Hai người phụ nữ trung niên đến bên cạnh tôi chọn đồ ăn và dừng lại buôn chuyện. Tôi nghe câu được câu chăng.
“Tôi bảo này, cháu ngoại bà ta đã nhắm được ai chưa? Con gái nuôi của tôi vì bữa tiệc này mà thay đến mười mấy bộ quần áo đấy.”
“Ai mà biết được. Hôm nay nhiều con gái thế này, chắc sẽ có một cô lọt vào mắt xanh chứ nhỉ? Bà ấy cũng vất vả vì đứa cháu quá!”
Hai người phụ nữ đứng cạnh rầm rì một lúc, tôi quay đầu theo bản năng ngắm các cô gái trang điểm lộng lẫy trên bãi cỏ, trong lòng thầm mắng, người có tiền chắc ảo tưởng mình là hoàng thân quốc thích, học đòi vua chúa lựa chọn hoàng hậu, thật đúng là nực cười. Tôi cảm thấy coi thường.
Hai phụ nữ trung niên đứng bên cạnh tôi đột nhiên chỉ về phía cổng ngôi biệt thự: “Mau nhìn đi, cháu ngoại bà ta xuất hiện rồi kìa! Cô gái bên cạnh cậu ta là ai thế?”
“Nhìn quen quá! Hình như là con gái giám đốc đài truyền hình thành phố.”
Theo ánh mắt của bọn họ, tôi vừa ăn vừa quay đầu nhìn. Một giây sau, miếng súp lơ xuống đến cổ họng mà tôi quên không nuốt, suýt chút nữa thì mắc nghẹn.
Cuối cùng thì tôi cũng đã biết hôm nay nhà nào mở tiệc xem mặt quy mô lớn như vậy!
Tôi phát hiện xung quanh mình luôn có thể xảy ra những chuyện bất ngờ, như thể từ trên trời một chậu máu chó đổ lên người tôi, để từ đó về sau, cuộc đời tôi luôn gặp phải những trớ trêu.
Ví dụ như sau khi chia tay, Phó Thần lại thích em họ tôi.
Ví dụ như sau khi bị tôi từ chối lời tỏ tình, Khang Tử Huyền lại quay ra khua chiêng gõ trống, tìm phụ nữ trong thành phố để xem mặt.
Khi ánh mắt tôi đặt lên người Khang Tử Huyền, anh ta cũng nhìn thấy tôi. Anh ta giật mình, đột nhiên mắt hơi nheo lại, miệng nói gì đó. Chúng tôi nhìn nhau từ xa, tôi cảm thấy cả hai đều đang cùng nói “Shit”.
Tôi quay người đi, miệng máy móc nhai súp lơ, hận một nỗi không thể nhai nát gã đàn ông đó như miếng súp lơ này, để trút nỗi buồn bực trong lòng. Theo lý mà nói tôi không nên tức giận, nhưng không biết vì sao trong lòng tôi lại bùng lên một ngọn lửa khiến cả người sôi lên. Tôi thật sự muốn mở miệng mắng lớn một tiếng nhưng lại không thể, vì vậy tôi nhai ngấu nghiến miếng súp lơ để trút giận.
Hai người phụ nữ bên cạnh đã rời đi, Giang Ly ngẫu nhiên lại gần. Liếc nhìn tướng ăn như không muốn sống của tôi, cậu ta vừa nhặt càng cua đặt vào trong đĩa vừa hỏi: “Cậu giận lắm hả?”
Tôi ngây ra, đột nhiên nhớ Giang Ly cũng đã từng gặp Khang Tử Huyền, tôi còn biên soạn hẳn một câu chuyện giả dối để giải thích mối quan hệ giữa tôi và anh ta, nên đành ậm ừ cho qua chuyện.
“Xin lỗi!” Cậu ta nhẹ nhàng nói.
“Mình không biết là anh ta đang xem mặt, lại còn dẫn cậu đến…”
Tôi nghiêng đầu theo bản năng nhìn Khang Tử Huyền ở phía xa, còn anh ta hình như đang cầm ly rượu tán chuyện với mấy cô nàng xinh đẹp. Thật ra một đôi mắt sáng quắc đang chăm chú nhìn tôi. Tôi cười bất đắc dĩ với Giang Ly, thở dài nói: “Ai bảo bà chị họ mình lại đi thích một gã lăng nhăng kia chứ! Người xưa có câu thành ngữ gì ấy nhỉ, oan cái gì hẹp ấy nhỉ?”
“Oan gia ngõ hẹp.” Giang Ly cười chế giễu. “Cậu giỏi ngữ văn thật đấy!”
Tôi nhét miếng cà chua vào miệng, tự giễu mình: “Đúng đúng, môn toán của mình cũng rất giỏi!”
“Mình được lĩnh giáo rồi.” Giang Ly lém lỉnh. Hai đứa tôi cùng cười phá lên nhưng tâm trạng của tôi chẳng vì thế mà khá hơn.
“Tiểu Ly, qua đây một lát!” Mẹ cậu ta đứng cách đấy không xa cất tiếng gọi.
Giang Ly bước nhanh qua đó. Tôi thu lại nụ cười, vừa quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt dõi theo không rời của Khang Tử Huyền. Trong lòng tức giận, tôi lườm một cái rồi gắp miếng súp lơ cho vào miệng nhai ngấu nghiến.
Ánh mắt Khang Tử Huyền thỉnh thoảng lại lướt qua. Không làm thì thôi, đã làm thì phải đến cùng, tôi vừa ăn vừa uống, đường đường chính chính nhìn anh ta và người đẹp thề non hẹn biển không chớp mắt, trong lòng không muốn để cho anh ta được thoải mái.
Mỹ nhân tóc xoăn xinh đẹp nói không ngừng, Khang Tử Huyền thỉnh thoảng mới đáp lại một câu. Tôi thấy anh ta lấy điện thoại ra nhắn tin, sau đó ngước mắt lên nhìn tôi. Mấy giây sau, tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên. Số điện thoại này dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra, nội dung tin nhắn là: Lên tầng hai. Tôi nhíu mày, xóa luôn tin nhắn rồi cuối đầu tiếp tục ăn, định sau đó sẽ cùng Đông Tử đi làm việc chính.
Đông Tử đang vui vẻ ăn, hoàn toàn không chú ý đến sóng ngầm cuồn cuộn nổi lên bên này. Giang Ly khuôn mặt đầy áy náy nói với tôi, bố cậu ấy đứng lâu quá, cái chân bị thương chưa lành hẳn không chịu được, mẹ bảo cậu ta đưa bố về. Tim tôi đập thình thịch. Giang Ly còn đang định nói gì đó thì sắc mặt Giang Viễn Long tái nhợt. Mẹ cậu ta giục đi nhanh, Giang Ly đành vội vàng bỏ lại một câu “Mình quay lại ngay thôi!” rồi đi luôn.
Nhìn theo bóng cậu ta rời đi, tôi trầm ngâm tính toán xem nên làm thế nào. Lúc này bà ngoại của Khang Tử Huyền – Vạn Thái quân ung dung bước ra cửa lớn cười sảng khoái, bên cạnh có mấy vị trung niên tiền hô hậu ủng. Bà ta cười lịch sự, thỉnh thoảng tiếp chuyện vài lời. Thấy Khang Tử Huyền và giai nhân thướt tha bên cạnh, hai mắt bà ta sáng lên, mỉm cười bước đi.
Nhìn thấy bà ngoại, sắc mặt Khang Tử Huyền chẳng khá lên chút nào, khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc y hệt bộ tú lơ khơ. Nói chuyện chưa được hai câu, thấy cháu không hứng thú, bà ngoại liền quay sang trò chuyện thân thiết với mỹ nhân tóc xoăn. Người đẹp nhận được sủng ái rất hãnh diện, e thẹn mỉm cười trả lời.
Khang Tử Huyền cứ nhìn tôi mãi. Môi anh ta mím lại, mặt căng ra, có lẽ đang tức giận vì tôi đến làm hỏng chuyện xem mặt tốt đẹp của anh ta.
Hai chúng tôi dùng ánh mắt tiến hành chiến tranh ngầm. Bà ngoại anh ta là một người rất tinh tế, thấy cháu mình thỉnh thoảng lại nhìn về phía bàn tiệc, đôi mắt lớn tuổi sắc sảo cũng hoài nghi nhìn theo. Tôi chột dạ, vội vã quay người đi. Mới chỉ nhìn lướt qua một lần, hy vọng bà sớm đã quên tôi là ai rồi.
Tôi lảo đảo đi vòng qua bàn tiệc, dáo dác nhìn bên phải bãi cỏ thấy Vạn Thái quân đang nói chuyện với mẹ Giang Ly. Em họ bà ta vội ra chào, đôi mắt thỉnh thoảng lại lướt qua người Khang Tử Huyền.
Tôi gắp chút sa-lát bỏ vào đĩa, nhìn sang trái, Khang Tử Huyền lúc này đang chếch ở phía đối diện.
Đang vùi đầu vào ăn như hùm như báo ở góc bàn, chợt ngẩng đầu lên nhìn Khang Tử Huyền, Đông Tử quên nuốt cả một miếng đầy thịt. Sau đó cậu ta quay sang nhìn tôi, ánh mắt hoang mang nhìn xung quanh như đang tìm người nào đó. Tên nhóc này “chim non sợ cành cong”, tôi nghĩ cậu ta tìm Đặng Lũng.
Tôi cũng trở nên cảnh giác, giận dữ nhìn Khang Tử Huyền đang đứng đối diện. Vừa định nhấc chân kéo Đông Tử bỏ đi thì không ngờ Đặng Lũng cao lớn vạm vỡ xuất hiện trước cửa biệt thự đã tiến trước một bước. Đưa ánh mắt âm u nhìn sang, Đặng Lũng nhanh chóng bước đến gần.
Đông Tử đã hoàn toàn biến thành thằng ngốc, ngơ ngẩn nhìn Đặng Lũng hùng hùng hổ hổ đang đi đến như ma quỷ. Tay cầm đĩa của cậu ta run lên cầm cập, da đầu tôi cũng tê dại, bước nhanh lên trước chặn hắn ta lại. Đặng Lũng dùng giọng điệu như xã hội đen nói với tôi: “Cảnh sát Phương, chuyện cô và cảnh sát Ngải đây đến khu vực của tôi làm bậy, chúng ta hẹn ngày khác tính toán sau, còn bây giờ…” Hắn ta gian ác liếc nhìn Đông Tử đang run như cầy sấy, cười cười: “Tôi phải tính sổ mọi nợ nần với vị cảnh sát Ngải đây, tốt nhất cô đừng nên nhúng tay vào!”
Thấy tôi giống như sắp lâm trận, hắn ta lờ mờ hiểu ra: “Ồ, cảnh sát Phương vẫn chưa biết nhỉ? Cậu em của cô thua tôi tám triệu còn thích chơi trò mèo vờn chuột với tôi. Đúng lúc gần đây Đặng mỗ kinh tế khó khăn, không thể không tìm cậu em cô đòi tiền. Cô thấy không sai chứ?”
Giọng điệu chắc chắn của Đặng Lũng khiến cho người ta buồn nôn. Không tin tất cả lời hắn ta nói, tôi quay sang chất vấn Đông Tử: “Đây là sự thật sao? Cậu nợ tiền hắn?”
Đông Tử đã bị đả kích đến mức mệt lử, miệng ngậm chặt hồi lâu mới khó khăn gật gật đầu, giọng khản đi trong nước mắt: “Sư tỷ cứu em! Em nhất thời hồ đồ, em không biết càng chơi càng thua. Em… em… Sư tỷ cứu em… Em không có tiền trả cho hắn…”
Nhìn bộ dạng ăn mày của Đông Tử, Đặng Lũng cười như một con mèo đang thỏa mãn, vì bất cứ lúc nào cũng có thể mở to miệng nuốt gọn con chuột nhắt.
Tự cổ chí kim, có nợ phải trả là lẽ đương nhiên. Đông Tử không có tiền trả, việc lấy thân thể ra bồi thường gần như là chuyện chắc như đinh đóng cột. Tôi bỗng cảm thấy bất lực, chỉ có thể quay đầu mong chờ sự giúp đỡ của Khang Tử Huyền. Không ngờ anh ta giống như điếc, cứ cúi đầu chậm rãi gắp súp lơ vào trong đĩa.
Xem ra toàn bộ súp lơ tối nay đều vào bụng tôi và người đàn ông này.
Đặng Lũng căn giờ xuất hiện khiến tôi không thể không nghĩ rằng hắn ta mới là kẻ đứng sau bày mưu. Nhìn khuôn mặt gian ác của mấy gã đàn ông trước mặt, tôi cảm thấy buồn nôn.
Rắc rối trước mặt phải được giải quyết, tôi không thể bỏ mặc Đông Tử thành miếng thịt ba chỉ trên thớt của Đặng Lũng, để hắn ta cắt ngang xẻ dọc như đồ tể được. Chuyện cũng đã xảy ra rồi, tôi không thể thấy chết mà không cứu. Nhưng đối với dân thường như tôi, tám triệu đúng là một con số trên trời. Thật không biết Đông Tử chơi thế nào mà thua nhiều đến thế!
Liếc nhìn con bạc không biết lượng sức Đông Tử mặt đang tái nhợt, hai bên thái dương tôi ê ẩm đau, chỉ có thể đứng thẳng người chắn giữ Đông Tử và Đặng Lũng, ép bản thân nặn ra nụ cười giống tên hề thấp kém.
Tôi nói với Đặng Lũng: “Ông chủ Đặng, tối nay hoa đẹp trăng tròn, anh xem còn có đại gia đang mở tiệc xem mặt, người đẹp từng tốp từng tốp kia kìa. Nói không chừng lát nữa tài tử giai nhân sẽ ở đây tấu lên khúc nhạc tình yêu thế kỷ cũng nên. Chúng ta không nên nhắc đến chuyện tiền nong làm gì, vừa tầm thường lại vừa làm hỏng bầu không khí!”
Đặng Lũng “à” lên một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn Khang Tử Huyền ở ngay sau lưng tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Đông Tử run rẩy khom lưng nép sau tôi, sợ hãi như đám cô nương được nuôi dưỡng trong thâm cung ngày xưa. Tôi cảm thấy tôi đây chắn trước mặt cậu ta mới giống đàn ông, điều này đúng là làm người khác không biết nên cười hay nên khóc. Tôi nói: “Trong chuyện này có chút hiểu lầm, ông chủ Đặng tha cho Đông Tử nhà chúng tôi một lần đi! Anh cũng thấy rồi đấy, trên người tên nhóc nghèo rớt mồng tơi này không vắt ra được một giọt dầu, nhắc đến tiền với tên nhóc nghèo nàn như vậy đúng là làm vấy bẩn thân phận ông chủ Đặng, phải không nào? Ha ha, chuyện này chúng ta thương lượng lại nhé! Như thế này đi, người kinh doanh như ông chủ Đặng bình thường không thể thiếu sự trợ giúp của chúng tôi, sau này khi nào cần dùng đến Đông Tử xin cứ nói! Ồ, nói đi cũng phải nói lại, cái tên Đông Tử này khuyết điểm tuy nhiều, bình thường lại dễ bị ăn hiếp, nhưng thật ra tính tình bướng bỉnh lắm, bị chèn ép quá thì có thể liều chết với người ta đấy. Nhưng ông chủ Đặng yên tâm, Đông Tử là đứa rất trọng tình nghĩa. Tôi có thể đảm bảo, chuyện của ông chủ Đặng, cậu ta nhất định chôn chặt trong tim! Tiếng tăm của ông chủ Đặng vang xa, dân thường bọn tôi chỉ mong được kết giao bè bạn thôi, ha ha. Có phải vậy không Đông Tử?”
Lời nói có chút châm biếm của tôi không biết có tác dụng với tên Đặng Lũng này không. Cười đến nỗi cơ miệng đau nhức, tôi