Chu Vũ Phong nói: “Tôi bảo Tiểu Mặc dùng thân phận hội trưởng hội du học sinh tới xem nó, nó vừa tới đây chưa quen với thời tiết, hôm qua hình như ăn đồ bẩn bị tiêu chảy, nghe nói vừa ói vừa tiêu chảy suốt cả đêm. . . . . .”
Thiệu Trường Canh nhướng mày, “Nghiêm trọng vậy sao?”
“Cũng không đến nỗi, Tiểu Mặc đã mua thuốc cho nó, còn dẫn nó đi ăn cháo, bây giờ tinh thần của nó đã tốt hơn rồi, chắc do hôm qua ăn uống lung tung nên mới bị vậy, chưa tới mức viêm ruột.”
Thanh âm truyền lại thở phào nhẹ nhõm, “À, vậy tốt rồi.”
Chu Vũ Phong im lặng, đột nhiên hỏi: “Nếu anh quan tâm nó như vậy, sao không qua đây với nó? Theo tôi được biết, thầy vẫn luôn muốn anh qua đây tham gia nghiên cứu, ở chỗ thầy không đủ người, nhất là người có tài như anh. . . . . .”
“Trong nước còn có rất nhiều chuyện chưa xử lý xong, tạm thời tôi không đi được.” Thiệu Trường Canh trầm giọng đáp, “Thiệu Vinh ở đó nhờ cậu để ý giùm, nếu có vấn đề gì cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Chu Vũ Phong cười nói: “Yên tâm đi, con của sư huynh, tôi dĩ nhiên sẽ xem nó như con ruột.”
Thiệu Trường Canh cười cười, “Cậu vẫn nói nhiều giống như trước kia.”
“. . . . . . Thói quen rất khó đổi.” Chu Vũ Phong dừng một chút, “Đúng rồi, bệnh của ba anh. . . . . Lúc trước tôi đến bệnh viện xem rồi, có vẻ là đúng như lời anh nói, có chút dấu hiệu khác thường.”
Thiệu Trường Canh trầm mặc, “Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
“Cứ vậy đi, nếu Thiệu Vinh xảy ra chuyện gì tôi sẽ liên lạc với anh.”
“Tốt, cảm ơn.”
Sau khi cúp điện thoại, Thiệu Trường Canh khẽ thở dài, thả di động lên bàn.
Chu Vũ Phong là một trong những người bạn thân nhất lúc hắn còn du học ở Anh, đệ tử cuối cùng của giáo sư Johnson, coi như là đàn em trực hệ của hắn. Năm đó một mình Chu Vũ Phong ở nước ngoài, Thiệu Trường Canh vẫn luôn quan tâm tới đàn em này, tuy nói hai người là sư huynh đệ, nhưng tình cảm cũng không kém anh em ruột là bao.
Lần trước Thiệu An Quốc chẩn đoán bị bệnh Alzheimer cũng do Chu Vũ Phong hỗ trợ liên lạc bệnh viện, bây giờ Thiệu Vinh ra nước ngoài du học, Thiệu Trường Canh lại tìm hắn lần nữa, một phần cũng vì con trai Chu Mặc của hắn vừa lúc học ở đại học đó.
Nói cho cùng, Thiệu Vinh một mình ở nước ngoài, Thiệu Trường Canh cũng không yên tâm, vì vậy mới nhờ bạn thân chăm sóc cậu.
Sau khi nghe nói một mình cậu ngã bệnh ở nước Anh, vừa ói vừa tiêu chảy suốt đêm, tinh thần kém đến mức ngay cả cơm cũng ăn không ngon, Thiệu Trường Canh cảm thấy rất đau lòng, hận không thể lập tức bay đến bên cạnh cậu ôm cậu thật chặt vào trong ngực.
Nhưng hắn vẫn đủ tỉnh táo kiềm chế xúc động đó.
Cách làm lạt mềm buộc chặt này, có lẽ có chút tàn nhẫn đối với Thiệu Vinh.
Từ nhỏ đến lớn vẫn ở bên cạnh baba, đứa nhỏ được bảo vệ cẩn thận, trong lúc bất chợt mất hết tất cả màn chắn, một mình đối mặt với tất cả khó khăn. . . . . .
Giống như thực vật sinh trưởng trong lồng kính bất ngờ bị đẩy ra ngoài mưa gió bão bùng.
Mặc dù có chút không đành lòng, nhưng mà. . . . . .
Muốn nó nhanh chóng lớn lên, chỉ còn cách này mà thôi.
Thật ra lúc quan hệ của hai người xảy ra vấn đề, Thiệu Trường Canh đã bắt đầu cẩn thận suy nghĩ về chuyện này.
Cách hắn đối xử với Thiệu Vinh có phải hơi quá hay không?
Sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, Thiệu Trường Canh đã nhanh chóng phát hiện được mấu chốt dẫn đến mâu thuẫn giữa hai người.
Đêm hôm đó, nếu không phải mình quá tức giận rồi cường ngạnh chiếm đoạt cậu, mà là kiên nhẫn dịu dàng giải thích tình cảm và suy nghĩ của mình, có lẽ mọi chuyện đã không tệ như ngày hôm nay.
Dục vọng độc chiếm mãnh liệt và phương thức xử sự giống như người lãnh đạo nắm giữ tất cả của hắn đã vô tình bảo hộ Thiệu Vinh quá chặt.
Điểm mấu chốt chính là ở đó, Thiệu Vinh không phải là một con thú cưng ngoan ngoãn.
Mặc dù đa số cậu đều rất nghe lời, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ mãi mãi như vậy. Mặc dù cậu luôn rất ngoan ngoãn, không có nghĩa là cậu sẽ mãi mãi không phản kháng. Thiệu Vinh là một người, bất kể gần gũi với bạn như thế nào, cũng muốn có không gian riêng của mình, không thể dùng sức mạnh để ép buộc tình cảm của cậu.
Vì vậy, loại phương pháp độc chiếm quá mức như thế đã tổn thương cậu rất nặng, thậm chí còn khiến cậu sinh ra suy nghĩ cực đoan “tôi chỉ là thú cưng không có nhân quyền.”
Hơn nữa, tối hôm đó không để ý tới suy nghĩ của cậu rồi cường ngạnh chiếm đoạt cậu, không chỉ tổn thương thân thể cậu, quan trọng hơn đã xúc phạm đến lòng tự trọng của cậu, cũng đập nát luôn một chút lòng tin cuối cùng mà cậu dành cho hắn.
Thiệu Vinh không thể tiếp nhận được rồi càng trốn càng xa. . . . . .
Cũng là một loại biểu hiện rất bình thường đi?
Mặc dù biết ngay thời khắc quyết định mà mình lại hành động thiếu suy nghĩ dẫn đến sai lầm như vậy, nhưng dù sao Thiệu Trường Canh cũng là người cao ngạo, hắn không muốn nói xin lỗi Thiệu Vinh trước ánh mắt lạnh như băng của cậu. . . . . .
Chỉ còn cách xử lí đoạn quan hệ này, cho cả hai thời gian bình tĩnh lại.
Hơn nữa còn có ân oán của Thiệu gia và Tô Tử Hàng, thái tử đột nhiên về nước, cái chết của Trần Đan. . . . . . Những việc này cũng làm cho Thiệu Trường Canh cảm thấy bất an, cảm giác thái tử sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Thiệu gia như vậy.
Đoạn tuyệt quan hệ với Thiệu Vinh, cũng coi như giúp cậu không bị dính líu.
Mặc dù ngoài mặt làm ra bộ dáng lạnh lùng chẳng quan tâm, nhưng mỗi lần nhìn thấy Thiệu Vinh, hắn vẫn không nhịn được mềm lòng.
Thiệu Vinh vốn không biết, “Thiệu tiên sinh” mà cậu gọi, phải cố gắng kiềm chế bao nhiêu mới có thể ngăn bản thân mình không chạy đến hôn cậu, ôm cậu thật chặt.
Mỗi lần như vậy Thiệu Vinh ngu ngốc đều dùng ánh mắt khẩn trương lo sợ nhìn hắn. . . . . .
Cái loại vẻ mặt đó không khác gì đang thách thức tự chủ của người khác. . . . . .
Bây giờ một mình cậu ở Anh, may mà vẫn còn nằm trong sự kiểm soát của mình.
Tin rằng không bao lâu nữa. . . . . . Nhóc con đơn thuần sẽ nghĩ thông suốt mọi chuyện, chủ động nhào vào ngực mình.
Thật ra thì cũng rất nhớ nó.
Nhất là khi nghĩ đến một mình nó sống ở nơi đất khách xa lạ, sẽ không nhịn được cảm thấy đau lòng.
Bất quá, nếu không hạ quyết tâm, nó sẽ mãi mãi không nhận ra được tầm quan trọng của mình.
Nghĩ tới Thiệu Vinh ở xa tít bên kia trái đất, nói không chừng đang len lén nhớ nhung mình, tâm tình Thiệu Trường Canh lúc này mới tốt hơn một chút.
Nhìn dòng chữ “nhất thế bình an” trên tờ giấy treo trên tường, trong đầu không khỏi hiện lên khuôn mặt nghiêm túc của Thiệu Vinh lúc dùng bút lông viết xuống bốn chữ này.
Hắn còn nhớ rõ lúc đó cậu nói: “Hi vọng baba có thể mãi luôn bình an.”
Thật ra, cái mà baba của con muốn, không phải là cả đời bình an.