“Cho em nghỉ ngơi một chút…..” Sao tinh lực anh ấy dồi dào như thế? Vừa nãy đòi hỏi tới mấy lần, khiến toàn thân cô đau giống như bị xe nghiền qua vậy, Doãn Doãn thật sợ mình sẽ mất mạng nếu như cùng anh chơi tiếp.
“Được…..” Biết tinh lực mnh qu d đã dọa c sợ, mặc dù anh khng mun ngừng lại cơn thỏa mãn, nhng thời gian còn di, tạm tha cho c lần ny trc.
Vut vut ci trn bị tc t che lại của c, anh hn ln trn c, sau đ dọc theo cnh mũi rơi xung đi mi đang mím chặt của c.
Bn tay anh vẫn vỗ v tru đùa qua lại ở khe mng c, ở giữa mng trơn trợt qua lại vọt nhẹ, đầu ngn tay vut ve nơi hoa hạch đầy nc kia, lỡng lự khng mun dời đi.
Chỉ chc lt sau, Nht Trụ Knh Thin* trong anh lại dng tro, anh khng nhịn đợc lại bt đầu rục rịch ngc đầu dậy. 0
“Doãn Doãn…..Anh mun nữa…..” Chức Hạo lc lc Doãn Doãn đang mơ mng ngủ, ép buộc c phải tiếp nhận dục hỏa của mnh.
“Khng……. Khng đợc…….Em mệt qu……” Doãn Doãn khng cự, lầu bầu một tiếng mun vùi ở trong ngực anh ngủ, Chức Hạo cũng khng bỏ qua cho c, nng ci mng xinh đẹp của c ln nhẹ nhng từ phía sau trợt vo thn th c.
Một chút mệt mỏi của Doãn Doãn đu bị khoi cảm xa sạch, cơn buồn ngủ bị cỡng chế đuổi đi, c cùng anh lại lần nữa leo ln thin đờng hoan ái.
Không biết lại làm mấy lần, hai người rốt cục bất tri bất giác ngủ mê man……..
***
Khi Doãn Doãn vừa tỉnh dậy, bỗng nhiên trợn to cặp mắt, vẻ mặt kinh ngạc khép hai chân lại.
Cô cảm giác có một cánh tay đang đưa tới, giãy giãy thân thể một cái, theo động tác của cô là sự đau đớn lan tràn.
Trời ơi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cô ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn hoang mang, nhìn trên đỉnh đầu có một cặt mắt ẩn chứa sự lạnh lùng gian ác, thật hy vọng mình vĩnh viễn không tỉnh lại.
“Á…….Em…….”
“Chúng ta nên xuống giường xử lý nợ nần giữa chúng ta đi, tiểu đàđiểu.”
Vừa tỉnh dậy phát hiện người phụ nữ nhỏ trong ngực mình cũng vừa tỉnh dậy, nhưng khiến anh tức giận lại là, cô vừa nhìn thấy anh liền bị dọa đến mặt xanh tái nhợt, nhìn bộ dạng lo lắng kia của cô, anh nổi lên ý niệm muốn trêu đùa cô.
“Em…….” Doãn Doãn dụi cơ thể trần trụi của mình vào trong ngực anh, hy vọng có thể thoát được nhất thời.
“Đáng chết! Em lại không muốn sống!”
Khi cô ở trong ngực anh cọ xát, khiến dục vọng bị dập tắt lần nữa bị đốt cháy, Chức Hạo khẽ nguyền rủa một tiếng, lật người đè lên Doãn Doãn. Quên đi, nếu như cô không muốn nói, như vậy anh sẽ dùng một phương thức khác trừng phạt cô.
Đôi mắt màu xanh lần nữa bắn ra tia sang quỷ dị.
Doãn Doãn trợn to mắt, nhìn chỗ ỡ của Chức Hạo.
Một hộ vệ mà có thể ở một căn nhà lớn sang trọng như vậy ah! Hơn nữa ở đây còn có rất nhiều người làm, Chức Hạo nhìn giống như một Quốc vương tôn quý, anh thật sự chỉ nổi tiếng ở giới thượng lưu nước Pháp là hộ vệ Nữ Hoàng Thời Trang thôi sao?
Doãn Doãn vừa nhìn ngôi nhà có hơn hai trăm phòng theo kiến chúc Châu Âu vừa than thở.
Nó có thể sánh ngang với một tòa lâu đài thời Trung cổ, như vậy Chức Hạo ở đây chính là công tước đó.
Lòng hiếu kỳ cùng hứng thú khiến Doãn Doãn không biết ở sau lưng có một đôi mắt màu lam rét lạnh đang thầm quan sát cô, cô tiến thẳng tới cánh cửa màu đỏ, sau đó xem từng phòng từng phòng một.
“Phòng em không phải ở đây!” Đi sau phía sau cô Chức Hạo thở dài kéo cô vào trong ngực.
“Nhiều tranh quá, em muốn xem!” Doãn Doãn giãy giụa trong ngực Chức Hạo mím môi nhìn Chức Hạo.
“Sau này còn thiếu gì cơ hội, bây giờ đi theo anh!” Chức Hạo cố ý bỏ qua anh mắt cầu xin của Doãn Doãn, bá đạo ôm cô đi về phía phòng của cô.
“Em ở chỗ này!” Chức Hạo kéo Doãn Doãn vào trong phòng, đặt cô lên chiếc giường lớn mềm mại.
Đây là một gian phòng của phái nữ, không lầm là chỗ ở của nữ quý tộc trước kia.
“Oa! Đẹp quá, em thích lắm!” Doãn Doãn hiện ra nụ cười thỏa mãn nhìn Chức Hạo, “Vậy còn anh?”
“Anh ở phòng kế bên!” Chức Hạo trả lời đơn giản, ánh mắt tránh né cô.
“Sao anh lại ở phòng kế bên?” Trong giọng nói Doãn Doãn để lộ sự thất vọng của cô.
Cô còn tưởng sau khi gặp lại nhau, cô có thể cùng người đàn ông này vĩnh viển sống bên nhau, còn có Doãn Húc nữa hợp thành một gia đình nhỏ ba người sống vui vẻ hạnh phúc.
“Em không xứng ở lại phòng anh.” Chức Hạo lớn tiếng nói với Doãn Doãn.
Thân thể Doãn Doãn lung lay một cái, trái tim như bị người ta dùng sức quất thật mạnh vào.
“Đừng tưởng rằng em sinh cho anh một đứa con là có thể bay lên làm Phượng Hoàng, có điều, em chỉ cần an phận ở bên cạnh anh, anh sẽ cho em hưởng cuộc sống sung sướng.”
Từ trong ánh mắt khinh bỉ của Chức Hạo, Doãn Doãn có thể cảm nhận được anh đối với mình không có một chút tình cảm nào. Lòng của cô thật đau! Tại sao vừa rồi trong miệng người đàn ông này còn đầy lời lẽ yêu chiều, vậy mà hiện giờ lại đối xử với cô như vậy?
Cô thật không dám tin, tại sao trước sau một giây, anh lại thay đổi nhanh như vậy?
“Chức Hạo, em…….” Doãn Doãn cắn môi không dám nói tiếp nữa, cô bị ánh mắt lạnh lùng của anh dạo sợ.
“Em còn cần cái gì?” Chức Hạo lạnh lùng nhìn vẻ mặt đáng thương muốn nói lại thôi của Doãn Doãn.
“Em……Doãn Húc đâu?” Dùng sức chớp mắt không cho nước mắt chảy xuống, Doãn Doãn dũng cảm nhìn thẳng vào cặp mắt màu xanh kia.
“Anh đã sai người đưa thằng bé đi làm một số huấn luyện đặc biệt rồi, nó sẽ không cùng sống chung với chúng ta.”
“Cái gì? Tại sao vậy chứ? Nó là con em, anh…..Tại sao lại muốn chia rẽ hai mẹ con em?” Tại sao anh lại đối xử như vậy với cô?
“Nó là con trai anh, trong người nó chảy dòng máu của anh, anh sẽ không cho nó ở bên cạnh em, bị em nuôi dạy thành dạng không có giáo dục, để nó sống xa em là cách tốt nhất, sau này vào những kỳ nghỉ hè và nghỉ đông em đều có thể tới thăm nó, anh cũng không nỡ chia rẽ hai mẹ con em.”
Chức Hạo nói xong đạo lý rõ ràng, khí thế đó khiến Doãn Doãn mấp máy môi nói không ra lời.
Cô có cảm giác mình bị lừa. Người đàn ông này mới vừa rồi còn dịu dàng ôm lấy mình, người đàn ông nhiệt tình như lửa mà điên cuồng này vừa xâm lược cơ thể cô, vậy mà vừa rời khỏi ngực anh ta, anh ta đối với cô chẳng khác nào người xa lạ.
Chớp chớp nước mắt không cẩn thận để nước mắt chảy xuống, đôi mắt nâu đỏ lên, Doãn Doãn vẫn không buông tha nhìn chằm chằm Chức Hạo, “Đem Doãn Húc trả lại cho tôi, mẹ con tôi sẽ qua về Đài Loan, chúng tôi không cần lệ thuộc vào anh.” Cô mạnh mẽ nói.
Cô không cần sống trong tòa lâu đài xinh đẹp này, mặc dù ở Đài Loan cô cùng Doãn Húc cũng không phải giàu có nhưng cùng bọn Hỏa Nhi và Doll sống rất vui vẻ. Cô tính ở lại nước Pháp một năm một mặt vì sở thích của mình, một mặt vì để gặp lại Chức Hạo, cô đối với tuổi trẻ lông bông khi đó đã phạm phải một sai lầm lòng luôn day dứt, cho nên khi Chức Hạo đề nghị để bọn họ cha con đoàn tụ, cô mới vui vẻ gật đầu đồng ý.
Cô cho rằng để cho hai cha con họ đoàn tụ, cả gia đình họ mới có thể vĩnh viễn sống bên nhau, nào ngờ mọi chuyện lại không có đơn giản như cô suy nghĩ và mong đợi.
Nhìn Chức Hạo dùng vẻ mặt lạnh băng cùng với giọng điệu khinh thường mỉa mai mà đối xử với cô như vậy, trong lòng Doãn Doãn đột nhiên đã hiểu rõ. Anh ta căn bản không yêu cô, thâm chí xem thường chuyện cô làm năm đó, nếu như anh ta có một chút lưu luyến với cô, hoàn toàn bởi vì cô sinh cho anh ta một đứa con, bằng không khi bọn họ gặp lại, anh ta tuyệt đối muốn cô vì chuyện ngu xuẩn năm đó mà trả giá lớn.
“Em nghĩ anh sẽ đồng ý cho em mang con đi?”
Người phụ nữ này thật ngu ngốc. Có điều nhìn cô sắp khóc, bộ dáng như phát điên níu lấy ngực anh, nếu như không phải anh cố gắng đè nén, anh sẽ không nhịn được muốn tiến lên ôm cô, yêu thương cô thật nhiều.
Nhưng mà, anh vẫn chưa quên câu chuyện họ gặp nhau như thế nào?
Anh không thể quên mình đường đường là một Công Tước, nhưng lại bị người ta bắt cóc, hơn nữa còn trở thành trai bao bán một đêm của mình. Chiến lợi phẩm một đêm này chính là Doãn Húc, cốt nhục của anh lai ở tình huống như vậy mà được sinh ra.
Vì vậy Chức Hạo đối với Doãn Doãn tồn tại một oán niệm rất sâu, anh cảm giác tôn nghiêm bản thân ở trước mặt Doãn Doãn đều mất sạch.
Đây cũng là lý do vì sao sáu năm này tính khí của anh càng ngày càng nóng nảy, cũng càng thêm bất ổn thất thường, anh luôn tìm xem thế lực phía sau nơi dám bắt cóc anh làm trai bao ở Nhật Bản, đợi khi anh tìm ra được hung thủ, có lẽ lúc ấy tức giận trong lòng anh mới vơi hết.
Đến lúc đói rồi mới quyết định xem có nên tha thứ cho người phụ nữ này hay không.
Hiện tại anh muốn trừng phạt cô một chút, để xem còn dám dùng tiền đi thuê trai bao nữa không.
Chỉ cần nghĩ đến việc chẳng may lúc ấy cô thuê trai bao là một người khác…..Ngực anh liền nghẽn lại, buồn bực không thôi.
Chức Hạo mím chặt môi, mắt lộ vẻ tức giận nhìn Doãn Doãn, “Có chuyện gì cứ gọi quản gia.” Nói xong anh không thèm liếc nhìn cô thêm lần nào xoay người bỏ đi ra khỏi phòng.
“Chức Hạo…..” Doãn Doãn cố sức gọi anh lại, nhưng ngay cả nghe anh cũng không buồn nghe.
Nhăn mày, nhăn mũi, Doãn Doãn tủi thân khóc thành tiếng, chỉ là lần này cũng không có ai dịu dàng ôm vào trong ngực.
Bởi vì thiết bị cách âm của lâu đài cổ rất tốt, Chức Hạo vừa đi khỏi cũng không nghe được tiếng khóc của cô.
Mất đi tình yêu!
Làm cho người ta như lạc vào đêm mùa đông rét lạnh.