Rất khó hình dung cái cảm giác không còn là trinh nữ.
Đương nhiên, trong tình huống không kịp tìm một người đàn ông để loại bỏ cái lớp màng mỏng đó, lạc hồng của ta đành phải ‘đáp’ trên ga trải giường của Lâu công tử, có điều ta dễ dàng xua tan nghi vấn của hắn. Ta bảo hắn rằng, bởi vì đàn ông rất thích nhìn thấy ‘máu’ của phụ nữ, bởi vậy ta đã đến bệnh viện để ‘sửa sang’ lại màng trinh của mình, để mỗi một người tình của ta đều cảm thấy vui sướng trọn vẹn, đều thấy bản thân mình được làm người đầu tiên và duy nhất. Nhưng mà chắc là hắn không tán thành cách làm của ta, bởi vì hắn chẳng có vẻ gì là hớn hở cả.
Có điều, mặc kệ hắn.
Bây giờ là mười giờ sáng, thân là bạn tình của hắn, ta đương nhiên có lý do đi làm muộn. Hắn đã đến công ty trước, cho phép ta sau giờ trưa mới phải đi làm, ta bèn trở về nhà mình tắm rửa kỳ cọ lần thứ hai.
Thành thật mà nói, ta cũng chẳng thấy khoái cảm gì mấy. Có lẽ vì cố sức biểu hiện vẻ gợi cảm lão luyện, cho nên không có thời gian để mà mụ mị trong bầu không khí tán tỉnh của hắn, cũng chưa thấy cái gì gọi là hưởng thụ hết, bất quá, cũng tàm tạm, về cơ bản ta chưa từng nếm trải mùi vị này, chỉ là trước đây xem phim, đều thấy dáng vẻ hồn tiêu phách lạc của nam nữ trên giường, nên mới nghĩ rằng thể nghiệm của bản thân ta không bằng họ. Chỉ thấy đau.
Có lẽ sau này sẽ đỡ hơn. Lâu công tử đích thực rất biết vuốt ve khiêu khích, đêm qua mặc dù không lý tưởng như ta tưởng tượng, nhưng cũng có lúc hừng hực như lửa, chí ít phương diện đó của hắn cũng thú vị, cho dù ta không đạt được một phần mười của hắn.
Hắn nhất định là cảm nhận được, nếu không hắn sẽ không kích thích nhiệt tình của ta thêm lần nữa; nhưng cơn đau của ta còn đang âm ỉ, toàn bộ phản ứng nhiệt tình chỉ là phối hợp với hắn biểu diễn mà thôi, chẳng biết có lừa được hắn hay không, dù gì sau đó hắn cũng ngủ say như chết. Khi đó, ta mới ngồi dậy nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Tình yêu kiểu này không hề đẹp đẽ tí nào, có lẽ ta nên tìm người đàn ông thứ hai để thử xem sao, nhưng trong thời gian ngắn thì không được! Ta cảm thấy cái thất vọng nhiều hơn cái đạt được. Nhưng vì sao thế gian vẫn có nhiều người liều lĩnh vì cái thứ tình yêu này? Nhất định là còn có một chút đẹp đẽ nào đó mà ta chưa lãnh hội được.
Ra khỏi phòng tắm, ngắm nhìn cơ thể trần trụi của mình trong gương, thấy có mấy vết hôn và mấy chỗ thâm tím; giống như trước đây khi còn ở chung với mẹ, mỗi lần ba đến, đều sẽ nhìn thấy những thứ tương tự trên người mẹ. Đây thực sự là một hành vi dã man, nhưng đại đa số mọi người đều thích thú với nó, cho nên ta không thể nào ‘phủ quyết’ khoái cảm của hành vi tình dục này được.
Ta nghĩ tâm tình phức tạp của mình vẫn chưa bình phục trở lại, bằng không ta đâu có cảm giác tim loạn nhịp và lòng rầu rĩ như thế này. Màng trinh đối một cô gái mà nói, vẫn là thứ vô cùng quan trọng; cho dù nó chẳng có chút tác dụng gì.
Một lần nữa hóa trang mình thành một bình hoa xinh đẹp gợi cảm, ta phải tiếp tục ra chiến trường chiến đấu thôi.
Tô son xong, một cuộc điện thoại gọi đến phá tan thế giới yên tĩnh của ta.
“A lô, Nhậm Dĩnh nghe.”
“Dĩnh nhi, ba đây. Ba đang ở Đài Bắc, đến nhà hàng ăn trưa với ba!”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói uy nghiêm nhưng đầy chìu chuộng của ba ta. Ta giật thót mình:
“Sao ba lại lên đây?”
“Lên thăm con! Mau tới đây, buổi chiều ba còn phải đi đánh golf, giờ ba đang ở Khải Duyệt.”
“Ai đi theo ba vậy?” Ta chải mái tóc dài.
“Muốn nói gì đây?” Giọng ba không được vui.
“Bà xã thứ mấy theo ba đến Đài Bắc?”
“Không có! Ba đặc biệt đến thăm con thôi, kêu bọn họ đi theo làm cái gì? Con gái ngoan, đến đây mau lên.”
Ta đành phải nhận lời. Ông ấy thực sự quá rảnh rỗi, nên mới có thể không có việc gì cũng lên Đài Bắc thăm ta, còn nhân tiện đi đánh golf nữa chứ.
Trong đám con cái của ông, chỉ có mình ta là con gái, hơn nữa lại không theo họ cha; nguyên nhân là vì mẹ ta không đồng ý. Mẹ từ trước đến nay luôn cho rằng ta là cốt nhục của bà, là sự tiếp nối của cuộc đời bà, cho nên kiên quyết nuôi ta bằng chính đồng tiền mình kiếm được, cự tuyệt đề nghị trợ cấp của ba. Tư tưởng của mẹ rất lạ lùng. Cuộc đời bà đã bán cho ba ta, chưa bao giờ từng có suy nghĩ khác, thế nhưng khi ta sinh ra, bà liền nảy sinh tính độc chiếm 100%. Cho rằng ba không nên nhúng tay quản bất cứ chuyện gì của “con gái bà”, bởi vì ngay từ đầu bà chỉ bán thân thể của mình, chứ không bán con gái.
Ba ta muốn bỏ tiền ra nuôi con gái còn phải dùng cách lén lút dấm dúi. Ông có bảy đứa con, sáu đứa con trai đứa nào cũng cố “tận dụng” ông ấy, đương nhiên là dùng tiền của ông ăn no béo trắng, thậm chí mở công ty kinh doanh; cũng chỉ có mình ta có thể nói là một đồng cũng không lấy.
Mẹ dùng tiền của mình nuôi ta lớn, mua nhà cho ta ở, dạy dỗ ta trưởngthành; thẻ vàng ba cho, ta chưa bao giờ quẹt một lần, cho nên ba đối với hai mẹ con chúng ta có thể nói là vừa yêu vừa hận. Nếu như ta ngoan ngoãn theo họ ba, dùng tiền của ba, e rằng ông sẽ chẳng bao giờ chú ý tới ta, bởi vì đàn ông lúc tuổi xế chiều, đặc biệt là người vùng nam bộ, lại càng trọng nam khinh nữ. Thế nhưng ta không thuận theo sự sắp xếp của ông, lại khiến cụ đặc biệt quan tâm tới ta.
Rất lạ lùng phải không, đây cũng là một loại tính cách con người.
Nhìn vào gương kiểm tra kỹ một lần cuối, ta nhanh nhẹn bước ra khỏi nhà.
Ba ta tên là Chung Thiệu Chính, năm nay vừa tròn sáu mươi tuổi, đại thọ của ông được tổ chức linh đình cách đây hai tháng, có điều ta không đến dự. Ta không muốn chứng kiến cảnh tranh nghiên đấu diễm[1], cũng không muốn gặp mặt mấy anh em cùng cha khác mẹ của mình; không phải vì bọn họ xấu, kỳ thực có vài người còn có thể nói là không tệ, chỉ là dựa vào thân phận mà nói thì chẳng có gì đáng tự hào, dứt khoát không xuất hiện, dù gì ta cũng chẳng màng đến thứ gì của ông già. Ta họ Nhậm, ta là Nhậm Dĩnh, không cần xuất hiện tại những cuộc họp mặt của dòng họ Chung.
Tuy đã sáu mươi, nhưng ba vẫn có sức hấp dẫn của một người đàn ông đứng tuổi! Cơ thể cao ráo thon gọn, hai bên tóc mai màu xám bạc trông thật khí phách; ông rất đẹp lão, khí sắc hồng nhuận, rất biết cách chăm sóc cơ thể.
“Trong mấy đứa con của ba, chỉ có con là không ngoan nhất.”
Ba đưa tay ra vuốt tóc ta, than thở oán trách.
“Dĩnh nhi, đừng tiếp tục sống thế này nữa, trở về miền nam xem mắt đi! Có mấy đứa con trai được lắm cho con tha hồ chọn lựa.”
“Ba à, con rất thích công việc đang làm, con không lấy chồng đâu.” Theo quan điểm của ba, ta quả thực đã sa đọa không còn thuốc nào chữa nổi. Tự nhiên lại quyết tâm ở công ty người khác làm bình hoa, mà không chịu tìm một người đàn ông tốt để kết hôn.
“Mẹ con dạy hư con rồi, còn ba thì quá dung túng cho con, nên mới có kết quả ngày hôm nay.” Ba thở dài thườn thượt.
Bởi tư tưởng con người thường rất khó khai thông, nên ông không biết răn dạy ta thế nào mới phải, hơn nữa ông thực sự cưng chìu ta, cho nên không thể nào đối đãi với ta giống như mấy đứa con khác. Khi đối diện với các con trai, ông thường chí công vô tư, cũng rất nghiêm khắc, tuyệt không phóng túng, cũng không thiên vị đứa nào.
“Ba ơi, con có cách hạnh phúc của con, con chẳng muốn lấy chồng tí nào.” Ba chưa bao giờ chấp nhận nổi quan điểm của ta. Bình thường thôi. Ta cũng rất hiểu tư tưởng cổ kính của một ông lão sáu mươi tất nhiên không chấp nhận cách nói của ta được, thế nhưng những cuộc nói chuyện thế này, lặp đi lặp lại mãi, rốt cuộc ông cũng chỉ có thể chọn cách tiếp tục phóng túng ta.
Ta nghĩ mẹ năm xưa kiên quyết không nhận tiền của ba để nuôi ta, là để hôm nay ba không thể trở thành chúa tể của ta được! Mẹ đúng là nhìn xa trông rộng! Cảm ơn mẹ rất nhiều!
“Í?”
Ánh mắt ba đột nhiên dán chặt vào thứ gì đó sau lưng ta. Hai hàng lông mày rậm khẽ chau lại, ta nhìn theo ánh mắt của ông, thì thấy tại chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ cách chỗ này năm mét là một cô gái trẻ mặc áo trắng vô cùng xinh đẹp. Ta nhất thời cũng nhìn đến ngây người, sắc đẹp không phải là thứ hấp dẫn nhất, mà là cái khí chất phiêu bồng như thể không tồn tại đó, khiến kẻ khác cứ dán chặt mắt vào cô ấy không cách nào rời ra được.
“Cô ấy là ai?” Ta hỏi ba.
“Là con của một người đàn ông đặc biệt. Ba chỉ mới gặp mặt một lần hồi năm ngoái, nhưng không thể nào quên được.” Ba vẫn nhìn chăm chăm.
“Ba, không phải nhắm trúng người ta rồi chứ?” Trời ơi, không thể nào!
Ba kinh ngạc quay đầu lại, trừng ta một cái:
“Nó mới mười chín tuổi thôi, cô nương! Ba không định tìm thêm bà nào nữa đâu, hơn nữa, nó cũng không phải là người mà ba có thể động đến.”
“Ồ? Vì sao vậy? Cô ta là ai?” Lòng hiếu kỳ của ta bùng lên dữ dội. Người cha ngạo mạn này của ta xưa nay chưa bao giờ nói ra những chuyện hạ thấp uy phong của mình! Có thể khiến ông cam tâm tình nguyện thừa nhận, có thể thấy địa vị của đối phương đích thực không nhỏ! Ta hiếu kỳ rồi nha. Quay đầu lại nhìn cô nàng lần nữa, ánh mắt cô ấy vẫn xa xăm nhìn ngắm bầu trời, tựa như cách biệt bản thân ra khỏi trần thế vậy.
Ba gật đầu, quyết định thỏa mãn cơn hiếu kỳ của ta.
“Mẹ cô bé, cũng là tình nhân của một người đàn ông. Nếu so sánh, mẹ con và mẹ nó có một điểm chung, đều là những người đàn bà có khí chất đặc biệt, con học ngành thương mại, chắc cũng biết chuyện mười chín năm trước tập đoàn tài chính Vương thị lớn nhất Đài Loan không biết lý do gì bị hủy hoại chỉ trong chốc lát phải không?”
Ta gật đầu:
“Dạ biết, sau đó nhờ sự sụp đổ của tập đoàn Vương thị mà ba tập đoàn tài chính nhỏ khác là Lâu, Thang, Trần mới có thể nổi lên, trở thành những lão đại trong hai giới kinh tế – chính trị ở phía bắc.” Đó là một vụ phá sản kỳ lạ, cho đến nay không ai có thể lý giải vì sao tập đoàn Vương thị có thể bị hủy hoại chỉ trong một buổi sáng.
Ba nói tiếp:
“Con cũng biết mười tháng trước, chủ nhân “Tập đoàn Hoàng Tỉ” đã thay đổi. Người thay thế chính là một phụ nữ rất có năng lực?”
“Dạ biết, đó cũng là một việc kỳ quái, người đứng đầu Vương Cánh Nghiêu tự nhiên lại đem tất cả tài sản giao cho người vợ đã ly thân hơn mười năm, sau đó biến mất không tung tích. Vứt bỏ cả sự nghiệp to lớn, khiến người khác không thể nào hiểu nổi.” Về phần “tập đoàn Hoàng Tỉ” ta cũng không hiểu rõ lắm, chỉ biết nó là một tổ chức lớn tầm cỡ trên cả quốc gia, đầu tư nhiều lĩnh vực khác nhau ở các nơi trên thế giới, vả lại còn thu được lợi nhuận rất cao. Nhưng người đứng đầu từ trước đến nay đều thoắt ẩn thoắc hiện, không ai biết hết về người đó, chỉ biết ông ta tên là Vương Cánh Nghiêu, nhưng chưa ai từng gặp ông ấy. Vợ ông ta Hoàng Thuận Linh luôn là người đại diện đứng ra xử lý công việc, hai người không sống chung, quan hệ mập mờ không rõ, không ai đoán ra được.
“Vương Cánh Nghiêu là chủ nhân của tập đoàn Vương thị, cũng là người tự tay làm sụp đổ sự nghiệp của nhà mình, còn cô bé này chính là con gái duy nhất của Vương Cánh Nghiêu.”
Oa! Câu chuyện quả thực đáng kinh ngạc!
“Ông ta có con gái sao?” Vậy vì sao không nghe nói đến việc chia tài sản cho người thứ hai vậy? Ta lại nhìn cô ta một lần nữa, thật là một cô bé xinh xắn.”Vậy, mười tháng nay, ông ta đi đâu?”