Sáng thứ hai, tôi trốn ở nhà không đến trường. Lần này tôi gây họa làm lộ thân phận khiến lão Đàm tức gần chết. Mặc dù tôi không phải gián điệp chuyên trách, nhưng sau này có chỗ nào cần dùng chắc chắc không thể trông cậy vào tôi rồi. Lão Đàm gần đây rất nóng tính, từ nội dung cuộc điện thoại nghe trộm ở nhà Giang Ly, sự nghi ngờ về Giang Viễn Long cơ bản đã được loại trừ. Hơn nữa gần đây vợ ông ta đã bán mảnh đất cất giữ lúc trước, giải quyết hoàn cảnh khó khăn của công ty, tình hình tài chính cũng thông suốt.
Những sắp xếp tỉ mỉ của lão Đàm không thu được kết quả gì, manh mối lại tiếp tục bị cắt đứt, chẳng trách lão mắng tôi té tát, còn bắt tôi thứ ba quay về Cục một chuyến. Tôi dù rất ức chế cũng không dám cãi lại, đau khổ cúp điện thoại.
Chiều thứ hai, tôi tiễn Nghê Sa lên tàu. Cô ấy định rời xa thành phố A – thành phố của mơ ước này quay về quê hương của cô ấy để làm lại cuộc đời. Tôi ôm chặt cô ấy, chúc cô ấy sớm bắt đầu một cuộc sống mới.
Buổi tối, ăn tạm chút đồ lót dạ xong, tôi gọi điện cho Khang Tử Huyền nhưng anh rất bận, nói chuyện với tôi được năm phút đã cúp máy. Tôi nằm trên ghế sô pha, bốn bề tĩnh lặng nhưng trong lòng vẫn không yên, cảm giác sắp xảy ra chuyện lớn nhưng lại hoàn toàn không biết là chuyện gì, chỉ thấy không thể yên tâm được.
“Reng reng…” Điện thoại reo lên. Tôi phi như bay ra nghe, hóa ra là Đông Tử.
Tôi đã bị lộ nên hôm nay để cậu ta đến trường xem xét, đặc biệt là thăm dò phản ứng của Giang Ly. Tôi cầu trời cho cậu nhóc ấy bận học mà không chú ý đến tin tức hai ngày hôm nay. Nếu như cậu ta đã biết chuyện, tôi không chắc mình có đủ dũng khí đến trước mặt cậu ta nói xin lỗi.
“Alô, Đông Tử, thế nào rồi?”
“Sư tỷ, thằng nhóc đó hôm nay không đi học. Em hỏi cô giáo, cô ấy bảo cậu ta xin nghỉ ốm. Em nhắn tin thì không thấy cậu ta trả lời, có lẽ đúng là bệnh rồi.”
Tôi cau mày cúp máy, chần chừ mở chiếc điện thoại dùng khi nằm vùng ở trường học ra, trong lòng thấp thỏm. Một lát sau, tin nhắn đổ tới như bom dội, tất cả đều là tin nhắn thông báo cuộc gọi nhỡ của Giang Ly, có đến khoảng bốn năm cuộc gọi. Sau đó một tin nhắn đập vào mắt tôi: Tại sao lại là tôi? Nhìn tin nhắn ấy một hồi lâu, tôi bỗng sực tỉnh. Tôi giống như kẻ phạm tội nhanh chóng tắt điện thoại. Thời tiết đầu hè oi ả nhưng tay chân tôi lạnh toát.
Tối đó tôi không ngủ yên giấc, sáng hôm sau tinh thần sa sút nên đành phải gọi taxi đến Cục. Đến văn phòng lão Đàm, lại bị lão ta mắng một trận thậm tệ. Cuối cùng lão còn nghiêm khắc phê bình: “Đường đường là cảnh sát lại phạm lỗi nguyên tắc. Nếu như mọi cảnh sát trong Cục đều ra mặt giống cô thì cần 110 làm gì? Để trang trí à? Hành vi lỗ mãng, nếu không phải có đồng nghiệp gần đó đến sớm, cô có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào không? Nếu cô có việc gì, tôi lấy gì để ăn nói với ba cô đây?”
Coi như tôi có công lao trong vụ tóm được ổ nhóm chuyên sản xuất phim khiêu dâm, lão Đàm nể tình không để tôi nghỉ không lương, chỉ tịch thu súng. Tôi hậm hực ngồi trong văn phòng của Lý Phóng. Các đồng nghiệp trong văn phòng đều tối tăm mặt mũi với những vụ án chưa giải quyết được, thỉnh thoảng lại có người thở dài. Tinh anh trong giới cảnh sát gặp phải loại kỳ án ít manh mối, dù quyền cước có giỏi thế nào đi nữa cũng khó mà trổ tài. Lý Phóng lén lút lại gần, nói nhỏ chỉ cho mình tôi nghe: “Cục trưởng đã ra tay với lão Đàm của chúng ta. Nhiệm kỳ mới lần này, Phó Cục trưởng Đàm coi như xong rồi.”
“Viện cớ gì?”
“Chưa phá được án, thiếu năng lực. Nhiều bọn gió chiều nào xoay chiều ấy đã bắt đầu quay sang nịnh bợ Phó Cục trưởng Trương.”
Tôi trầm ngâm gật đầu, uống ngụm trà rồi định về nhà ngủ bù. Bên ngoài, ánh mặt trời chói chang nhức mắt, mấy cô gái đi từng nhóm cười dịu dàng bước trên phố, tay mang túi to túi nhỏ. Lúc này tôi mới phát hiện bản thân mình đã rất lâu rồi không đi dạo phố. Nhưng thú vui giải trí như vậy tôi lại không hứng thú nên chán nản đứng ngây ra một lúc, đang định nhấc chân bước đi thì phát hiện một chàng trai trẻ dong dỏng cao, hai tay đút túi đứng dưới bóng râm trên con đường trước mặt. Đôi mắt đẹp ấy nhìn tôi xa xăm, vẻ mặt lạnh lùng.
Tim tôi đập thình thịch, là Giang Ly.
Một người 24 tuổi nhìn thấy cậu nhóc 18 tuổi mà lại sợ hãi, có cảm giác xúc động muốn quay người bỏ chạy, nhưng chân lại dán chặt xuống đất, chỉ biết hoảng hốt nhìn cậu ta bước vượt dòng người. Sau đó khuôn mặt lạnh nhạt kiêu ngạo đó đứng cách tôi hai bước, giống như lần đầu tiên khi chúng tôi gặp mặt. Cậu ta ngẩng cao đầu, ngạo nghễ giống như một tiểu hoàng tử.
Trong lòng tôi chua xót. Trước mặt tôi lại là một Giang Ly lạnh lùng xa cách thuở ban đầu, còn một Giang Ly có thể cười tươi tỏa nắng, có thể lặng lẽ bộc lộ sự quan tâm đã bị tôi tự tay bóp chết. Tôi là kẻ có tội.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt thanh tú của cậu ta càng nhợt nhạt, phần tóc trước trán bay bay theo làn gió nhẹ. Cậu ta nói: “Tôi ở đây đợi cô đã hai ngày rồi.”
“Vì sao lại là tôi? Tôi không tài nào nghĩ thông được. Cô có thể khai thác được gì ở tôi? Hay là cô có thể có được thứ gì từ nhà tôi?”
Cậu ta “hừ” một tiếng, sau đó cười lạnh lùng mang theo sự chế giễu của người trẻ tuổi. Những câu hỏi dồn của cậu ta khiến tôi cảm thấy nghẹt thở: “Tất cả mọi thứ về cô đều là giả đúng không? Tên, số điện thoại, địa chỉ nhà, còn cả câu chuyện bịa đặt cha mẹ ly hôn nữa. Ha ha, chung quy là tại tôi ngốc, tôi tin tất cả, tôi tin tất cả mọi lời nói dối của cô, cảnh sát Phương… Cô thật tài giỏi đấy!”
Cậu ta cười tàn nhẫn với tôi, còn giơ ngón tay giữa lên. Cả đời Phương Lượng Lượng tôi chưa bao giờ thấy bối rối như thế này, cũng không biết nên đáp lại thế nào. Từng từ cậu ta nói dường như đều là một cái tát mạnh khiến tôi cảm thấy ù tai.
“Giang Ly, tôi…” Tôi lúc này quẫn bách đến mức không tìm ra được từ ngữ thích hợp để biện bạch cho mình.
“Đừng, cô đừng nói! Tôi không quen cô, tôi chỉ quen Giản Mỹ Đạt. Vì vậy đừng gọi tên tôi, nghe thấy tên cô khiến tôi ghê tởm, thật sự ghê tởm!” Miệng cậu ta đầy những lời châm biếm: “Cảnh sát Phương gọi tên tôi, tôi sẽ sợ đấy. Tôi mới 18 tuổi, là một công dân tốt lúc nào cũng tuân thủ pháp luật, không đáng để cảnh sát Phương hao tổn tâm trí như vậy đâu.”
Tiến lại gần tôi một bước, cậu ta nheo đôi mắt lại, ánh mắt lạnh lùng u tối. Những lời tàn nhẫn cứ từng câu từng chữ thốt ra qua kẽ răng như rút hết sức lực của cậu ta: “Phương Lượng Lượng, sau này, đi được bao xa thì cút xa bấy nhiêu cho tôi!”
Ánh mắt của chàng trai bị tổn thương nhưng vẫn tỏ ra lạnh lùng tàn nhẫn ấy cứ vương vấn mãi trước mắt, tôi thẫn thờ dưới ánh mặt trời như người mất hồn, cảm thấy tất cả mọi niềm tin trong mình đang dần khô héo, cạn kiệt.
Giang Ly đi được vài bước đột nhiên quay lại: “Này!”
Tôi quay đầu một cách máy móc nhìn cậu ta, cậu ta nói: “Người đàn ông họ Khang đó là ai?”
Tôi khó khăn mấp máy môi: “Anh ấy là bạn trai tôi.”
“Quả nhiên là vậy!” Giang Ly khuôn mặt xanh mét gật gật đầu cười mỉa: “Quả nhiên chỉ có tôi là ngốc nhất! Ha ha, đáng cười lắm!”
“Không, không phải như vậy. Giang Ly, đừng nói như vậy, tất cả đều là lỗi của tôi, là tôi sai, tôi nên bị trừng phạt.” Không thể tiếp tục chịu đựng ánh mắt bi thương buồn bã của chàng trai đó, tôi gần như phát điên lên nắm lấy đuôi áo cậu ta khổ sở van xin: “Cậu cố gắng thi tốt kỳ thi cấp ba được không? Đừng vì bị tôi lừa dối mà suy nghĩ lung tung. Cứ coi như tôi là thứ cặn bã không đáng để cậu ghi hận trong lòng, cũng không đáng vì tôi mà hủy hoại tiền đồ của mình… Nếu không…” Tôi sẽ mặc cảm tội lỗi cả đời.
Hai má ướt nhèm, có thứ chất lỏng trong suốt rơi trên mu bàn tay tôi. Hóa ra tôi đã áy náy đến rơi nước mắt. Giang Ly lạnh lùng liếc nhìn tôi, không hề động lòng với những giọt nước mắt ấy rồi giật mạnh bàn tay đang kéo áo cậu ta: “Buông bàn tay bẩn thỉu của cô ra!”
Tôi từ từ buông tay, mặt cúi gầm xuống. Giọng nói trẻ trung của cậu thanh niên vang lên trên đầu tôi: “Dĩ nhiên tôi sẽ không vì loại người như cô mà làm lỡ mất tiền đồ của mình. Còn cô, cảnh sát Phương, cô đề cao bản thân quá đấy. Cho rằng tôi sẽ thích cô sao? Ha ha, không đi mà soi gương xem, bà cô già nếp nhăn sắp nổi hết lên rồi đấy!”
Tôi chìm đắm trong sự buồn bã. Trước khi bỏ đi, một giọng nói nhỏ thoáng bay tới làm chấn động tâm hồn tôi: “Phương Lượng Lượng, tôi sẽ không tha thứ cho cô. Không bao giờ!”
Chàng thanh niên càng chạy càng xa, bóng dáng mất hút ở góc phố. Đứng dưới ánh nắng chói chang, tôi chợt bừng tỉnh, đột nhiên không biết nên làm thế nào.
***
Buổi tối tôi hẹn Thạch Đầu và Đông Tử ra ngoài uống rượu giải sầu.
Thạch Đầu mang cả cô bạn gái học múa ba-lê của mình tới. Quả nhiên cô bé có lúm đồng tiền rất đáng yêu, mỗi khi cười, nét thông minh duyên dáng của cô ấy khiến người ta phải động lòng. Nhìn qua đúng là một cô gái đáng mến.
Đông Tử cứ buồn rười rượi, rõ ràng là đang có tâm sự. Hôm nay quay về Cục, tôi mới nghe được Lý Phóng kể về chuyện gia đình Đông Tử. Hóa ra anh chàng này bề ngoài nhìn lạc quan vô tư, thực ra gánh nặng gia đình rất lớn. Chứng bệnh thần kinh của mẹ cậu ta kéo dài đã nhiều năm nay mà chưa có chút tiến triển nào, trong nhà còn có bà ngoại lớn tuổi. Tuổi còn trẻ đã phải gánh trên vai nhiều trách nhiệm như vậy, Đông Tử chưa bao giờ than phiền trước mặt tôi, cứ ha ha cười như trẻ con.
Trước đây, tôi cảm thấy anh chàng nhát gan như chuột nhắt, hôm nay lại có một nhận thức hoàn toàn mới về cậu ta nên có chút kính nể. Xung quanh tôi có không ít những người kiên cường, có lẽ Giang Ly cũng có thể kiên cường đối diện với bóng tối trong bản chất con người, đến một ngày nào đó sẽ thấy mọi thứ trên đời này là vô thường. Tôi ngước nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, lúc này chỉ có thể tự an ủi bản thân.
Thạch Đầu vì chuyện hai hôm trước tôi và Phi Ca thành người nổi tiếng mà rất kích động, tiếp tôi hết ly này đến ly khác: “Đại ca à, em giận đấy. Hai người chẳng nghĩa khí gì hết, đi bắt kẻ xấu cũng không thèm gọi em, có còn coi Thạch Đầu em là huynh đệ nữa hay không?”
Một người đàn ông cứ kích động lên là nức nở nghẹn ngào, cô bạn gái nhìn thấy thái độ thất lễ của cậu ta sau khi uống rượu, trợn đôi mắt to tròn liên tiếp hỏi: “Thạch Lỗi, anh sao thế?”
Thạch Đầu quả thật đã rơi hai giọt nước mắt đàn ông, sau đó gỡ mắt kính xuống lấy tay áo lau lau, bĩu môi: “Các đại ca không cần anh, không coi anh là huynh đệ.”
Nói rồi, cậu ta lại bắt đầu nức nở lau tay áo, ồn ào đến mức khiến tôi đau đầu. Tôi vươn tay ra cốc vào đầu cậu ta, tên nhóc đau quá la oai oái, cô bạn gái nước mắt lưng tròng nhìn tôi, lộ vẻ nũng nịu trách móc.
Cầm ly bia uống cạn một hơi, tôi kiên nhẫn chỉ dạy: “Đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn muốn đánh nhau? Cậu cho rằng đây là mấy trò ẩu đả bát nháo hồi trung học sao, đều là băng nhóm tội phạm liều mạng cả đấy. Lần này tôi và Phi Ca suýt chút nữa thì mất mạng. Chuyện đó cả đời tôi không muốn lặp lại lần thứ hai. Tôi không đùa đâu, chúng ta càng có tuổi thì lại càng phải biết trân trọng cái mạng nhỏ bé của mình. Cậu có biết sống một cuộc đời tươi sáng chính là niềm hạnh phúc lớn nhất không, còn cái cảm giác nổi loạn, hưng phấn đó, khi học trung học ch