Ôn Hoàn nhíu mày, nói: "Vậy em gọi điện tới số của cô ấy được rồi."
Nghe Ôn Hoàn nói muốn gọi đến số di động của Tiểu Lâm, Lynda vội vàng nói: "Cái đó Tiểu Hoàn à, Tiểu Lâm quên mang theo di động rồi, để ở trên bàn trang điểm, em tìm Tiểu Lâm có chuyện gì à, chờ lát nữa em ấy về chị chuyển lời giúp em là được rồi." Chị ta không muốn để cho Ôn Hoàn biết mình kêu Tiểu Lâm thay thế vai diễn vốn thuộc về cô, mặc dù chị ta biết rõ Ôn Hoàn không thích nghề này nhưng cũng không có nghĩa là cô bằng lòng bị người khác thay vai của mình, hơn nữa còn là trợ lý trước kia của mình, cho nên trước khi mọi chuyện được êm xuôi chị ta không muốn cho Ôn Hoàn biết nhiều.
Giữa lúc chị Lynda ở đây đang tính toán như vậy thì đột nhiên Tiểu Lâm ngồi ở bên kia đã thay trang phục xong đứng dậy nhìn chị Lynda kêu to: "Chị Lynda, như vậy được chưa?"
Ôn Hoàn bên này điện thoại rõ ràng nghe được tiếng của Tiểu Lầm truyền tới, cô hơi nhíu mày cầm điện thoại nói: "Chị Lynda, Tiểu Lâm ở bên cạnh phải không?!"
Bên này chị Lynda dùng mắt lườm Tiểu Lâm, chỉ có thể vừa cười gượng vừa nói: "Mới vừa trở về, chị đưa điện thoại cho em ấy." Vừa nói vừa đưa di động cho Tiểu Lâm, khẽ hạ giọng nói ở bên tai Tiểu Lâm: "Đừng nói cho cô ấy biết chuyện em ở đây thử vai!"
Tiểu Lâm gật đầu, lúc đưa tay nhận lấy điện thoại khóe miệng nổi lên nụ cười, nụ cười ấy giống như là đạt được kế hoạch nào đó. Cầm điện thoại đặt gần tai mình rồi nói với Ôn Hoàn ở đầu dây bên kia: "Chị Ôn Hoàn, chị tìm em à?!"
"Là em đem những tấm hình kia cho phóng viên phải không?!" Ôn Hoàn nói thẳng luôn, cô và chị Lynda chung sống nhiều năm như vậy, cô hiểu rất rõ tính cách của chị Lynda. Mặc dù nói chị ta để đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn nào nhưng chị ta cũng không đến mức vô duyên vô cớ đi hại người khác, nhất là người chị ta muốn nịnh bợ hay nói cách khác là muốn lợi dụng. Chị ta phơi bày những tấm hình kia chỉ là làm chuyện phí sức mà không được gì, với tính cách khôn khéo của chị Lynda như vậy không thể nào làm chuyện hèn hạ như thế.
Tiểu Lâm sửng sốt nhưng vẫn ngay lập tức phản ứng được cô đang nói chuyện gì, đương nhiên cô ta cũng không ngốc đến mức thừa nhận ngay, cô ta giả ngu nói: "Chị Tiểu Hoàn, chị nói ảnh chụp gì vậy, chị có bức ảnh nào muốn em tìm cho chị sao?"
"Đừng giả ngu với chị, chị nói những tấm hình của Văn Phong kia kìa, có phải là em bán cho báo chí hay không?" Ôn Hoàn hỏi thẳng.
Tiểu Lâm cũng không giả vờ nữa, khẽ cười nói: "À, chị Tiểu Hoàn nói những tấm hình kia à, em nhìn thấy rồi, em có một người bạn làm bên truyền thông hỏi em có chút tin tức tốt nào không, em thấy cho nên đưa cho cô ấy, không ngờ chuyện lại lớn như vậy, càng không ngờ cô gái trong ảnh chụp kia lại là tiểu thư của nhà họ Lục."
Ôn Hoàn nhắm mắt lại, tay nắm chặt điện thoại di động giống như là có chút gào thét quát người bên kia đầu dây: "Em là đồ ngốc sao, tin gì có thể đưa tin gì không thể đưa em không biết sao?"
Tiểu Lâm bị cô nói có chút không phục, cầm điện thoại nói với Ôn Hoàn ở bên kia: "Chị Tiểu Hoàn, chị có nói cho em biết cái gì có thể đưa, cái gì không thể đưa không? Hơn nữa đó là tin tức của Văn Phong không phải của chị, làm sao em biết là không thể đưa chứ?" Giọng nói và thái độ thay đổi so với trước kia, có phần cứng rắn không ít.
"Vậy em có hỏi qua chị không? Ai cho phép em làm như vậy?!" Ôn Hoàn thật sự tức giận, rốt cuộc cô ta có biết tin tức như vậy sẽ đem lại bao nhiêu phiền phức cho Văn Phong và Lục Viện hay không?!
"Em rất xin lỗi, nhưng việc đã đến nước này, em nghĩ nói bao nhiêu câu xin lỗi cũng vô ích rồi." Tiểu Lâm không buồn quan tâm nói.
Ôn Hoàn tức giận cúp luôn điện thoại, cô ta nói không sai, chuyện đã đến nước này thì nói gì cũng không thể cứu vãn được nữa.
Có phần tức giận ném luôn điện thoại tới ghế sofa, ngực vì tức giận mà không ngừng phập phồng.
Gần tối thì ba Lục và mẹ Lục đến, lúc đến Lục Viện vẫn chưa tỉnh dậy, Ôn Hoàn đem chuyện Lạc Hướng Đông kể cho hai người họ nghe, bao gồm cả nguyên nhân Lục Viện bỏ nhà chạy tới đây và chuyện những tấm hình kia của Văn Phong.
"Cái tên vô liêm sỉ kia!" Tay của ba Lục nặng nè đánh lên chiếc bàn trà thủy tinh, rung động làm cho chiếc điều khiển tivi đặt ở trên bàn hơi lắc lư. Lục Lâm Phong thực sự tức giận, Lục Viện là đứa con gái ông yêu quý nhất, trong sáu đứa con ông thân thiết nhất với Lục Viện. Lúc trước sau khi người phụ nữ kia của Lạc Hướng Đông đến gây náo loạn ông liền có thành kiến với Lạc Hướng Đông nhưng Lục Viện bị che mắt mới nói bằng lòng gả cho nó. Lục Viện chưa từng ở trước mặt ông yêu cầu cái gì cho nên khi đó ông mới bằng lòng, song trước khi cưới ông đã tìm riêng Lạc Hướng Đông nói qua, muốn nó
chấm dứt liên lạc với người phụ nữ kia, nếu như không làm được thì đừng làm lỡ dở con gái của ông, Lạc Hướng Đông gần như là không cần nghĩ mà đồng ý luôn.
Sau khi Lục Viện kết hôn ông quả thực thấy nó vui vẻ được một thời gian, chỉ có điều chưa đến nửa năm thì nụ cười trên mặt nó càng ngày càng ít đi. Ông là cha của nó, con gái mình có vui vẻ hay không ông đương nhiên biết rõ, ông cũng tìm con hỏi xem Lạc Hướng Đông đối xử với con như thế nào, nhưng mỗi lần nó quay về đều nói rất tốt, chưa từng ở trước mặt ông nói Lạc Hướng Đông nửa câu có lỗi nào. Nếu như con gái đã kiên trì như vậy ông làm cha có thể nói thêm gì nữa, nhưng hôm nay nghe Ôn Hoàn nói việc này ông mới biết con gái mình bị bao nhiêu uất ức, trước đây ông nên kiên quyết đến cùng không để cho bọn chúng kết hôn, nếu như lúc đó Lục Viện không gả cho Lạc Hướng Đông thì có lẽ hôm nay con đã không bị tổn thương lớn như vậy.
Nghĩ vậy lửa giận trong lòng càng thêm bùng cháy, nếu như bây giờ Lạc Hướng Đông ở trước mặt của ông, ông nhất định sẽ thay Lục Viện dạy dỗ nó, con gái bảo bối của mình mình còn chưa từng để cho nó đau lòng mà tên đó lại chà đạp con gái của ông như vậy!
"Phải ly hôn, kêu Tiểu Viện lập tức ly hôn cùng tên khốn đó, thật là tức chết tôi mà!" Lục Lâm Phong bức xúc nói, bởi vì kích động quá mức khiến cho ngực có chút khó chịu.
Trương Kim Lan ở bên cạnh nhìn thấy liền bước tới phía trước giơ tay xoa giúp ông, vừa xoa vừa nói: "Ông đừng kích động quá, vừa rồi không phải Tiểu Hoàn nói Tiểu Viện đã đề nghị ly hôn cùng Lạc Hướng Đông rồi sao."
Nghe vợ mình nói như vậy, Lục Lâm Phong mới dịu đi tâm tình kích động nhưng ngoài miệng vẫn không quên mắng chửi Lạc Hướng Đông: "Cái tên khốn đó, nó vốn là vì thế lực nhà họ Lục chúng ta, chờ đến lúc Tiểu Viện ly hôn với nó xem tôi có tiêu diệt \'tập đoàn Lạc thị\' của nó không!"
Trương Kim Lan liếc nhìn chồng mình không nói thêm gì nữa nhưng chân mày nhíu chặt, vừa đau lòng con gái của mình vừa nghi ngờ tự hỏi: "Sao Lục Viện lại quen với ngôi sao điện ảnh kia nhỉ, chúng ta chưa từng nghe nói qua mà."
Ôn Hoàn đang ngồi bên cạnh cũng nói: "Ngay cả chị năm cũng không có ấn tượng nhưng Văn Phong kiên quyết nói năm đó người cùng anh ta yêu đương ở trong trường đại học chính là chị năm, với lại chị năm cũng nhận ra người ở trong ảnh chụp hơn mười năm trước chính là mình, chỉ là đoạn trí nhớ đó chính chị ấy cũng không biết nên giải thích thế nào."
Lục Lâm Phong cũng cau mày có phần yên lặng nhìn chằm chằm ảnh chụp trên tờ báo.
Lúc Lục Viện tỉnh lại bên ngoài trời đã tối đen, từ trong phòng đi ra thấy ba mẹ đang ngồi trong phòng khách, đầu tiên là hơi sửng sốt nhưng rất nhanh khôi phục lại tinh thần, chị cố gắng làm cho tâm trạng mình nhìn như rất bình thường không có gì thay đổi, mở miệng gọi hai người họ: "Ba, mẹ, hai người tới rồi ạ."
Trương Kim Lan đứng dậy khỏi ghế sofa, bước tới có phần không nhịn được giang tay ôm chặt lấy con vào trong ngực mình, viền mắt hơi hồng, vỗ nhẹ vào lưng Lục Viện nói: "Đứa ngốc này, sao lại tự chịu uất ức như vậy, hơn nữa bị uất ức như vậy cũng không biết về nhà tìm ba mẹ, lẽ nào con đã quên mình còn có ba me là chỗ dựa cho con sao?!"
Lục Viện cắn môi cố nén nước mắt trên viền mi rơi xuống, nhẹ nhàng giơ tay ôm lại mẹ nói: "Mẹ, con không sao, con rất khỏe, đều là do báo chí nói lung tung, hơn nữa mấy tin này qua một thời gian ngắn nữa sẽ chìm xuống, mẹ đừng quá lo lắng."
Trương Kim Lan đẩy con ra, nhìn Lục Viện nói: "Ai nói chuyện báo chí với con, chuyện con và Lạc Hướng Đông mẹ và ba con đều biết rồi." Vừa nói vừa giơ tay khẽ vuốt ve gương mặt của con: "Tiểu Hoàn đã nói chuyện của các con cho mẹ và ba con biết rồi, sao con lại ngốc như vậy, mặc cho Lạc Hướng Đông ức hiếp con một câu cũng không nói!" Trương Kim Lan nói, trong mắt tràn ngập đau lòng cùng thương yêu.
Lục Viện nhìn thoáng qua Ôn Hoàn thì thấy Ôn Hoàn cũng đang nhìn mình nói: "Chị, chúng ta không cần phải vì Lạc Hướng Đông giấu diếm ba mẹ nữa, bọn họ sớm muộn cũng phải biết."
Lục Viện không nói gì nhưng mắt nhìn sang phía ba mình. Lục Lâm Phong cũng nhìn con, hai người bốn mắt nhìn nhau không nói câu nào.
Trương Kim Lan kéo Lục Viện ngồi xuống giữa mình và Lục Lâm Phong, nắm chặt tay con nói: "Tiểu Viện, làm cha mẹ mà không quan tâm con gái mình thì sao có thể gọi là thành công. Cho dù sự nghiệp có thành công bao nhiêu thì nguyện vọng duy nhất chính là con gái của mình có thể khỏe mạnh vui vẻ hạnh phúc, con là đứa con gái mà ba mẹ yêu quý nhất, con có vui vẻ thì ba mẹ mới cảm thấy vui vẻ được. Vậy mà trong nhiều năm con và Lạc Hướng Đông kết hôn con vẫn chịu uất ức để cho nó chà đạp con như vậy, con có biết mẹ và ba con nghe xong đau lòng bao nhiêu không?!"
Lục Viện cũng không nhịn được, nước mắt từ trên viền mi không ngừng trào ra ngoài, răng cắn chặt môi, song nhìn mẹ vẫn thấy có chút xấu ổ, hơi khóc không thành tiếng nói: "Vâng, con xin lỗi..." Đây đều là tự do chị chuốc lấy, chị không trách người khác mà chỉ trách mình khiến cho ba mẹ đã lớn tuổi như vậy rồi vẫn còn phải quan tâm lo lắng cho mình.
"Đứa ngốc, mẹ và ba con không trách con, chúng ta yêu còn không hết sao trách được." Vừa nói Trương Kim Lan vừa giơ tay lau giúp nước mắt trên mặt con.
Lục Viện gật đầu nhìn ba mẹ muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, nước mắt không ngừng được, bao uất ức và tủi hổ cất sâu ở trong lòng vào giờ phút này đều tuôn trào ra ngoài. Chị vẫn luôn kìm nén mình, biết rõ Lạc Hướng Đông và Diệp Hướng Tình ở bên ngoài không cắt đứt với nhau nhưng vẫn tự nói với mình đừng để ý, tự nói với mình qua một thời gian nữa sớm muộn cũng có ngày Hướng Đông yêu mình nhưng chị lại quên mất, thứ tình yêu này không ở chỗ thời gian dài hay ngắn, thích hay không thích mà là không có cách nào ép buộc được.
Lo con vẫn còn khó chịu Trương Kim Lan khuyên con nói: "Ly hôn đi, mẹ với ba con sẽ giúp con ly hôn, chúng ta không chịu ức hiếp như vậy nữa, nếu Lạc Hướng Đông muốn tìm ai thì để cho nó tìm, chúng ta không quan tâm."
Lục Viện gật đầu, xoay sang nhìn ba mình thì thấy Lục Lâm Phong ngồi thẳng người, tay giơ lên lau nước mặt trên mặt con nói: "Về nhà đi, ba cho con dựa vào!"
Lục Viện nhìn ba càng khóc to hơn, không ngừng gật đầu vừa khóc vừa nói: "Ba, mẹ, con cám ơn mọi người..."
Ôn Hoàn nhìn bọn họ trong lòng cũng có chút xúc động, viền mắt hơi nóng sau đó dần dần phớt hồng, nước mắt cứ tuôn ra từ trong hốc mắt.
Ngay giữa lúc mọi người trong nhà đều khóc rũ rượi thì đột nhiên ngoài cửa có người nhấn chuông, tiếng bing boong reo liên tục khắp cả căn phòng.
Bác Trương hồi phục lại tinh thần giơ tay lau nước mắt trên mặt nói: "Tôi, tôi đ