mình phải trả giá một chút xíu nào, và tham lam nghĩ rằng mình sẽ nhận được nhiều thứ tốt.
Anh bình thản nói với cô rằng anh thích cô, cô sẽ hoài nghi. Cô thật giả dối, thực sự rất giả dối, cô giả dối như vậy, anh sẽ không thích, cho nên, cô không muốn tin, cô muốn chạy trốn.
Anh không làm theo những thứ đã sắp xếp, cô sẽ có biện pháp ứng phó. Ứng phó không kịp với anh, cô sẽ quay lại oán trách vô lý. Vậy sao cô phải há hốc miệng ngạc nhiên nhìn anh? Dường như từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ qua, anh, Hạ Thiên Lưu, cái người cơ bản không có tư duy của người bình thường kia, cũng sẽ biết oán trách, cũng sẽ có lúc không chịu nổi, cũng sẽ có lúc muốn chất vấn cô. Trước đây cô đều chắc chắn anh là như vậy, cảm thấy anh thật dễ bắt nạt, dù phải chịu ấm ức cũng sẽ không nói ra, nuốt hết lại trong lòng, đứng trước mặt cô, nhiều nhất cũng chỉ mím chặt môi lại, dùng ánh mắt mềm mại như nước, như có như không, nhìn cô. Đây dường như là biểu hiện uất ức nhất của anh rồi.
Ít ở trước mặt anh giả vờ đáng thương đi, tạo ra bộ dạng thất tình, tạo ra dáng vẻ bị số mệnh hại cho thê thảm.
Cô coi anh làm vật thay thế thì tốt ở chỗ nào chứ, cô không chỉ chạy đi trêu đùa anh, còn ép anh học bộ dạng của Nhất Nhị cười cho mình xem. Không phải là anh cười như gió mát, thì cô sẽ không cần, không phải là anh cố ý dịu dàng quan tâm, cô sẽ không cần, không phải là anh ngầm phối hợp với cô, cô sẽ không cần, không phải là anh xui xẻo, cô cũng sẽ không cần. Cô cần không phải là Hạ Thiên Lưu, cô cần chính là một người phù hợp với những quy định trong lòng cô, người đó nếu không phải là anh thì cũng có thể là những người khác, là ai đều được.
Cho nên, cô không có tư cách đứng trước mặt anh mà nổi giận, anh chẳng qua chỉ đem những chuyện xấu cô đối với anh mà đối xử lại như vậy với cô mà thôi. Cô bây giờ thấy không thoải mái bao nhiêu, anh lúc đầu, chính là khó chịu bấy nhiêu.
Cô cắn môi đem câu phản vấn của anh phiên dịch thành lời lẽ cô có thể tiêu hóa được, kẹt lại trong cổ họng, sau đó nhỏ tiếng buông ra một câu vừa yếu ớt vừa không có lực: “Em...”.
“Còn nói anh phiền phức, bản thân em mới chính là người phiền phức nhất. Trong đầu có chuyện nghĩ không thông suốt, không biết nói với anh sao? Ở trước mặt anh giận dỗi cái gì chứ, khó chịu cái gì chứ.” Là cô đến tìm anh cãi nhau, cô lẽ nào lại không nhìn ra, anh đang miễn cưỡng phối hợp với cô, cô đứng trước mặt anh lấp lửng cái gì chứ? Đến câu nói hoàn chỉnh cũng không nói ra được. Khí thế thẳng thừng, lời lẽ đanh đá vừa rồi chạy đi đâu rồi? Chẳng phải là muốn cãi nhau sao?
“Em...” Cô bị một câu oán trách của anh dọa cho hồn bay phách lạc, anh lại dường như đang đắc thừa thắng xông lên.
Cô khẳng định là bị dọa cho phát bệnh thần kinh rồi, cái giọng nói lạnh như băng đó phối hợp với biểu cảm không chút thay đổi nào của anh, lại khiến cô cảm thấy anh yêu thương cô rất nhiều. Anh có phải là đang muốn nói, hy vọng cô đừng giận dỗi khó chịu với anh nữa, có chuyện gì hãy trực tiếp nói với anh. Còn những chuyện nghĩ ngợi lung tung, trốn vào xó tường vẽ vòng tròn, đếm kiến, anh hoàn toàn có thể mời người khác làm.
Anh rốt cuộc là đang khinh thường cô, chửi cô, hay là đang yêu thương cô, an ủi cô? Cô đã không còn hiểu rõ cục diện nữa rồi.
Vậy cô nên làm thế nào, cứ tiếp tục trợn trừng con ngươi ra, khống chế suối nước mắt đang trào lên, duy trì tư thế ngẩng mặt nhìn trần nhà, hay là ôm lấy cái cổ trắng nõn nà của anh, dùng nó để lau nước mắt? Cô chưa từng ôm anh, cái cổ đó cũng chưa từng được chạm vào. Trong cái thời khắc này, sao lại đặc biệt muốn ôm như thế. Không biết khi đang cãi nhau, tự dưng cô lại xông lên, dính lấy anh thì có bị thổi bay đi không.
“Không phải muốn nhìn thấy anh xui xẻo sao? Nhìn thấy rồi chứ?” Anh nhìn cánh tay đang chần chừ muốn động đậy kia của cô sắp duỗi tới gần cánh tay mình, bị cái tốc độ chậm chạp đó giày vò đến không kiên nhẫn nổi. Ánh mắt trở nên quyết liệt, anh hé môi: “Chuyện xui xẻo nhất của anh, chính là mong muốn một người vô tâm vô tính như em nhìn anh”.
“Thịch, thịch!”, trái tim nhỏ bé của cô vừa nghe thấy hai chữ “xui xẻo” liền bắt đầu có phản xạ, mà cái tay đang chần chừ muốn động đậy của cô lại vì câu nói này mà rụt lại.
Cô cảm thấy, nếu như bây giờ nhào đến ôm lấy cổ anh, chắc chắn sẽ nhận được sự đãi ngộ khác người. Trong hoàn cảnh bây giờ là ai đang giáo huấn cô, đang giảng đạo lý với cô, đang dạy dỗ cô người với người phải lấy lòng so với lòng, phải đối xử hòa mục, đừng có lúc nào cũng trả thù cá nhân, nhỏ mọn, ích kỉ, khó chịu. Thế mà cô đứng trước mặt anh lại có ý đồ với anh, muốn thế này thế kia với cái cổ anh, lại muốn thế này thế kia với cái tai bị những sợi tóc mềm mại che lấp của anh, sao mà nhìn thế nào cũng chẳng giống như bộ dạng đang hối hận vậy.
Thở dài một cái, nâng tay lau những giọt nước mắt sắp trào ra, cô không dám nhìn anh, sợ mình không khống chế được cảm xúc lại làm ra chuyện gì đó không thích hợp trong lúc đang hối lỗi. Cô cúi người với lấy cái túi rác lớn, liên tục gật đầu cong lưng với anh: “Em sai rồi, em xin lỗi, em sẽ về nhà tự vấn, tất cả đều là em sai!”.
“Bụp!”
Cửa lớn đóng lại, người nào đó vội vã chạy ra, chỉ còn lại một người chỉ vì đôi tay chần chừ của cô cứ trì hoãn không chịu hành động mà buồn bã trong lòng. Anh cau mày lại, tự mình đánh giá. Đây không phải là kết quả anh muốn. Kết quả này, vì sao lại kém nhiều đến thế so với những gì anh nghĩ, so với những thứ đọc được trong sách, so với những lời của Phạn Đoàn?
Anh không phải là đang cãi nhau với cô sao, cô làm gì mà bộ dạng giống như đang khiêm tốn nhận dạy dỗ vậy? Đôi bàn tay kia nữa, cứ ôm siết lại, không phải là xong sao? Do do dự dự một hồi lâu, cuối cùng lại đeo lấy cái túi rác, rồi chạy mất dạng trước mặt anh là sao?
“Bố!” Một giọng trẻ con nghe có vẻ đang tiếc nuối từ phía cầu thang truyền đến, anh quay đầu nhìn Phạn Đoàn không biết đã ngồi ở giữa cầu thang từ bao giờ, hai bàn tay nhỏ chống cằm, lắc đầu thở dài, biểu cảm như “bố nhà tôi hết thuốc chữa rồi”.
“Con bắt đầu hối hận vì đã ép bố xem tiểu thuyết ngôn tình quý báu của con.”
“Bố cũng hối hận vì xem rồi.” Anh liếc mắt, nhìn lạnh lùng. Những chữ kia, từng chữ từng chữ, anh đọc đều hiểu, nhưng khi xếp chúng lại với nhau lại khiến anh vô cùng mơ hồ. Những chữ đó hoàn toàn không biết là đang thể hiện điều gì, chỉ mỗi chuyện hai nhân vật nam nữ cứ vừa khóc lại vừa cười, thế mà Phạn Đoàn dám nói với anh, những thứ này rất có tác dụng với tình yêu. Hừ! Tốt ở chỗ nào chứ? Anh đã học cãi nhau rồi, nỗ lực sủa loạn lên giống như kẻ thần kinh ở trong sách. Kết quả lại sủa ra được kết cục này. Nhân vật nữ chính khoác túi rác chạy đi mất. Là tên khốn nào mỗi lần sau khi để cho nam nữ chính cãi nhau xong liền sắp xếp mây mưa đầy mấy chục trang phía sau chứ!
“Con gái là phải đuổi, chứ không phải ép.”
“... Có gì khác nhau chứ?”
“Khác nhau rất nhiều, được chưa nào.” Hai động tác đều là chạy ở phía sau, không sai, nhưng, động tác của bố lại quá không có kĩ thuật và độ mềm dẻo, bộ dáng cứng đơ đơ như “ngoài anh ra, em cho rằng trên thế giới này còn có người nào có thể chịu được em nữa sao” là có ý gì chứ, đem mình ra mà hình dung giống như là bãi xử lý thu hồi rác vậy, như thế liệu có tốt không?
“Còn nữa, bố, cứ coi như cãi nhau có thể kéo gần tình cảm, cứ coi như bố không có kinh nghiệm cãi nhau đi nữa thì bố cũng nên biết, cá tính của bố rất dễ khiến cho người khác phải phát điên.” Đã là cãi nhau, chính là hai bên không biết lý lẽ cắn qua cãi lại, không cần bất cứ điều kiện lý tính nào cả. Thế mà bố cứ cố tình túm đầu túm đuôi, nói thẳng vào vấn đề, chỉ đúng vào điểm mấu chốt, khiến cho người ta đến mảnh giáp cũng chẳng còn, chết không toàn thây như vậy là có ý gì chứ.
“Bố! Bố cứ không chịu quay về, chính là vì muốn thuyết giáo để một cô gái phải kéo bao rác chạy đi, úp mặt vào tường mà hối lỗi sao?” Mục đích chính bây giờ là muốn sau khi kết thúc tranh chấp, những chuyện hiểu lầm trước kia sẽ đều được hóa giải, sau đó hai người nước mắt lưng tròng nhìn nhau, ôm hôn thắm thiết, lại cùng nhau quây quần sum họp. Nhưng mà phương thức cãi nhau của bố, chỉ có thể ép cho đối tượng tự thẹn không bằng người, buông vũ khí đầu hàng, chủ động nhận mình sai, sau đó, ba bước quỳ một lần, năm bước lạy một vái, ôm đầu trốn vào góc tường mà vẽ vòng tròn. Nhìn xem, chị Hồ đang khoác cái túi rác, khóc lóc chạy về, úp mặt vào tường phản tỉnh kia kìa. Haizzz...
“...” Người con gái đó làm sao có thể tự biết phản tỉnh cơ chứ. Hừ, nhìn đôi tay suýt chút nữa đã tóm lấy cổ anh kia! Khi anh không cần cô phản tỉnh, cô lại đi lo lắng, phản tỉnh cái gì chứ! Muốn phản tỉnh thì cứ đứng trước mặt anh mà phản tỉnh cho anh xem là được rồi, cô chạy về phản tỉnh cho ai xem chứ? Tường nhà của cô sẽ không nghênh đón những cử chỉ dư thừa của cô đâu! Huống hồ nhà bên cạnh chỉ cách một bức tường, còn có ai kia đã từng sống qua, cô tốt nhất đừng có mà nhầm phương hướng, đem toàn bộ sự phản tỉnh của mình cho người khác xem.
“Cãi nhau với phụ nữ, phải nắm vững mục tiêu mà! Ở trong sách, người ta nói mỗi lần nam nữ nhân vật chính cãi nhau xong, thì có thể lập tức lăn lên giường, cũng không phải là không có lý.”
“Hừ!” Anh hừ một tiếng lạnh lùng, nhìn thằng nhóc một cái. Cái người khoác túi rác chạy vào trong màn đêm kia, chẳng phải đã lấy hành động thực tế để châm chọc những tác giả khốn nạn lấy việc cãi nhau để làm nền cho chuyện mây mưa kia hay sao.
“Là do kĩ xảo của bố chưa đạt, bố cần phải để cho chị ấy chỉ vào ngực bố mà gắng sức chửi rủa, khinh bỉ, quở trách. Cho tới khi chị ấy ép bố lùi đến bên cạnh giường trong phòng. Lúc này, bố mới chuyển bại thành thắng chứ!” Tiếp sau đó, chị ấy sẽ không có thêm cơ hội để sủa loạn lên nữa, mà bố của cậu lại có được cơ hội trả thù, sự trả thù của đàn ông nên lăn lên trên giường, dùng thực lực mà nói mới đúng chứ!
Nhưng bây giờ, đừng nói là giường, đến phòng vẫn còn chưa vào được. Ông bố nhà cậu đúng là phản tướng, hô quân, truy sát người ta đến không còn gì, vậy người ta không ôm túi rác bỏ chạy, lẽ nào còn tự động chạy vào phòng, nhảy lên giường, cởi quần áo, đợi ông ấy xông đến hay sao? Thực sự không có khí khái mà! Bố, làm trai bao lâu như vậy rồi, được sự dạy dỗ lâu như vậy rồi, vì sao một chút tiến bộ cũng không có chứ. Dụ dỗ người phụ nữ khác thì cứ như lửa bốc ngùn ngụt, lái mãi thì quen. Mà sao vừa nhìn thấy người mình muốn dụ dỗ nhất, lại hiện nguyên hình như vậy. Chân tình cũng bị lộ ra, khiến bản thân không thể tự điều chỉnh nữa? Có thể nào mong ông thỉnh thoảng giống như những người đàn ông bình thường khác được không, chỉ cần dùng nửa thân dưới để suy nghĩ một chút, chẳng phải là được rồi sao.
“...”
“Bố! Bố muốn làm gì vậy?”
“Về phòng.”
“Bố muốn đi ngủ sao? Cãi nhau tiêu hao thể lực như vậy sao?” Còn tiêu hao hơn cả mây mưa nữa?
“Xé sách.”
“Hả? Đó là sách con cất giữ chứ!” Ông tự mình không học được, sao lại đổ lỗi cho tiểu thuyết nhà người ta chứ! Vốn dĩ, người đọc tiểu thuyết ngôn tình không nhất định đều là những người biết yêu đương, câu nói này hóa ra lại là chân lý!