“Anh chàng nào yêu em thì sẽ muốn giữ chặt lấy em, nhưng em thì sợ hãi như vậy. Nếu như anh ta bất hạnh mà trót yêu em, em nên xem xét lại bản thân mình có phải đã biểu hiện điều gì quá xuất sắc hay không, có cố ý đùa giỡn với trái tim người khác hay không, có dùng mị lực đặc biệt của mình để mà đầu độc đàn ông vô tội hay không.”
“Eh! Anh không phải đang ứng vào hoàn cảnh của mẹ em và anh đó chứ?” Ta ngay lập tức ra đòn phản công.
Anh ấy bỗng nghẹn lời, vẻ mặt không vui, sau đó rất nhanh lại trở lại bình thường, có chút oán giận lườm ta:
“Đồ con gái tàn nhẫn vô lương tâm.”
“Đối diện với vết thương là phương thuốc chữa trị tốt nhất. Em không kiêng kỵ chuyện đó.” Ta vốn là người không có lương tâm – không có trái tim, anh ấy lẽ nào còn không hiểu?
“Được rồi, muốn đi nước ngoài cũng được, nhưng em có chắc chắn là đi được hay không? Bảo đảm sẽ không tái diễn vở kịch bị bắt trở về Đài Bắc như lần trước chứ?”
Tuy rằng Ứng Khoan Hoài chưa từng gặp Lâu Phùng Đường, và ta cũng ít khi kể chuyện gì với ảnh, thế nhưng xét theo tình hình của ta mấy tháng gần đây thì người thông minh như ảnh tất nhiên cũng có thể biết được sơ sơ, chắc cũng được tám chín phần mười.
Đúng như ảnh suy đoán lúc đầu, Lâu Phùng Đường những lúc cần cương quyết cứng rắn thì sẽ không dây dưa dài dòng, cứng rắn cho đến cùng; từ việc hắn bằng lòng cưới ta cũng đủ thấy. Cho dù tất cả các điều kiện của ta đều cho thấy ta không đủ tư cách để leo lên cái ghế Lâu phu nhân, cùng hắn chung hưởng sự tôn vinh; nhưng bởi vì ta có một sức hấp dẫn mà hắn xưa nay chưa bao giờ tìm thấy trên người những cô gái khác, vả lại sức hấp dẫn đó vẫn chưa từng biến mất, cho nên hắn chấp nhận cưới ta, chứ không chịu đi tìm mấy cô thiếu nữ đài các tam tòng tứ đức mà kết hôn.
Làm sao mà ta biết được hắn lại khó trị như vậy? Làm sao ta biết được bản tính của mình lại hợp ý hắn như thế, để tiếp đó lại hấp dẫn được hắn, khiến ta không đủ can đảm nói lời chia tay với hắn? Hắn sẽ không cho phép, mà ta ___cũng không chán ghét hắn; cho nên ta chấp nhận sự không cho phép của hắn.
Hắn có một cơ thể hấp dẫn, một gương mặt mê người, nắm giữ ta nhưng lại cho ta đến 90% tự do. Một tình huống rất kỳ quái, chỉ có thể nói hắn là một gã đàn ông cao cơ.
Hắn từng nói trong thời gian quan hệ với hắn, ta không được phép có bất kỳ người đàn ông nào khác, hắn coi trọng nhất điểm này. Sau khi đã nói đến hai lần, sẽ không nhắc lại thêm lần nào nữa, hắn cũng hoàn toàn tin tưởng ta; và lòng tin này sẽ vẫn duy trì cho đến khi nào hắn tận mắt chứng kiến ta nhảy lên giường của người khác mới thôi. Điều này đối với hắn mà nói nhất định không dễ dàng gì, đặc biệt là khi ta luôn ở trước mặt hắn khoe khoang khoác lác về việc trước đây tình nhân của ta nhiều như cá lội dưới sông như thế nào, ta làm như mình là Carmen tái thế vậy, thế nhưng hắn vẫn tình nguyện tin tưởng ta. Không biết nên nói hắn là kẻ quá tự tin, hay là kẻ sẵn sàng cho “người” của hắn một cơ hội? Thế nhưng, một khi để cho hắn biết được đối phương phản bội mình, vậy thì hắn sẽ không cho người đó bất kỳ cơ hội nào nữa; một trăm lần trung thực cũng không gỡ nổi cho một lần bất trung.
Ta có sức hấp dẫn đối với hắn, và ngược lại, hắn cũng có sức hấp dẫn đối với ta. Tính cách độc đáo của hắn có rất nhiều điểm mà ta yêu thích, thế nhưng… nên dừng lại ở đây là được rồi.
Ra nước ngoài, sẽ lại là một trò đặt cược khác.
Không từ mà biệt có bị xem là phản bội hay không? Về phần ta thì không, bởi vì bọn ta không có bất kỳ lời hứa hẹn gì; nhưng về phần hắn thì không dám chắc. Không quang minh chính đại, thì sợ hắn không chấp nhận được; nhưng nếu quang minh chính đại thì__ ta còn có thể đi được sao?
Ta chẳng việc gì phải báo cáo với ai cả, đây là lời tuyên bố ngầm của ta dành cho hắn. Cũng nên nhân cơ hội này để cho hai người cùng bắt đầu lại; có lẽ một mùa xuân mới sẽ tới, thật tốt, có đúng hay không?
Ta lôi hộ chiếu và mấy thứ liên quan từ trong ví da ra:
“Khi nào đi?
“Vốn định ngày mười lăm đi, nhưng nếu em thích dạo chơi lòng vòng Châu Âu trước, thì ngày mười mình đi luôn, có thể dạo chơi từ Anh sang Pháp.”
“Vậy là hẹn rồi đó nha.” Nụ cười của ta uể oải, nhưng ánh mắt thì sáng ngời vì sắp được ra nước ngoài. Bước sang một giai đoạn khác, được gặp gỡ những sự vật & con người khác là điều mà ta luôn mong ước bấy lâu. Mặc kệ kết quả tốt xấu, ít nhất ta sẽ không còn buồn chán nữa.
Ứng Khoan Hoài thở dài:
“Thật không hiểu nổi em. Anh thực sự nghĩ rằng nên có một ai đó quản lý em mới được.”
“Anh có sẵn lòng hi sinh không?” Ta khoác lấy vai anh ấy.
Ảnh khinh thường đẩy tay ta ra.
“Nếu em thèm muốn anh, kiếp sau hãy xếp hàng thử xem, có lẽ sẽ tới phiên em.”