ùy cơ hành sự, lề mề thì chỉ còn nước đợi thông báo đuổi việc của lão Đàm thôi.
Tan học, tôi giả vờ tung tăng đi theo Giang Ly, Đông Tử hiểu ý liền chạy theo sau. Tên nhóc này diễn xuất cũng ghê gớm, nụ cười đủ làm tan chảy cả núi băng.
“Ây da, anh chị em thân yêu của tôi ơi! Tình yêu thơ mộng quá, tan học hai người định làm gì đấy? Cái trường khỉ gió này áp lực quá, ba bọn mình đi ăn đi!”
Tôi và Giang Ly trong lòng đều ấp ủ mục đích riêng, không ai để ý đến cậu ta. Đông Tử cứ quấn lấy bọn tôi như chú chó Pug ồn ào: “Này này, rốt cục hai người định làm gì thế? Lạ thật đấy, lẽ nào hai người đi hẹn hò à?”
“Không có.” Tôi và Giang Ly cùng lớn tiếng phủ nhận. Khuôn mặt đẹp trai của Giang Ly có vẻ ngượng ngùng, hiếm khi cậu ta cao giọng như thế.
Con ngươi Đông Tử đảo một vòng, ngay sau đó cười “hì hì” một cách lưu manh để lộ cái răng khểnh rất duyên: “Ôi chao, mình đùa chút xíu thôi mà. Các cậu đừng ngượng, mình không có ý làm kỳ đà cản mũi đâu? Không phải hẹn hò thì tốt rồi, đi thôi, đi ăn cơm. Nhưng nói trước nhé, hôm này hai cậu mời mình, chỉ một lần này thôi, coi như tiếp tế cho huynh đệ đi, ha ha.”
Tôi đứng bên cạnh cũng kịp thời thêm dầu vào lửa: “Hả? Sao cậu lại nghèo đến mức này thế?”
Đông Tử ngay lập tức nhăn nhó mặt mày, lắc đầu thở dài: “Bố mẹ về quê thăm họ hàng rồi, ở nhà không có ai nấu cơm. Tiền mình ném hết vào thẻ game rồi, đạo đức của mình lại tốt, nên không thích đi khắp nơi vay tiền, mất mặt lắm! Lừa được bữa nào hay bữa đấy, ha ha ha, có phải rất mạnh mẽ không?”
Tôi thất vọng nhìn cậu em Đông Tử đứng cạnh đang chống nạnh nhún vai cười ha hả rồi lại nhìn cậu nhóc đẹp trai Giang Ly mặt lạnh như băng. Hai người này nhắc tôi nhớ đến bộ phim hoạt hình Slam Dunk[2] của Nhật Bản mà tôi rất thích xem hồi nhỏ.
[2] Là bộ truyện tranh Nhật Bản chuyển thể thành phim hoạt hình, do tác giả Takehiko Inoue viết, nội dung về đội bóng rổ của trường cấp ba mang tên Shohoku. Hanamichi Sakuragi và Kaede Rukawa là hai nhân vật chính trong truyện.
Dáng vẻ cười ngốc nghếch ngạo mạn của Đông Tử giống như Hanamichi Sakuragi, còn cử chỉ của Giang Ly đúng là có nét Kaede Rukawa. Khuôn mặt Giang Ly không biểu lộ chút cảm xúc nào, tôi quan sát cậu ta, sau đó lắc đầu cảm thán: “Những người đáng thương còn nhiều thật!”
Đông Tử chạy tới chạy lui bên cạnh Giang Ly, hớn hở cười tươi hỏi: “Sao, sao? Phát chút thiện tâm mời mình đi ăn nhé! Lần sau mình sẽ mời mấy đứa đi ăn, mình đảm bảo đấy!”
Giang Ly vẫn không nói gì, tôi cẩn thận liếc cậu ta, trong lòng đang nghĩ cách sắp xếp để tên ngốc bên cạnh tôi cũng vào được bữa tiệc tối nay. Không ngờ Giang Ly đã thản nhiên mở miệng nói trước: “Muốn ăn ngon thì cùng đi với bọn này!”
Đông Tử ngẩn ra, sau đó lập tức hớn hở làm động tác “oh yeah”. Tôi thở phào nhẹ nhõm nhìn Giang Ly đứng kế bên, cảm thấy đây đúng là cậu nhóc ngoài lạnh trong nóng. Thấy tôi nhìn, Giang Ly nhún vai mỉm cười, ánh mắt có chút tinh nghịch. Làn gió nhẹ thổi bừng lên sức sống tươi trẻ trong nụ cười đó, mạnh mẽ đến nỗi khiến tôi không thể không ngây ra nhìn khuôn mặt cậu ta vài giây.
***
Nhà Giang Ly nằm ở khu vực có phần hẻo lánh. Hình như dạo gần đây, người có tiền đều thích học tê tê chui xuống khe núi sống.
Khu biệt thự nhà Giang Ly có tên “Thung lũng Hoa Hồng”, nằm trong khu biệt thự cao cấp của bất động sản Ngân Đô. Trên quảng cáo nói đây là vùng đất phong thủy hấp thu tinh hoa của núi non. Nhưng nói đi nói lại, hàng rào xanh thiên nhiên chính là bảng hiệu tốt nhất, hơn nữa chất lượng các khu bất động sản mà Ngân Đô phát triển từ trước đến giờ đều rất tốt, nên phần lớn các biệt thự ở khu vực này đều đã được bán hết trước khi bắt đầu giao dịch. Những người sở hữu nhà ở đây hầu hết đều nổi danh trong thành phố. Một MC của đài phát thanh nói, rất nhiều người phải nhờ cậy mối quan hệ bên trong mới có thể mua được một căn nhà hợp thiên văn tướng số và phải thanh toán hết một lần. Điều kiện này khiến những người dân thường thắt lưng buộc bụng như bọn tôi không thể không lắc đầu ngao ngán.
Đi lại ở nơi phú quý xa hoa, nghe tiếng chim hót vọng ra từ trong núi, tôi thầm ước tính tài sản nhà Giang Ly. Trong lúc đi, tôi cố ra vẻ ngây thơ tò mò nhìn đông ngó tây, chốc chốc lại “oa” lên nhè nhẹ như mấy đứa con gái không hiểu biết. Đông Tử còn thẳng thắn hơn, không ngừng kêu “oa oa” như một con ếch cực bự đột nhiên nhảy ra từ trong rừng.
“Oa oa, mình không nhìn nhầm chứ, đó là Porsche Panamera[3] mà!”
“Oa oa oa, kia là Bentley, là Bentley[4]!”
[3], [4] Hai dòng xe hơi hạng sang trên thế giới.
“Oa oa oa oa, mình nhìn thấy XXX rồi! Mình vừa xem bộ phim mới công chiếu của cô ấy. Trời ạ, đúng là cô ấy sống ở đây… Oa, cái gã cô ấy đang cặp đúng là tin nóng hổi!”
Từ trước đến giờ tôi vẫn biết Đông Tử là một tên nhiều lời, nhưng không ngờ cậu ta đã đạt đến mức làm ô nhiễm môi trường xung quanh thế này. Bây giờ không thể lấy danh sư tỷ dạy dỗ cậu ta, nghĩ đến việc tối nay phải làm, tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút bất an.
Đã bảy giờ tối, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, thành phố cũng đã lên đèn. Nhà Giang Ly chỉ có phòng khách còn sáng đèn, ngay bên ngoài ô cửa sổ là rặng tre xanh mướt. Cậu ta mời tôi và Đông Tử vào nhà. Căn nhà trang trí đơn giản theo phong cách phương Tây. Bố mẹ cậu ta không có nhà, trong nhà cũng không thấy người nào khác.
“Bọn họ đã đến bữa tiệc trước rồi, em họ của mẹ mình muốn làm quen với gia đình bên kia.” Giang Ly nhận cốc nước bà giúp việc đưa, vẻ mặt coi thường: “Đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn thích làm bà mai bà mối.”
Giọng điệu nói chuyện của cậu ta khá già đời. Tôi không hứng thú với mấy chuyện người ta xem mặt gì đó nên nghe tai này ra tai kia. Mắt tôi thật ra đang âm thầm quan sát bốn phía nhà Giang Ly. Để tránh rắc rối, tôi hỏi thăm dò: “Oa, Giang Ly, nhà cậu lớn quá, lớn đến nỗi có thể lái được xe tải. Mẹ cậu quét dọn chắc mệt lắm!”
Tôi trao đổi ánh mắt với Đông Tử, cậu ta vội vàng lớn tiếng nói: “Đúng thế, mình nói này Giang Ly công tử, mẹ kiếp, nhà cậu nên thuê người giúp việc đi! Căn nhà rộng gần 100 mét vuông như nhà mình mà còn phải thuê người làm theo giờ đấy.”
Có lẽ bị hình ảnh so sánh “nhà to đến độ có thể lái được xe tải” của tôi làm cho sặc, Giang Ly đặt cốc nước xuống kiên nhẫn giải thích: “Vốn dĩ là có, nhưng làm việc không cẩn thận, làm bố mình bị bỏng nên bị mẹ mình đuổi rồi.” Tôi và Đông Tử trao đổi ánh mắt sau lưng cậu ta, trong lòng mừng thầm.
Đặt cặp sách xuống, ba chúng tôi cầm tấm thiệp mời đi bộ đến bữa tiệc. Khu này rất rộng lớn, bóng đêm làm bừng lên ánh sáng sang trọng gần đó. Đông Tử lần đầu tiên dự tiệc nên không giữ được bình tĩnh, giọng nói đầy vẻ lo lắng: “Các anh em… bọn mình đi được thật không? Sao mình cảm thấy lo quá. Bọn mình từ trong ra ngoài toàn mùi của bọn ăn mày, lát nữa có khi bị người ta đuổi ra như đám đầu đường xó chợ mất!”
Tôi cũng không thể không lo lắng nhìn Giang Ly. Dưới ánh đèn đường, trong mắt Giang Ly cũng lộ ra vài phần không chắc chắn: “Cứ đi đã, mọi việc tính sau!”
Cậu ta dừng lại một chút, đột nhiên nói một cách tinh nghịch: “Nếu đến lúc đó thật sự có người đuổi đi, mình sẽ che cho các cậu. Hai người ăn sạch đi rồi chạy, không thể để phí hoài công sức đi đến đấy được!”
Đông Tử vô cùng tự hào vỗ ngực, giơ ngón tay cái lên khoe khoang: “Yên tâm, sở trường giỏi nhất của anh đây là chạy, đảm bảo cướp xong con tôm hùm là chuồn luôn.” Cậu ta còn nhiệt tình hỏi tôi: “Còn cậu, Giản Mỹ Đạt, lúc bỏ chạy cậu sẽ lấy cái gì?”
Tôi nghĩ một chút, trả lời một câu rất đáng đánh đòn: “Thật nhiều tôm hùm.”
Với câu trả lời hài hước của tôi, mọi lo lắng về vấn đề “có thể ăn bữa cơm hoàng gia hay không” đã bị cuốn trôi. Dường như tôi trở về độ tuổi có thể làm những chuyện kỳ quặc mà không phải kiêng nể gì, trong lòng lại dâng lên một ảo tưởng mơ màng. Dường như giây phút này, bản thân tôi thật sự chỉ mới 18 tuổi.
Thỉnh thoảng lại có một chiếc xe sang trọng lướt qua, đèn cũng bắt đầu được bật nhiều hơn, có tiếng người vang lên đâu đó. Khi bọn tôi đến ngôi biệt thự, tôi và Đông Tử từ từ há hốc miệng, phải mất mười mấy giây mới có thể tiêu hóa được cảnh tượng trước mắt.
Trên thảm cỏ được chiếu sáng rực rỡ ánh đèn đặt chiếc bàn ăn dài, tấm khăn trải bàn trắng muốt điểm thêm hoa tươi thơm ngọt ngào bên cạnh ánh nến lung linh. Các vị khách mời quần áo chỉnh tề, đầm dạ hội cầu kỳ sang trọng làm cho người phụ nữ trang điểm lộng lẫy càng trở nên chói lóa, ly sâm-panh trong suốt trên tay họ cũng trở thành phông nền hoàn hảo. Trên khán đài vang lên tiếng đàn violon du dương, xen lẫn vào đó là tiếng cười nói nhỏ nhẹ. Tất cả diễn ra trong không gian trong lành càng trở nên thi vị.
Tôi và Đông Tử ngây ra, cúi đầu đánh giá bộ đồng phục quê mùa của nhau, chân khựng lại. Tôi cảm thấy không phải có khả năng bị đuổi ra ngoài, mà khẳng định chắc chắn bọn tôi sẽ bị như thế!
Giang Ly ngược lại không co rúm như mấy kẻ nghèo hèn chúng tôi, cậu ta ưỡn thẳng lưng tiến vào trong. Nhưng đi được hai bước, quay lại thấy tôi và Đông Tử vẫn còn đứng như trời trồng nhìn cậu ấy bằng ánh mắt sợ hãi, Giang Ly liền cau mày: “Ngây ra đó làm gì? Đi thôi!”
Tôi và Đông Tử do dự một chút, không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Giang Ly thấy hai đứa tôi ngây ra ở cửa làm cản trở đường đi thì càng cau mày hơn. Tôi huých huých Đông Tử, nhân lúc tiếng nhạc lớn dần lên tiếng dặn dò cậu ta: “Vào đi, lát nữa cậu tìm cớ giả vờ đau bụng phải về nhà cậu ta đi vệ sinh, tiếp theo thì chúng ta tùy cơ hành sự, tối nay là cơ hội tốt.”
Sau đó tôi và Đông Tử cứ nhắm mắt theo Giang Ly tiến vào, ưỡn ngực bước đi nghênh ngang nhưng thật ra trong lòng đang lo lắng bồn chồn. Các quý ông quý bà trên thảm cỏ bất ngờ thấy đồng phục học sinh thì nhìn không chớp mắt, nhưng cũng chỉ hiếu kỳ mấy giây, sau đó mỗi người lại quay đi tiếp tục trò chuyện. Mọi người có mặt tự do đi lại, không ai kiểm tra thân phận mấy đứa “trẻ con” chúng tôi. Tôi và Đông Tử nhẹ cả lòng. Vì thế, vốn đang đói bụng, bọn tôi lao thẳng về hướng món ăn thơm ngon đầu tiên.
Giang Ly nhìn thấy bố mẹ mình ở đó. Bố cậu ta, Giang Viễn Long chống ba-toong, đeo kính, toàn thân toát ra vẻ học giả nho nhã. Mẹ cậu ta có dáng vẻ một người phụ nữ mạnh mẽ, ánh mắt quan sát tôi và Đông Tử từ xa đầy sắc bén, có cảm giác rất khó gần. Đôi môi đỏ thắm của bà nói gì đó vào tai con trai, Giang Ly bình tĩnh đáp lại mấy câu rồi đi về phía chúng tôi.
Dùng ngón chân cũng đoán được mẹ Giang Ly đang trách cậu ta đã dẫn chúng tôi tới nơi thế này. Vì vậy Giang Ly cũng không được vui vẻ cho lắm.
Giang Ly cười với tôi như không có chuyện gì. Đột nhiên tôi cảm thấy ngượng ngùng, đành giơ chiếc đũa đựng đồ ăn đã chọn xong tiến đến trước mặt cậu ta nói: “Cậu đói chưa? Cho cậu này, món nào cũng rất ngon đấy!”
“Cảm ơn!” Giang Ly nhận lấy rồi ăn một cách rất lịch sự.
Đông Tử đã dính chặt vào bàn tiệc quyết không rời nửa bước. Miệng ngâm nga hát, tôi cười nhạo dáng vẻ không có tiền đồ của cậu ta. Đưa mắt nhìn những người đẹp xung quanh, tôi tự thấy xấu hổ, cúi đầu chọn rau quả ăn. Mấy ngày gần đây uống nhiều rượu quá, dạ dày không được khỏe nên món ăn nhiều dầu mỡ tôi không dám động vào. Lúc này trước mặt đầy thức ăn ngon mà tôi kh