núi rồi. Số mệnh, cái thứ này, vẫn nên để nó “không tin thì không có” đi.
Nào biết được rằng, mấy năm sau, Hạ Thiên Lưu cậu ta đột nhiên lại rảnh rỗi? Mà phương thức để thay đổi số mệnh của cậu ta cũng thực sự quá khác người, lại đi tìm con gái ông ta để loạn luân? Được rồi, ông ta thừa nhận ông ta bị dọa cho sợ rồi. Ông ta nhìn thấy cái kẻ lạnh lùng đó lại giúp con gái mình gắp rau, đắp chăn; nhìn thấy cậu ta lại biết cầm ô chạy đi tìm con gái mình; nhìn thấy ánh mắt thường ngây ra đến mấy giờ đồng hồ để ngắm cảnh của cậu ta lại có thể dõi theo con gái mình mà chạy loạn lên khắp nơi. Đáng khủng bố nhất đó là lời của bà chủ câu lạc bộ... Hạ Thiên Lưu là sư đệ của nhà ông? Ông hỏi cậu ấy ở chỗ tôi đây làm gì? He, lúc mới bắt đầu cậu ấy nói muốn để cho một người chẳng ra làm sao nhìn thẳng vào mình, nhưng mà sau này, cậu ấy nói với tôi...”
“Nói, nói, nói cái gì?”
“Cậu ấy muốn học yêu đương như thế nào.”
“Hả? Yêu đương? Nghĩa là sao chứ?”
“Yêu đương? Quá trình rất phức tạp, một tiếng rưỡi cũng nói không rõ hết được, nhưng kết quả thì tôi có thể nói cho ông.”
“Kết quả?” Vừa nghe đã biết là chẳng phải kết quả tốt đẹp gì.
“Đại khái chính là, nhà ông sẽ bớt đi một tiểu xử nam và một tiểu xử nữ đó.”
“Phụt!”
Lúc đó ông ta chắc là bị thiêu hỏng mất sợi dây thần kinh nào đó, mới đi đề cập đến chuyện thay đổi số mệnh của con gái mình với tên hỗn thế ma vương kia. A di đà phật! Bây giờ ông ta chỉ mong cái ông phật lớn đó mau mau quay lại trên núi mà thôi.
Tục ngữ nói rất hay, “mời thần thì dễ tiễn thần thì khó”. Tới giờ, ông ta mới thể nghiệm được sâu sắc nỗi khổ sở ẩn chứa trong câu nói này.
“Bố! Bố! Bố đang nghĩ cái gì đó? Sao cứ trợn mắt lên như vậy? Mặt mũi trông rất khổ sở, dở cười dở khóc, mếu mếu máo máo cái gì đó?” Cô vừa kéo ý thức của người nào đã bay đi rất xa trở lại, nhìn một cái chiếc ti vi đã chẳng còn chương trình gì, chuẩn bị lên giường đi ngủ. Kế hoạch tiểu thuyết ngôn tình của cô vẫn chưa được thực hiện.
“Bất Động!” Hồ Thước gọi con gái mình lại.
“Gì vậy?” Cô quay đầu, ngước nhìn khuôn mặt vô cùng chân thành nhưng lại khiến cô cảm thấy thật đáng sợ: “Bố không thích hợp với cái biểu cảm này đâu”.
“Con đừng để ý bố có hợp hay không, con đồng ý với bố nhé, nhất thiết không thể...”
“Không thể làm gì?
“Không thể cùng cậu ta...”
“Ai chứ?”
“Bất luận là như thế nào, cũng phải làm tốt biện pháp an toàn! Đây là giới hạn chịu đựng lớn nhất của bố rồi! Hu hu!” Nói xong, ông ta liền nhảy xuống khỏi sô pha, lao vào trong phòng.
“Này! Bố! Những lời lẽ nghiêm túc thế này cũng không thích hợp với bố đâu!” Cô nhìn bố mình đột nhiên òa khóc chạy vào trong phòng, bĩu bĩu môi: “Biện pháp an toàn à? Là thứ gì chứ? Chẳng hiểu gì cả!”. Suy nghĩ của cô rõ ràng vẫn rất nghiêm túc dừng lại ở cái chủ đề về số mệnh gì đó. Nhưng sự thực trước mắt cô lại chứng minh... vấn đề này hoàn toàn không thể cùng trao đổi với một người có tư duy nhảy cóc như bố cô.
Có lẽ trong đầu đang có quá nhiều vấn đề lộn xộn, rối rắm, hoặc cũng có thể do những cuốn truyện ngược trong tay cô chưa đạt tới mức độ “ngược luyến tình thâm”? Thực đúng là “có ở trên giường mới thấy chuyện thật”, chẳng trách ngay từ đầu, Phạn Đoàn sau khi xem xong loại sách này thì cứ gắng sức tiến cử, bắt cô phải đọc cho cẩn thận, nhưng cô đối nhưng thứ tình cảm quyến luyến dạng thực vật kia, rõ ràng không có hứng thú sâu sắc như Phạn Đoàn. Cuối cùng đấu không nổi với cơn buồn ngủ mãnh liệt, cô nghẹo đầu ngủ mất.
Phạn Đoàn không ở nhà, cô không cần phải giúp nó chuẩn bị bữa sáng, thế là cô ngủ say như chết. Mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại ồn ào làm cô thức giấc, cô mới nheo nheo mắt, móc điện thoại từ dưới gối ra, ấn vào phím nhận cuộc gọi, ghé điện thoại vào bên tai: “Mm... ai đó?”.
“Cô vẫn còn đang ngủ sao? Cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
“Mm...? Mấy giờ rồi?”
“Cô mở mắt ra mà nhìn xem, bên ngoài trời đã tối hay chưa!”
“Ha!” Cô ngáp dài một cái: “Tối qua tôi bị ‘ngược’ muộn quá. Ý! Bà là ai vậy?”.
“Hừ! Giờ mới biết hỏi lão nương là ai à?”
“... Được rồi, bà không cần trả lời tôi nữa. Bye bye! Tạm biệt! Vĩnh biệt!”
“Cô dám thì cứ thử dập điện thoại của lão nương xem.” Trong ống nghe phát ra tiếng hét đáng sợ của bà chủ câu lạc bộ: “Tối qua chẳng phải gan cô rất to sao? Trong thời gian Thiên Lưu tiếp khách mà lại dám xông đến kéo khách hàng của lão nương ra”.
“...” Đó là hôm qua cô cũng có chút dũng khí, lại cộng thêm kết quả lên men của tinh thần chính nghĩa đối với chuyện của Phạn Đoàn.
“Lại còn dám trước mặt khách hàng của lão nương liếc mắt đưa tình với Thiên Lưu?”
“...” Liếc mắt đưa tình? Chuyện này cô phải kháng nghị: “Đưa, đưa cái con khỉ ý, tôi còn chẳng nhìn anh ấy lấy một cái!”.
“Cô không có sao? Cô có dám thề rằng, cô không hề thấy ánh mắt dạt dào tình cảm, u sầu tới nao lòng mà vẫn ngập tràn xuân sắc của Thiên Lưu không?”
“... Sao mà so với những thứ tôi nhìn thấy lại hơn nhiều như vậy.” Cô nhiều nhất cũng chỉ nhìn thấy ba chữ mà thôi, làm sao một người không có mặt tại hiện trường, lại có thể đưa ra được nhiều hình dung từ mỹ miều như thế nhỉ?
“Cô còn dám nói là cô không nhìn thấy!”
“Được thôi, tôi thừa nhận tôi có liếc qua một cái. Nhưng vậy thì sao chứ?”
“Vậy thì sao chứ? Người khách đó chạy đến khiếu nại với tôi, cô nói tôi có thể nói ‘vậy thì sao chứ’ không?”
“Nhỏ mọn vậy sao? Cô ta, cô ta muốn thế nào?”
“Cô ta bảo Thiên Lưu sau này khi tiếp cô ta đều phải thể hiện cái biểu cảm như vậy cho cô ta xem.”
“Phù!” Cô thở phào một cái: “Việc đó đâu phải là việc tôi có thể giúp được, bà cứ bảo anh ấy lộ cái biểu cảm đó cho cô ta xem chẳng phải là được rồi sao. Kể cả là thể hiện vẻ mặt tươi cười như hoa, anh ấy cũng không phải là chưa từng diễn qua”.
“Vấn đề là Thiên Lưu nói...”
“Cái gì?”
“Không muốn.” Bà chủ câu lạc bộ lạnh lùng đáp: “Cậu ấy nói cậu ấy không muốn thể hiện thứ tình cảm đó cho cô ta xem”.
“... Nếu như bà muốn tìm người đánh anh ấy, chuyện này tôi có thể giúp được.” Luôn tùy tiện làm theo ý mình, chẳng để ý đến suy nghĩ của người khác, anh chính xác là rất cần có người cho một trận “giáo dục tình yêu”.
“Giáo dục Thiên Lưu không cần phiền đến cô. Cậu ấy, tôi tự có cách dạy. Nhưng, cô vừa hại tôi phải bồi thường người khách kia một khoản tiền lớn. Khoản này vẫn là phải phiền cô trả.”
“Bà lại muốn tôi giúp bà làm cái việc tổn hại đạo lý gì đây!” Rõ ràng biết cô không có tiền, còn nhắc đến mấy chữ tệ hại này với cô.
“Lần này là một việc rất có đạo lý! Rất tốt! Nhưng tôi lại đồng ý với tiểu tử thối kia không cho cô vào câu lạc bộ rồi, phải làm thế nào đây? Ừm...” Bà chủ câu lạc bộ kéo dài giọng điệu, làm bộ suy nghĩ: “Thế này đi, nhân viên trong kí túc xá của lão nương còn thiếu một thím dọn vệ sinh, cô đến thay thế nhé”.
“Bà nói cái gì?” Nhân... nhân viên vệ sinh, bà ta muốn cô gái băng thanh ngọc khiết như cô đây xông vào hang sói làm nhân viên vệ sinh sao? Dám hỏi, cô còn có thể giữ được sự “trong trắng” của mình nữa hay không?
“Sao nào? Lần trước giúp tôi dọn phòng cho tiểu tử thối kia, cô chẳng phải làm rất tốt sao. Ai ya! Thật hiếm có đấy. Tôi phát hiện cô còn có một chút tác dụng. Dọn dẹp một phòng và dọn dẹp mấy phòng có gì khác nhau chứ. Tôi gửi địa chỉ vào tin nhắn cho cô rồi, hôm nay nhớ đến làm việc nhé. Bye bye!”. Đang định ngắt điện thoại, lại dường như cảm thấy châm chọc như vậy vẫn chưa đủ, đột nhiên bà ta cất lên một câu đùa cợt thâm ý: “Tôi nói này, nha đầu thối, cô biết Thiên Lưu vì sao muốn chuyển nhà không? Hi hi hi hi!”.
“Không! Bà chủ à, tôi muốn thương lượng với bà một chút, liên quan đến chuyện dọn dẹp vệ sinh kia!” Anh ấy dọn nhà nào có cần đến lý do chứ. Bây giờ, điều cô lo lắng là, nếu như tối hôm qua cô không nghe nhầm thì hình như Nhất Nhị cũng đã dọn đến kí túc xá rồi, mà VIP lại ở phòng bên cạnh anh ấy, vậy tức là...
Thượng đế ơi! Phật tổ ơi! Đúng là những hang hùm, hang sói đạt tiêu chuẩn, một bên trái, một bên phải, dường như chỉ cách nhau một khoảng lớnằng “sợi dây”, liên tục thay nhau công kích cô. Hơn nữa, bất cứ lúc nào cô cũng có thể rơi vào cục diện bị kẹp ở giữa. Cô có thể nhìn thấy trước tất cả, cô không muốn đi, không muốn đi, không muốn đi!!!
“Này, tôi đang nói với cô lý do Thiên Lưu chuyển nhà đấy, cô không thể thuận theo ý của lão nương hỏi một câu sao cho liên quan được à?”
“... Tôi hỏi rồi bà sẽ nói cho tôt biết sao?” Quá hiểu một người cũng là một tội ác lớn.
“Vậy cũng đúng, dù gì lão nương cũng sẽ không nói cho cô, nhưng mà, thực sự lý do đó rất đáng yêu! Hi hi hi hi!”
“... Cảm giác khi khiêu khích sự thèm muốn của người khác lại thú vị như vậy sao?”
“Thú vị chết đi được! Hừ, nhớ đến làm việc đấy. Bye bye!”
“Cạch!”
“Tút...”
Những điều con người không được như ý, có đến tám chín phần mười, chấp nhận đi! Haizzz...