“Mẹ sẽ muốn chết đó! Hu hu…….” Doãn Húc kêu khóc nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đã che chắn rất tốt, lớn tiếng khóc, vừa vụng trộm nhìn qua khe hở quan sát Chức Hạo bày ra khuôn mặt tuấn tú nôn nóng.
“Mẹ con là người lớn, chắc sẽ không gây ra chuyện như vậy, mà bên cạnh cô ấy còn có hai người dì của con…..”
“Có mới là lạ, hai người dì của con mắng mẹ đần độn, một người đàn ông không quan tâm, lại vẫn thay người ta sinh đứa con trai trắng trẻo mập mạp, mỗi lần như vậy các dì còn nói mẹ nhảy xuống biển tự tử chết đi. Nhất là Dì Hỏa Nhi, dì con cố ý xui mẹ đi tìm trai bao, nhìn xem biết đâu lại câu được rùa vàng, nhưng mà mẹ không muốn.”
“Hai người phụ nữ này thật là quá phận, làm sao có thể xúi giục mẹ con đi làm chuyện này?”
“Dì Doll còn quá đáng hơn. Ba, con nghĩ hôm nay con không nhận mẹ, ba cũng cưới người khác, nhất định mẹ sẽ mất hết can đảm, hai người dì đáng giận kia nhất định bảo mẹ đi tự tử, miễn cho khỏi sống uổng phí trên thế gian này. Con có dự cảm, tối hôm nay mẹ nhất định suy nghĩ linh tinh…..Này, ba, ba đi đâu vậy…..” Doãn Húc gọi Chức Hạo đã chạy tới cửa.
“Con đợi ở đây, ba đi tìm mẹ con.”
“Ba ơi, con đi theo ba, nếu không ba sẽ không biết ba người bọn họ đang trốn ở đâu.” Quỷ kế của Doãn Húc được thực hiện, lập tức chạy theo Chức Hạo, sau có nở một nụ cười không để cho Chức Hạo cự tuyệt.
“Được rồi, chúng ta đi tìm mẹ con trở về.”
Người phụ nữ ngu ngốc kia chắc sẽ không thật sự tìm đến cái chết chứ? Chức Hạo nghĩ đến khả năng sẽ mất cô, không biết vì sao trong lòng bắt đầu ẩn dâng lên cảm giác đau đớn.
Anh không muốn mất cô, anh không muốn!
“Mnh thật sự rt ngc, ngc đến nỗi con trai cũng khng cần mnh nữa, mnh cha chết m coi mnh nh đã chết sao?” C lẽ trn đời ny khng c ngời no ngu ngc nh mnh, Doãn Doãn vừa lau nc mt vừa gọt tri cy.
Bởi v từ khi từ hn lễ trở v cho đến giờ, c cha h đợc ăn miếng đồ ăn no vo bụng, Hỏa Nhi v Doll sợ c đi bụng cho nn chuẩn bị to cho c ăn.
Doãn Doãn mun ngủ một gic cảm gic mọi chuyện sẽ qua đi, coi nh một cơn c mộng, nhng c nm mãi trn giờng, lại nh ti hm nay l đm tn hn của Chức Hạo v Amber, ngực c lại đau nhi.
Ngời đn ng cô yêu sâu đậm đêm nay sẽ cùng một người đàn bà khác làm chuyện này nọ 0, con trai cô sinh ra thì không cần cô, cô cực kì đau khổ.
“Em không muốn sống, em thật sự không muốn sống, Chức Hạo, anh có biết không? Thực sự em rất thích anh, không phải em cố ý lén có con của anh, em……Em không phải là người tùy tiện, anh có tin em không? Lần đầu khi nhìn thấy anh em đã yêu anh, cho nên em nguyện ý vì anh chưa kết hôn mà sinh con, em nguyện vì anh buông tha tất cả mọi thứ. Doãn Húc rất giống anh, nhưng lúc đó em không biết anh ở đâu, khi nhìn con, em sẽ lại nhớ đến anh…..”
Tay cầm dao gọt trái cây của Doãn Doan rủn rẩy, nước mắt không ngừng rơi trên mu bàn tay.
“Chức Hạo, nhất định anh không biết, không phải em muốn nhất định làm vợ anh, nhưng em muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh, người một nhà chúng ta ăn sáng trong vườn hoa xinh đẹp, buổi tối thì cùng nhau ăn tối lãng mạn dưới trời đầy sao. Điều em khát vọng là sinh hoạt gia đình cùng anh, không phải thật sự muốn cái danh phận Công Tước phu nhân, anh biết không? Chỉ là, danh hiệu Công Tước phu nhân nếu không phải của em, thì làm sao em có thể đường đường chính chính ở cùng anh? Vì sao anh không hiểu, không hiểu em không cần cái danh hiệu kia……Híc!” Doãn Doãn quá chú tâm nói một mình, không nghĩ tới bị dao trái cây đâm một nhát, nhất thời máu tươi trào ra.
“Mẹ, mẹ không được chết…..” Tiếng Doãn Húc đột nhiên truyền tới.
“Là Doãn Húc……Tiếng của Doãn Húc…..Làm sao có thể?” Doãn Doãn còn tưởng rằng mình nghe lầm, là do cô quá nhớ hai cha con họ!
“Chức Hạo, em thật sự rất yêu hai cha con anh, em không muốn về Đài Loan, em biết một khi em về Đài Loan, ba mẹ em biết em đưa con cho anh, nhất định bức hôn em, em không cần một đám cưới trao đổi lợi ích, như thế sẽ không có hạnh phúc. Chức Hạo, em biết có khả năng em sẽ phải gả cho một người có tiền làm bà chủ, nhưng mà em không cần, em chỉ cần anh…..Vì sao lại không cần em, cũng không yêu em……Em rất muốn chết……”
Tay cầm dao trái cây của Doãn Doãn run lên, mũi dao chạm phải mạch đập trên cổ tay.
“Không được, Doãn Doãn, đưa dao cho anh…….” Máu của Chức Hạo vì một phút Doãn Doãn đưa mũi dao vào mạch máu mà thiếu chút nữa ngừng chảy.
“Chức Hạo……” Doãn Doãn ngây ngốc nhìn Chức Hạo và Doãn Húc chạy vọt vào phòng.
“Doãn Húc……” Cô đang nằm mơ sao?
“Doãn Doãn, đưa dao gọt trái cây cho anh…..” Cặp mắt xanh lam nhìn chằm chằm dao găm trên tay cô.
Doãn Doãn sợ hãi nhìn theo ánh mắt của Chức Hạo, cúi đầu nhìn thấy dao găm trên tay mình.
“Em……”
“Em đang chảy má, đưa dao cho anh, em tuyệt đối đừng suy nghĩ vớ vẩn, Doãn Doãn, anh đến đón em về, anh và Doãn Húc đều cần có em.”
“Anh và Doãn Húc cần em?”
“Doãn Doãn, chúng ta vĩnh viễn sẽ ở bên nhau.” Chức Hạo thâm tình nhìn Doãn Doãn, thật cẩn thận đi về phía trước, muốn đoạt lấy con dao trái cây trên tay Doãn Doãn, tránh cho cô làm việc ngu ngốc.
“Anh không được lại đây, em……..” Chức Hạo vừa mới nói gì? Anh nói hai cha con anh đều cần cô, có phải không? Cô có nghe lầm không?
“Doãn Doãn, thật xin lỗi, anh không nên hiểu lầm em tấm lòng muốn ở cùng với anh của em, anh nghĩ em là người ham hư vinh, vừa rồi trên đường con trai đã nói cho anh biết, với thế lực gia đình em, không thể là là loại phụ nữ như anh đã tưởng tượng, anh biết anh không nên hiểu lầm em, chúng ta trở về nhà đi.”
Trời ơi, anh không thể mất đi cô, giờ phút này Chức Hạo mới hiểu rõ lòng mình. “Chức Hạo, không kịp rồi, anh đã cưới Amber, cô ấy đã là vợ anh, mà em……” Doãn Doãn gục đầu xuống, lúc này mới cảm thấy đau đớn truyền đến từ mu bàn tay, cô thống khổ kêu lên một tiếng.
“Doãn Doãn, làm sao vậy? Mau…..Mau đưa dao trên tay cho anh…..” Chức Hạo hạ thấp giọng, dịu dàng nhìn Doãn Doãn, hy vọng cô có thể cảm nhận được anh yêu cô.
Doãn Doãn cảm nhận được nhiệt tình từ đôi mắt màu xanh lam. Vì sao? Chẳng lẽ là cô hoa mắt? Nếu không thì làm sao cô có thể nhìn thấy cặp mắt màu lam dịu dàng đến thế?
“Chức Hạo, em…….”
“Tay em chảy máu rồi, để anh băng bó giúp em nhé?”
Ý đồ của Chức Hạo muốn dời đi sự chú ý của Doãn Doãn, anh từ từ lại gần cô, nhưng cô vẫn lùi về phía sau, không thể tin những gì đang nhìn thấy.
“Chức Hao, anh…….Anh đang nói cái gì. em nghe không hiểu, em………”
“Anh không muốn em chết, anh không muốn, anh muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với em! Doãn Doãn, em tuyệt đối không thể bỏ lại anh và con, anh cũng khao khát được ăn sáng cùng em tại vườn hoa trong nhà, càng hi vọng được cùng em ăn tối lãng mạn dưới trời đầy sao, Doãn Doãn, anh….. Anh không thể mất em.”
“Đúng vậy, mẹ ngốc, mẹ không được nghĩ quẩn, vừa rồi ba nói cho con biết ba cực kì yêu mẹ, là cực kì cực kì yêu đó nha!” Doãn Húc đứng một bên cổ vũ, nhưng mà, vẻ mặt của bé không hề khẩn trương như Chức Hạo, cậu bé nhàn nhã đứng sau lưng Chức Hạo, hướng tới mẹ ngốc nháy mắt mấy cái thật mạnh.
Doãn Doãn chuyển sự chú ý trên người Doãn Húc, cô không hiểu Doãn Húc nháy mắt với cô làm gì. Nhưng mà, Doãn Húc vừa nói Chức Hạo yêu cô…..
Mắt của Doãn Doãn bỗng nhiên rơi lệ, thật sự không phải cô đang mơ?
“Doãn Húc, không cần an ủi mẹ, mẹ biết trong lòng ba con yêu một người khác, nếu không thì sao Amber mặc trên người bộ lễ phục ‘Màu trắng tinh khôi’ ấy……”
“Bộ lẽ phục đó là anh thiết kế cho em, em là người anh yêu nhất từ đáy lòng, là người mà anh nhất quyết đi tìm, Doãn Doãn của anh.”
Lời nói này thành công dời đi sự chú ý của Doãn Doãn, Chức Hạo thuận lợi kéo Doãn Doãn vào lòng, sau đó giật dao găm trên tay cô.
Doãn Doãn ngây dại trong lòng Chức Hạo, “Em là người anh….Yêu nhất?”
Thật lâu sau, Doãn Doãn không có cách nào tiêu hóa hết những lời tỏ tình từ miệng Chức Hạo.
“Đúng vậy! Em là đồ ngu ngốc, anh chỉ giận em…..Nhưng anh cũng rất yêu em, mới có thể bị ghen tị là mờ mắt, anh…..Anh hành hạ em như vậy cũng là đang hành hạ bản thân anh, anh……. Anh không thể mất em, Doãn Doãn, bảo bối của anh.” Chức Hạo phủ lên môi Doãn Doãn, muốn nói thêm “Tình yêu bất tận” nhưng lại thôi.
Doãn Húc thấy một màn như vậy, rất tức thời rời khỏi phòng, bé mỉm cười đóng cửa phòng lại, không để cho hai người Hỏa Nhi và Doll đứng ngoài của nhìn trộm.
“Đúng là…. Thật sự em không thể tin anh……” Doãn Doãn không dễ gì tránh thoát được, âm thầm thở một hơi, nụ hôn của Chức Hạo tựa như làm đầu óc cô choáng váng.
“Doãn Doãn, anh yêu em!” Chức Hạo nâng khuôn mắt nhỏ nhắn của Doãn Doãn lên, lấy đầu ngón tay lau đi nước mắt trên gương mặt cô, giọng nói trầm thấp chứa nồng đậm yêu thương, trong ánh mắt xanh lam thoáng hiện lên tia dữ dội.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Doãn lập tức bị nhiễm đỏ, cô sợ rằng đây chỉ là giấc mơ đẹp.
“Chức Hạo, em có thể yêu anh không? Anh còn có Amber…….”
“Cô ta không thành vẫn đề, bất cứ lúc nào anh cũng có thể ly hôn với cô ta.”
“Làm như vậy được không?” Tâm địa lương thiện của Doãn Doãn không hề muốn tổn thương Amber.
“Trước đó anh kết hôn với cô ta nhưng không có đi đăng kí, hôn lễ chỉ là…..Chỉ là cái cớ để bản thân anh trốn tránh, cho nên ngay từ đầu người anh muốn kết hôn không phải là Amber.”
“Nhưng xem ra không được đâu…..Ý của em là, như vậy rất có lỗi với cô ấy, em thấy cô ấy rất yêu anh.”
“Cái cô ta yêu là thân phận và tiền tài của anh, anh có thể cho cô ta một số tiền lớn, để cho cô ta rời đi.”
“Chức Hạo, có lẽ Amber thật sự yêu anh, chúng ta vẫn nên xin lỗi cô ấy….” Doãn Doãn thật sự quá lương thiện, giờ phút này Chức Hạo tràn ngập tình yêu với Doãn Doãn.
“Anh biết như vậy rất có lỗi với cô ta, nhưng anh không yêu cô ta, cô ta sống với anh sẽ không hạnh phúc, anh đồng ý với em, anh sẽ làm cho cô ta hiểu, trong tim anh chỉ có em, anh chỉ yêu mình em!” Khi đó ánh mắt Chức Hạo thâm tình nồng nàn dừng ở trên người Doãn Doãn, trong lòng cô đã hiểu, kể cả khi anh không cho cô danh phận gì cũng không sao, cô biết người đàn ông này yêu cô là đủ rồi.
“Chức Hạo, có thật vậy không?” Tâm tình Doãn Doãn dường như đang ở trong địa ngục chuyển đổi vài vòng lên thẳng Thiên đường, khiến cô không kịp trở tay.
“Còn chuyện nắm đó, anh còn giận em không?”
“Anh không giận, anh đã bắt được hung thủ rồi.”
“Vậy làm sao anh lại xuất hiện ở đó?”
“Ông chủ phái anh đi tìm Tinh Liệt, anh ta có công ty trang sức ở Tokyo, trên đường anh đi tìm Tinh Liệt bị hôn mê, bị đưa đến khách sạn kinh doanh trai bao, may mắn em là người trong cuộc làm ăn đó, anh thừa dịp liên lạc với Phong Dực, nếu không hiện tại không biết có bao nhiều người phụ nữ đến mua anh…” Nghe đến đó, Doãn Doãn gục đầu xuống không dám nhìn Chức Hạo, “Khách sạn đó đã bị anh xử lý, về sau sẽ không có anh chàng đẹp trai tóc vàng bị bắt làm trai bao bán tinh trùng nữa….”
“Anh nói gì!” Doãn Doãn nghe được mặt đỏ tai hồng, nghĩ tới hoàn cảnh bọn họ gặp nhau, cô nhìn không được đỏ mặt.
Nhớ tới những ngay vừa qua anh lạnh lùng tổn thương cô, Doãn Doãn không khỏi thấy tủi thân đỏ mắt nói, “Nếu ngày đó em không gặp anh, em cũng sẽ không….”
“Doãn Doãn, thật xin lỗi, anh không nên gây tổn thương cho người phụ nữ anh yêu, anh…….”