“Tuệ Nhi, em đừng như vậy, dù sao anh cũng không thích chuyên ngành đó, lại phải xa nhà.”
Sao có thể như thế được? Sao anh có thể không thích chuyên ngành mà anh chọn lựa? Anh bỏ học hoàn toàn là vì cô. Nước mắt cô chảy dài.
Đột nhiên cô rất sợ anh sẽ rời xa cô. Cô bắt đầu nghĩ có lẽ bà Giang đến tìm cô không đơn giản chỉ vì việc Giang Hạo Vũ bỏ học. Có thể bà xuất hiện là để cảnh cáo cô.
Nghĩ cũng phải, gia đình hai bên khác biệt nhau nhiều như thế không nói đến việc cô không xứng với Giang Hạo Vũ, quan niệm xã hội cũng đủ khiến gia đình anh ngăn cản. Huống hồ, cô còn là nguyên nhân khiến Giang Hạo Vũ bỏ học.
Chắc chắn bà Giang rất hận cô! Mặc dù đến gặp cô với thái độ hòa nhã như thế nhưng sau khi biết được thân phận của cô, thái độ của bà càng khiến cô bất an.
“Tuệ Nhi, tha lỗi cho anh được không, anh không cố ý dối em.” Giang Hạo Vũ hơi lo lắng, cố gắng giải thích.
“Em không sao, em phải nói lòi xin lỗi mới phải. Evan, anh định làm gì tiếp theo?”
Yên lặng, đây là lần đầu tiên gọi điện mà hai người cùng yên lặng lâu như vậy.
…
Ba ngày trôi qua, mặc dù gọi điện cho cô nhưng Giang Hạo Vũ không đến gặp cô, rõ ràng tâm trạng của họ bị ảnh hưởng bởi việc này. Cô không dám kể cho anh nghe chuyện mẹ anh đến tìm cô, cũng không khuyên anh quay trở lại trường tiếp tục đi học như bà Giang hy vọng.
Hàng ngày, cô sống trong nỗi sợ hãi, cảm giác như chỉ cần Giang Hạo Vũ quay trở lại Anh là họ sẽ không bao giờ gặp nhau nữa. Cô không muốn xa anh nên trong lòng hơi ích kỷ, nghĩ rằng như thế này cũng tốt, dù sao anh cũng ở Singapore nên cô vẫn được gặp anh. Cô không muốn nghĩ đến gia đình anh, không muốn nghĩ đến khoảng cách giữa mình và Giang Hạo Vũ cùng những rào cản ngăn cách họ, cô giống như chim đà điểu chui đầu xuống cát.
Tối ngày 30, anh trai cô đột ngột về nước và kéo cô ra khỏi đống cát đó.
Tan làm, một mình cô về nhà trong tâm trạng treo ngược cành cây, bước vào cửa, cô ngạc nhiên thấy anh cô đang dựa vào sofa, mắt nhắm lại, tay trái vẫn còn đặt lên va li hành lý.
Cô ngạc nhiên chạy vào nhà, tiếng cửa đóng lại khiến cho anh cô giật mình.
“Anh, sao anh về mà không nói với em?” Cô sà vào lòng anh trai, vui mừng bật cười. Đây là lần đầu tiên cô cười vui vẻ trong những ngày này, quên tất cả những phiền muộn mà gia đình Giang Hạo Vũ đem đến.
Anh trai cô trở về, cô không còn phải ở một mình nữa nên cảm thấy yên lòng.
Nhưng anh trai cô không vui vẻ như cô, chỉ ôm cô rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô mà không nói gì.
Cô cảnh giác nhìn thái độ lạ lùng của anh trai, vội vàng ngồi dậy.
Vẻ mặt anh cô rất mỏi mệt, mấy ngày không cạo nên râu hơi dài, tóc rối không buồn chải, không còn tinh thần vui vẻ, thoải mái như trước đây.
“Anh, anh đi máy bay nên mệt à?”
Anh trai cô lắc đầu rồi cười, đó là một nụ cười rất khổ sở.
“Anh, sao thê? Vì sao anh về mà không nói một tiếng? Thời gian trước không phải anh nói anh rất bận sao? Ngày lễ Giáng sinh cũng phải làm thêm giờ, vì sao bỗng nhiên lại được nghỉ sớm thế?”
“…”
“Anh, anh nói đi, không phải chúng ta đã hứa không giấu nhau chuyện gì sao?”
Cô lắc lắc tay anh, dáng vẻ của anh khiến cô sợ hãi.
Một lát sau, anh đưa tay ôm cô rồi nói: “Anh không có việc làm nữa rồi”.
Không có... việc làm? Đối với cô, đây là một tin động trời. Cô biết anh trai cô rất yêu công việc này, luôn chăm chỉ và chú tâm, ngay cả trong các cuộc điện thoại hỏi thăm cô vào dịp nghỉ lễ, anh cũng kể về niềm vui trong công việc của mình, không cần biết cô có hiểu hết không. Hơn nữa, hai ngày trước anh còn gọi điện thông báo anh sẽ được thăng chức và tăng lương, vì sao bây giờ lại nói là không có việc làm nữa? Trong lòng cô cảm thấy bất an.
Anh trai cô nói rồi tiếp tục chìm đắm trong nỗi buồn của mình.
“Họ nói anh tiết lộ thông tin lưu trình thiết kế, vì sao anh có thể làm một việc như vậy được? Lưu trình đó là tâm huyết của anh, làm sao anh có thể tiết lộ ra bên ngoài? Sao có thể như thế?”
“Anh...”
Anh cầm lấy cánh tay cô với vẻ đang bị kích động: “Vì sao họ có thể hiểu nhầm anh như thế?”.
Anh ôm lấy đầu run rẩy, cố gắng giữ bình tĩnh, không muốn làm cô sợ hãi. Nhưng không thể thoát khỏi cảm giác buồn bã và phẫn nộ, đột nhiên anh bật khóc.
Cô không biết phải làm gì, cảm giác bất an ngày càng lớn đến mức cô không sao khống chế nổi nữa. Mỗi từ anh trai nói như dao đâm vào trái tim yếu ớt của cô. Một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu cô.
Liệu có phải vì cô không muốn từ bỏ Giang Hạo Vũ, nên... cô không dám nghĩ tiếp.
Anh trai cô mệt mỏi nên không để ý đến sự khác thường của cô, kéo va li về phòng mình. Trước khi đóng cửa, anh cố gắng nở một nụ cười an ủi cô: “Anh không sao, chỉ cần có bản lĩnh sẽ không sợ không tìm được việc. Hơn nữa, về đây làm việc, anh có thể ở gần em, như vậy cũng tốt”.
Anh không nói cho cô biết, trong ngành này, tiết lộ bí mật là một tội rất nghiêm trọng, anh sẽ mãi mãi không còn chỗ để đặt chân. Anh đã không có duyên với công việc mà anh yêu thích, rất có thể còn phải đối mặt với pháp luật.
Anh không nói không có nghĩa là cô không hiểu. Cô đang chìm trong những suy nghĩ của mình không sao thoát ra được.
Cô nhớ hôm bà Giang đến, cô đã nhắc đến công ty anh trai cô làm việc, rõ ràng bà Giang và con gái quen lãnh đạo cấp cao của công ty đó, hình như là giám đốc nhân sự.
Lẽ nào vì cô không muốn khuyên Giang Hạo Vũ quay về Anh, không muốn rời xa anh nên họ làm như vậy để cảnh cáo cô?
Tay chân cô lạnh ngắt như vừa bị rơi xuống nước, cô không sao thở được.
Tối hôm đó, cô không nấu cơm, ngồi trong phòng khách suy nghĩ mông lung. Anh trai cô cũng không ra khỏi phòng, ngôi nhà yên lặng như không có người.
Sau một đêm không ngủ, tinh thần cô suy sụp. Cô thấy anh trai bước ra khỏi phòng.
Cả đêm không khóc, lúc này cô không kìm nén được nữa. Là cô có lỗi với anh trai, là cô đã hại anh không phát triển sự nghiệp được nữa. Sau khi bố mẹ mất, anh trai đã gánh vác mọi việc trong gia đình, từ học phí, sinh hoạt phí cho đến món nợ mà bố mẹ để lại. Anh trai đã vất vả và phấn đấu vì cô, còn cô lại ngáng đường anh, cản trở anh.
Nếu cô không yêu Giang Hạo Vũ, nếu cô hiểu chuyện hơn, không chỉ biết nghĩ đến tình cảm của mình, có lẽ mọi chuyện sẽ không xảy ra.
“Em gái, đừng khóc nữa, anh không sao.” Anh trai cô bước lại gần an ủi, ôm cô vào lòng. “Em có nhớ khi bố mẹ mất anh đã nói gì không? Từ nay về sau anh em mình sẽ ở bên nhau, cho dù gặp khó khăn vất vả đến đâu, chúng ta đều phải đỡ nhau bước tiếp. Anh em mình không được để bố mẹ thất vọng đúng không? Bố mẹ ở trên thiên đường sẽ luôn phù hộ chúng ta. Em gái, hãy tin anh, những gì không tốt đẹp sẽ trôi qua, nhất định chúng ta sẽ ổn.”
Cô vùi đầu vào lòng anh, mọi thứ sẽ tốt đẹp, chỉ cần cô từ bỏ.
Lúc đó, cô đã đưa ra quyết định, cô sẽ từ bỏ tình cảm khắc cốt ghi tâm của mình với Giang Hạo Vũ.
Cô nên rời xa anh, cô không muốn là một hòn đá ngăn bước chân anh, không muốn anh vì cô mà xung đột với gia đình, không muốn mọi chuyện trở nên ầm ĩ.
Anh trai luôn luôn chăm sóc bảo vệ cô, cô nên toàn tâm toàn ý với anh trai mình, có lẽ mối tình trẻ con của cô chỉ là bóng câu qua cửa sổ, sẽ phai nhạt rất nhanh theo thời gian.
Không có cô, sẽ có một nàng công chúa thật sự xuất hiện bên Giang Hạo Vũ. Cô chỉ là một cô gái lọ lem không được hạnh phúc bên hoàng tử, mối tình tốt đẹp trong câu chuyện cổ tích đó chỉ có thể lừa dối những cô gái bé nhỏ như cô mà thôi.
Sau khi biết về hoàn cảnh gia đình của Giang Hạo Vũ, cô luôn trôn tránh vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng hiện thực không cho phép cô tiếp tục nói dối lòng mình, sớm muộn gì cô cũng phải đối mặt với vấn đề này.
Cô không xứng với Giang Hạo Vũ, nếu không có chuyện xảy ra với anh trai cô, cô và Giang Hạo Vũ cũng không thể đến với nhau. Lời thề mãi mãi yêu anh của cô trở nên ấu trĩ. Mãi mãi, thế nào là mãi mãi, một năm? Hai năm? Mười mấy năm? Mấy chục năm? Cô và Giang Hạo Vũ không có nhau mãi mãi, mãi mãi không có nhau.
Cô đi học như mọi ngày nhưng không có chữ nào lọt vào đầu. Cả ngày cô chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để chia tay với Giang Hạo Vũ, cô đau đớn run rẩy khi nghĩ tới từng chi tiết. Nhưng khuôn mặt khổ sở của anh trai hiện lên trong đầu cô khiến cô hạ quyết tâm.
Ngày mai là năm mới, cô chỉ lên lớp nửa buổi rồi được nghỉ, cô không về bằng cổng chính vì biết Giang Hạo Vũ đang đứng đó đợi cô. Anh là người biết giữ chữ tín, anh đã hứa cùng cô bước sang năm mới nên sẽ dùng mọi cách để giữ lời hứa của mình. Cô chạy nhanh đến quán cà phê nơi mình làm việc rồi cố gắng thuyết phục một nhân viên nam làm cùng cô diễn vở kịch phản bội khi Giang Hạo Vũ tới tìm cô.
Quả nhiên, Giang Hạo Vũ không tìm được cô, gọi điện cô không nghe máy, sau khi hỏi thăm bạn học của cô, anh đến nơi cô làm việc.
Tất cả đều đã được sắp xếp sẵn, bao gồm cả việc tắt điện thoại ở nhà, nhờ bạn học tiết lộ địa chỉ cô làm việc cho Giang Hạo Vũ.
Anh đến, cô cố tình bước đến bên vị khách háo sắc, đặt cà phê lên bàn. Vị khách không bỏ qua cơ hội chạm vào tay cô. Thấy Giang Hạo Vũ bước nhanh lại, cô hạ tay bưng khay xuống bối rối, anh bạn làm cùng cô lao lại. Anh kéo tay cô giúp cô giải vây rồi hai người chạy vào ngõ nhỏ phía sau quán.
Giang Hạo Vũ suýt nữa thì đấm vào mặt anh bạn làm cùng cô. Cô không thể tin đó là Giang Hạo Vũ mà cô đã quen. Cô chưa bao giờ nghĩ đến anh có thể có hành động bạo lực như vậy. Tất cả đều vì cô, cô đã khiến anh mất bình tĩnh mà quên đi phẩm chất tốt đẹp của mình.
Cố gắng kìm nén đau khổ, cô thốt lên những lời tuyệt tình trước thái độ kinh ngạc và đau đớn của Giang Hạo Vũ.
“Em và anh ta đang làm gì?”
“Làm những điều anh đã nhìn thấy.” Cô lạnh lùng trả lời.
“Anh nhìn thấy? Tuệ Nhi, thế là có ý gì? Rốt cuộc là em có ý gì?”
“Anh ấy là bạn trai của em.”
“Thế còn anh? Anh là gì?”
“Bạn trai cũ.”
“Bạn trai cũ? Chúng ta chia tay nhau từ lúc nào? Vì sao anh không biết?”
“Bây giờ. Anh đã biết quan hệ giữa em và anh ấy, quan hệ của chúng ta đã kết thúc rồi.”
Cô không hiểu cảm giác của cô lúc đó là gì? Cô dựa vào người anh bạn, không dám ngẩng đầu lên, mắt nhìn xuống đất, cô biết Giang Hạo Vũ đang rất đau khổ, cảm giác bi thương như sắp nhấn chìm cô. Cô nhìn thấy nước mắt không ngừng rơi xuống dưới chân Giang Hạo Vũ.
Anh khóc sao? Xin lỗi, xin lỗi...
“Có phải anh có gì không tốt không? Anh sẽ sửa sai có được không? Không được chia tay anh, đừng thích người khác được không? Được không?”
Đừng cầu xin cô được không? Cô không đáng được anh đối xử như vậy. Cái ôm của anh vẫn ấm áp như thế, lúc này giống như một ngọn lửa thiêu đốt cô. Cô kìm nén cảm xúc của mình, lạnh lùng nhìn Giang Hạo Vũ đang bỏ tất cả lòng tự trọng cầu xin cô: “Anh không có gì không tốt, chẳng qua em không thích nữa mà thôi. Khi anh đi du học ở Anh, em phát hiện ra em không thích anh như em vẫn nghĩ. Bây giờ, em rất yêu anh ấy, mong anh đừng như thế này nữa được không? Tất cả đều hội ngộ rồi phân ly, không nên níu kéo như thế này nữa, rất khó coi”.
Đây là câu nói tuyệt tình nhất của cô, người nghe là người mà cô yêu nhất. Trong lòng cô khô