nào cũng không nên là anh.
Cô tê dại kéo cây chổi lau nhà, quay người đang muốn rời đi, nhưng cảm thấy chiếc chổi lau nhà trong tay mình cùng với tâm trạng cũng trở nên nặng nề hơn, kéo thế nào cũng không suy suyển. Cúi đầu nhìn xuống, cô mới phát hiện ra nó đã bị chiếc giày da đen bóng giẫm lên.
“Bỏ chân ra!”
“Ít giả bộ đáng thương trước mặt anh đi, lấy anh làm vật thay thế thì tốt ở đâu chứ? Em cảm thấy em có tư cách nổi giận trước mặt anh sao?” Giọng nói của Hạ Thiên Lưu nghe có vẻ mãi mãi lạnh buốt, không có chút nhịp nhàng hay trầm bổng réo rắt gì cả. Sự than trách của anh và câu anh hỏi người khác “đã ăn sáng chưa”, giọng điệu cũng chẳng có gì khác nhau. Cả khi anh yếu ớt nói với cô “cùng anh loạn luân” và khi anh bình thản nói với cô “thích cô”, cũng vẫn đồng nhất là thứ giọng điệu đó. Thế nhưng cái thứ giọng điệu lạnh lùng đó lại không thể khiến cô mỗi lần đều có những phản ứng giống nhau.
Anh hỏi cô ăn sáng chưa, cô sẽ trả lời “đói quá, muốn ăn bánh rán”.
Anh yếu ớt hỏi cô, cùng loạn luân với anh được không, cô sẽ nhìn trái ngó phải, chọn một phương pháp an toàn nhất, không đ