ng ta đã trải qua không ít rồi. Coi như tuổi nào làm việc ấy, phải hiểu đạo lý này, đừng lớn tiếng kêu gào nữa!”
Tôi dùng lời lẽ nghiêm khắc dọa cả ba người trẻ tuổi cùng ngây ra gật đầu lia lịa. Thật ra đạo lí này gần đây tôi cũng mới nhận ra. Lúc còn trẻ ít khi tỉnh táo, lúc trưởng thành ít khi hồ đồ, đi một ngày đàng học một sàng khôn, vừa chạy vừa yêu, đây có lẽ chính là chỗ thú vị trong cuộc sống.
Ăn được một lúc, Đông Tử xin phép lát nữa về trước để còn đi “tăng hai” cùng nhóm bạn. Cô bạn gái Thạch Đầu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bóc lạc cho cậu ta ăn, còn tôi và Thạch Đầu nói chuyện. Bây giờ cậu ta làm trong ngành giáo dục, thông tin cậu ta nghe ngóng được khá nhiều. Tôi yên lặng nghe cậu ta nói: “Đại ca, hiệu trưởng trường cấp ba cũ của chị họ Dương phải không?” Cậu ta lén lút nghiêng đầu sang chỗ tôi, vẫy tay: “Đại ca, ghé tai qua đây, em tiết lộ cho chị thông tin độc quyền.”
Vẫn biết rằng chuyện xấu thì chớ nên hóng hớt, nhưng nghe đến thông tin về thầy hiệu trưởng cũ kính yêu nhất của tôi, tôi do dự không biết nên nghe hay không. Nghĩ đi nghĩ lại, biết đâu ông ấy có chuyện vui, còn nếu gặp khó khăn không chừng tôi còn có thể giúp ông chia sẻ.
“Chuyện là thế này, thời gian trước một giám đốc trong khách sạn của bố em mới đi Ma Cao khảo sát, anh ta cũng là học sinh cũ của trường. Anh ta đã nhìn thấy hiệu trưởng Dương ở Ma Cao.”
“Hiệu trưởng Dương đi đánh bạc?”
“Không phải, đầu tiên anh giám đốc đó cũng nghĩ vậy. Sau đó anh ta nhìn thấy hiệu trưởng cũ tiều tụy ghê gớm nên mượn cớ đến hỏi thăm. Chị đoán xem thế nào?”
“Như thế nào?”
“Con trai hiệu trưởng Dương đến Ma Cao đánh bạc, nợ một khoản tiền lớn, sau đó không biết làm sao lại bị bọn xã hội đen bắt cóc sang Bangkok. Hiệu trưởng Dương chạy đến Ma Cao tóm trượt, đến người cũng không thấy đâu nữa rồi.”
Cảm thấy rất kỳ quặc, tôi im lặng nghe Thạch Đầu kể tiếp: “Anh giám đốc đó tìm người nghe ngóng, nghe đâu con trai thầy Dương thua mười triệu, còn mượn bọn cho vay nặng lãi, cứ lãi mẹ đẻ lãi con, sắp lên đến ba mươi triệu rồi. Ôi trời, đã mấy tháng trôi qua, không biết đã cứu được người về hay chưa, làm không tốt không chừng còn chết người nữa ấy chứ! Hiệu trưởng Quản của trường em nói lúc đi họp đã nhìn thấy hiệu trưởng Dương gầy đến không còn nhận ra hình người nữa, tóc rụng gần hết, chắc tại quá lao lực vì chuyện của con trai.”
Tôi nhấp ngụm rượu hỏi: “Anh giám đốc đó gặp hiệu trưởng Dương ở Ma Cao lúc nào?”
Thạch Đầu nhàn nhã châm một điếu thuốc, nhai nắm lạc cô bạn gái đưa cho, ngẫm lại một lúc: “Có lẽ vào khoảng tháng Hai, vừa đón tết xong. Em cũng chỉ nghe loáng thoáng lúc ngồi ăn tối với các anh em, không để ý cho lắm. Hôm nay nhắc lại, mới nhớ ra kể cho chị, dù sao thì cũng cách đây khá lâu, chắc mọi chuyện cũng đã giải quyết rồi.”
Tối muộn, tôi và Phi Ca buôn điện thoại, nhắc đến hiệu trưởng Dương. Phi Ca rất lo lắng nhưng cũng chẳng biết làm thế nào. Thời còn học cấp ba, cô ấy cũng là vị khách thường xuyên ghé thăm văn phòng hiệu trưởng. Lần cuối cùng tôi và cô ấy vì Thạch Đầu mà gây ra họa lớn đến mức giáo viên của mấy trường trung học xung quanh đều biết trường trung học hạng ba bọn tôi có “Hắc Dương giáo” hai người chuyên trừ bạo an dân, thậm chí làm hư cả học sinh giỏi trường A. Danh tiếng đúng là rất xấu, trường thể thao suýt chút nữa đã không nhận cô ấy vào trường học. Phi Ca và mẹ vội vàng chạy đến trường xin xỏ, không ngờ hiệu trưởng Dương đã trấn an thầy cô giáo trường thể thao kia, liên tục cam đoan học sinh Khương Cát Phi đã ăn năn hối lỗi, tương lai nhất định sẽ dốc hết sức lực để làm vẻ vang sự nghiệp thể dục thể thao của nước nhà. Đến lúc ấy, mấy thầy cô giáo đó mới bỏ qua, không đuổi Phi Ca ra khỏi trường nữa.
Vì vậy, hiệu trưởng Dương là ân nhân của tôi và Phi Ca. Mấy năm gần đây, hai bọn tôi chỉ đi thăm thầy được hai lần, vì lúc còn là học sinh nghịch ngợm quá, khi lớn lên nghĩ lại cảm thấy rất xấu hổ, nên không thể nghênh ngang quay về trường xưa để bị thầy cô cũ “nêu gương” xấu cho đám hậu sinh: “Đó là hai nữ sinh ngổ ngáo nhất trường chúng ta trong mười năm trở lại đây. Trong ba năm học, thầy cô của cả trường này chưa có được mấy ngày ngủ yên, hai học sinh này giống như một cơn ác mộng của nghiệp giáo viên. Vậy mà vẫn còn không biết ngượng quay lại trường!”
Thời gian thấm thoát trôi qua, cảnh còn người mất. Những học trò năm đó luôn gây rối đánh nhau bây giờ có tương lai xán lạn, còn thầy hiệu trưởng cũ những năm cuối đời lại có số phận bi thảm. Đúng là ở hiền mà chẳng gặp lành, khiến người ta không khỏi thở dài.
Sau khi cúp máy, trong lòng vẫn lo lắng, tôi gõ bàn ngồi đợi cuộc gọi của một người, nhưng đợi từ chín giờ đến mười giờ điện thoại vẫn lặng im. Điện thoại của Khang Tử Huyền còn chưa đến, cuộc gọi của mẹ tôi đã đến trước.
“Con trai của một vị giáo sư Hoa kiều trong trường dượng Alan hai ngày nữa sẽ đến thành phố A công tác. Cậu ta không hiểu tiếng Trung lắm, con đi đón đi!”
“Mẹ, người ta đến mà không dẫn phiên dịch theo à? Còn cần con làm gì?”
“Mẹ đây bảo con đón thì cứ đón đi, nói nhiều thế để làm gì hả?” Mẹ tôi lại gầm thét như sư tử Hà Đông: “Còn nữa, người ta có phải người nước ngoài đâu, mẹ gặp rồi, rõ ràng là tóc đen da vàng, ngoài cái giọng có chút Mỹ ra, phong vị Trung Quốc vẫn còn đầy đủ. Mẹ nói cho con biết, anh chàng này rất thành đạt, nhân phẩm cũng tốt. Anh ta tốt nghiệp ở Đại học Princeton[1] đấy, hơi thấp một chút nhưng rất có phong cách. Mẹ vừa nhìn đã thấy thích cậu ta ngay.”
[1] Đại học tư thục toạ lạc ở Princeton, New Jersey, Hoa Kỳ. Đây là viện đại học xếp thứ tư trong các trường và viện đại học cổ xưa ở Hoa Kỳ và là một trong tám trường thuộc Ivy League.
“Nếu đã thích như vậy thì mẹ đá dượng Alan đi là được rồi. Dù sao mẹ cũng trẻ lâu, có sức quyến rũ mê hồn mà, đi tiêm thêm mấy mũi thuốc chống nhăn nữa là anh chàng người Mỹ kia sẽ thích mẹ ngay.”
“Phương Lượng lượng, mày bớt xỉa xói mẹ đi! Đừng cho rằng mẹ mày ở cách vạn dặm thì mày có thể thoải mái an nhàn. Nói cho mày biết, không có cửa đâu! Lần này mày phải đi, không muốn cũng phải đi!”
“Mẹ, dạo này con bận lắm, không có thời gian. Nếu không con tìm một người bạn đi đón hộ được không?”
“Phương Lượng Lượng, con giả ngốc phải không? Sao con không nghĩ xem, hai đứa mà thành đôi, hai mẹ con ta không phải cách xa thế này. Con xem mẹ ở cái thành phố Seattle[2] quỷ quái này chẳng quen biết ai, lại còn một năm bốn mùa mưa, nhớ con gái chỉ có thể gọi điện thoại, nửa đêm động một chút là rơi nước mắt. Mẹ cô đơn, trống trải lắm!”
[2] Thành phố ở vùng Tây Bắc Thái Bình Dương của Hoa Kỳ.
“Mẹ, những lời mẹ nói dượng Alan nghe thấy làm sao chịu được?”
“Mẹ không quan tâm ông ta có chịu nổi hay không. Mẹ hỏi con, Phương Lượng Lượng, nếu con không lấy chồng rồi sang đây, con muốn để mẹ phải chịu đựng thế nào? Để mẹ già cô đơn ở Mỹ sống nửa đời còn lại khổ sở nơi đất khách quê người à? Mẹ già đã nuôi con từ khi còn tè dầm đến lúc lớn khôn, con không định báo hiếu mẹ sao?”
“Mẹ, con không…”
“Ôi, con gái bất hiếu, cố tình làm bà mẹ này tức chết. Nuôi lớn thế thì có tác dụng gì? Lúc trước sao còn chui ra từ bàn giải phẫu để làm gì? Đồ bất hiếu! Ôi, người già neo đơn không nơi nương tựa! Con gái bất hiếu sinh ra mà làm gì, sớm biết thế này đã ném nó xuống cống cho rồi…”
Mẹ tôi khóc lóc thảm thiết bên kia điện thoại làm dượng Alan ngồi bên cứ hỏi han: “What’s wrong, honey, are you OK?[3]”
[3] Nghĩa là: Có chuyện gì thế, em yêu? Em có ổn không?
Tôi trợn tròn mắt, bị mẹ giày vò đến mức không còn kiên nhẫn nữa, nhưng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại không muốn nói cho mẹ biết, mình là hoa đã có chủ. Theo cái tính nói một là hai của mẹ, chắc chắn nếu bây giờ tôi cúp máy, bà sẽ đặt ngay vé chuyến bay sớm nhất về nước, bà muốn có con rể đến phát điên rồi. Mẹ tôi giả vờ kêu gào khiến cho tôi cảm thấy chán nản, chỉ còn cách thất vọng đầu hàng: “Được rồi, mẹ yên tâm, Phương Lượng Lượng con là hiếu thuận nhất! Con đi gặp là được chứ gì, xin mẹ đừng kêu nữa, cẩn thẩn đừng để dượng Alan phát hiện ra mẹ không phải là thiên nga già phương Đông mà là bà chằn sư tử Hà Đông. Con đi ngủ đây, bye bye!”
“Ồ, đợi đã, mẹ còn chưa nói với con chuyến bay của Jush…”
Tranh thủ “khoảng lặng” trước khi mẹ tiếp tục lảm nhảm, tôi dứt khoát cúp điện thoại, thở dài một cái. Yên tĩnh rồi, tự do rồi! Tôi trốn trong căn hộ nhỏ của mình bật ngọn đèn vàng, có thể tạm thời vứt bỏ những bộn bề nhân thế để hưởng chút bình yên an nhàn.
Giang Ly, lão Đàm, thầy hiệu trưởng, Đông Tử, những khuôn mặt đó lần lượt lướt qua trước mắt tôi. Tôi không thể không thừa nhận những lo lắng trong lòng vẫn chưa trấn áp được, lúc nào cũng chỉ chực bùng nổ. Những ngày gần đây, tôi luôn có dự cảm xấu.
Điện thoại lại kêu ầm ĩ, phá hỏng sự yên tĩnh ngắn ngủi. Tôi cau mày nhận máy, muốn kiềm chế lắm mà vẫn phải gào lên: “Mẹ không thể để con yên tĩnh một chút hay sao? Đã nhận lời gặp rồi, mẹ còn muốn thế nào nữa? Không phải con không lấy được chồng, mẹ gấp cái gì chứ?”
“Em phải gặp ai?” Trong điện thoại vang lên một giọng nam trầm ấm.
Tôi ngây ra, hối hận đến mức lặng lẽ tự tát vào mặt mình một cái.
“Hả, không… không gặp ai cả.” Tôi tròn mắt nói dối, liều chết giãy giụa.
Giọng nói giận dữ của Khang Tử Huyền làm tôi phát hoảng: “Phương Lượng Lượng, đến bây giờ mà em vẫn chưa chịu nói với mẹ chuyện của chúng ta phải không?”
“Chuyện gì của chúng ta?” Tôi ngoáy ngoáy tai, giả ngốc đến cùng.
“Chuyện gì của chúng ta?… Được lắm, em đi gặp người khác mà vẫn còn giả ngốc với anh. Vậy anh hỏi em, em không có anh cũng được đúng không?”
Tôi nghẹn lời, xem ra Khang Tử Huyền thực sự bị tôi chọc giận rồi. Tôi không ngốc, ai cũng đều muốn được nhận những lời hứa hẹn, dù chỉ là nói miệng thôi cũng đủ để người ta an tâm thêm phần nào. Anh cũng là một người đàn ông bình thường nên mong muốn có sự hứa hẹn đó là điều đương nhiên. Có một bài hát tên là Yêu anh khó nói nên lời, từ khi quen người đàn ông này, từ lạ lẫm rồi thành quen thuộc, tôi dần cảm nhận được cái gọi là sự ép buộc trong dịu dàng. Anh cứ từng bước dồn ép tôi, trưng ra cái tư thế của một con mèo đang chuẩn bị vờn chuột rồi chờ tôi tự chui đầu vào rọ. Tôi đã chạy, đã cãi nhau, đã cự tuyệt, sau đó để lạc luôn cả trái tim mình, mặc dù vẫn cảm thấy ngượng ngùng nhưng cũng dần chấp nhận sự thật không thể chối cãi đó được nữa. Nhưng bây giờ anh lại ép tôi chính miệng thừa nhận không thể thiếu anh, cũng chỉ mấy chữ đơn giản mà thôi, trong lòng tôi rõ ràng đang kêu gào: “Đúng, em không thể thiếu anh!”, nhưng những lời ấy cứ nghẹn lại ở cổ họng, vì muốn giữ lại cho mình một chút kiêu ngạo nên làm thế nào cũng không nôn ra được mấy lời ngọt ngào ấy.
Tút tút tút…
Có lẽ đợi mãi không thấy được câu trả lời vừa ý nên khi tôi bừng tỉnh thì người ấy đã cúp máy mất rồi. Nghe âm báo máy bận ngắn ngủi trong đêm vắng, tôi cảm thấy hụt hẫng trong lòng. Tôi vô cùng hối hận, rõ ràng là thứ mà mình đang nắm trong tay nhưng lại bất cẩn để nó vuột mất. Cũng chỉ có mấy chữ thôi, hạ mình một chút thì đã sao? Cũng chẳng làm sao cả, nhưng lúc hai người mới bắt đầu, ai là ngư