Ngươi có dám đánh cược với ta không? Đừng nói là đứa trẻ trong bụng ngươi chết đi mà cho dù ngươi chết đi, Nam Cung Diệu cũng chẳng nỡ lòng giết chết ta đâu.” Nỗi đau mất con khiến ta trở nên điên cuồng, trừng mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Liễu Nhi, ta chỉ mong ả ta lúc này cũng giống như mình, vạn kiếp bất phục.
“Cái con tiện nhân này, ta đánh chết ngươi!” Bốp! Hoàng Phủ Liễu Nhi tát mạnh lên mặt ta. Máu trào từ miệng xuống cằm, thế nhưng ta chỉ nhìn ả mỉm cười, chẳng còn cảm nhận được đau đớn gì nữa.
Chính vào lúc Hoàng Phủ Liễu Nhi định đánh tiếp, một bóng người đột ngột bước đến, tóm chặt lấy bàn tay của ả.
“Vương gia!” Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống.
“Đủ rồi! Sức khỏe Vương phi đang không tốt, không nên để phải tức giận, mấy tên nô tài các ngươi sao lại để nàng tới đây?” Diệu tức giận quát lớn, đám gia nhân sợ hãi vội vã dập đầu xin tha tội.
“Diệu, ả ta đã giết chết con của ta, con của chúng ta.” Hoàng Phủ Liễu Nhi khóc thét lên. Còn ta khi nghe mấy chữ “con của chúng ta”, cổ họng bỗng tanh lòm, suýt chút nữa là ho ra máu. Diệu, chàng có biết, ta với chàng cũng có một đứa con không?
“Là con đàn bà này, ả ta đã hại chết con của chúng ta.”
‘Tạo nghiệt quá nhiều, tự nhiên không giữ được con thôi.” Ta cay nghiệt lên tiếng, trong lòng có chút sảng khoái mà nhói đau, ta nhất định cũng đã tạo nghiệt quá nhiều, cho nên mới không giữ nổi đứa con của mình.
“Im mồm!” Bốp! Lần này là Diệu tát ta. Ánh mắt chàng đẫm lệ, đầy mệt mỏi và cùng cực đau đớn. Trái tim ta giây phút đó cũng thắt lại, hối hận vì những lời cay nghiệt mình vừa thốt ra. Chàng đã trúng phải thuật Nhiếp Tâm của Tinh Thích, cho nên chẳng khống chế nổi bản thân, sẽ không ngừng làm tổn thương đến ta. Còn ta thì không thể kiềm chế được sự bất mãn trong lòng, ta muốn chàng cũng phải chịu đựng đau khổ như ta. Diệu, chàng đã mất đi hai đứa con cùng một lúc.
“Nếu là tạo nghiệt quá nhiều, vậy thì nàng hãy đi thỉnh tội thay cho Vương phi đi. Người đâu, mau đưa Ngọc Phiến Nhi đến đài cầu phúc châm đèn Trường Minh cầu phúc cho Tiểu Vương gia.”
“Không thể tha cho ả ta dễ dàng như vậy được, con đàn bà độc ác, hung tàn!” Hoàng Phủ Liễu Nhi nhìn ta đầy căm hận, ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống ta ngay tại chỗ.
“Mau đưa Vương phi về phủ nghỉ ngơi!” Diệu lặng lẽ dặn dò, rồi quay người bỏ đi.
“Đồ hồ li thối tha!” Ta giận dữ gọi chàng, thân hình Diệp khựng lại một thoáng rồi lại bước nhanh về phía trước. Trái tim ta đau đớn tột cùng, sự bất an chẳng lành đồng thời chạy dọc khắp châu thân. Lúc nhìn về phía chàng, ta có cảm giác đó là lần cuối cùng trong cuộc đời này ta có thể thấy chàng. Chàng càng lúc càng rời xa, xa khỏi cả tầm mắt và cuộc đời của ta.
“Hồ li thối tha, từ trước đến nay ta thực sự chưa từng nghĩ đến việc làm chàng bị tổn thương.” Nhìn bóng hình phía xa của chàng, ta lẩm bẩm lên tiếng.
***
Ta ngước mắt nhìn lên đài cầu phúc, hai ngàn bậc thềm kéo dài trước mắt, cao đến mức ngẩng đầu lên cũng không nhìn thấy điểm kết thúc. Ta lê từng bước chân mỏi mệt vì vừa xảy thai nên máu vẫn chảy không ngừng. Khi lên đến bậc thềm thứ ba trăm, cuối cùng ta cũng không chịu nổi nữa. Máu tiếp tục chảy xuống dưới chân, theo bậc thềm, chảy dài xuống dưới.
“Ây da! Thí chủ không muốn sống nữa sao? Để máu chảy thế này sẽ mất mạng đấy!”
“Ta nghe sư thái nói, những đứa trẻ chưa được sinh ra đã bỏ mạng đều mang trong lòng oán khí rất lớn, không thể siêu sinh. Nếu có thể châm đèn Trường Minh trên đài cầu phúc này có thể siêu độ cho đứa trẻ đó, để chúng có thể tìm một gia đình tốt trong kiếp sau. Giả như ta châm những ngọn đèn này, có phải đứa con của ta cũng có thể được an nghỉ?” Ta đã là ngọn đèn cạn dầu sắp tắt, vậy nên trước khi chết, ta muốn châm những ngọn đèn Trường Minh để cầu phúc cho đứa con của ta.
Ta vịn vào lan can, đi một bước dừng một bước. Năm trăm bậc, bảy trăm bậc, một ngàn bậc, một ngàn năm trăm bậc, một ngàn chín trăm bậc, một ngàn chín trăm tám mươi bậc… chân ta run rẩy đến mức chẳng thể bước thêm nữa. Chợt một cách tay ấm áp đỡ lấy ta.
“Cảm ơn người, sư thái!”
“Ngày đó, chưởng tọa Đại Lý tự tay trao thí chủ vừa mới sinh được một tháng vào tay ta, ta đã biết thí chủ sinh ra vì Phật môn, mà cũng sẽ chết đi tại Phật môn. Ta đã từng hỏi thí chủ liệu có muốn xuất gia, nhập Phật môn không, lúc đó, thí chủ hỏi ta, xuất gia có được ăn thịt kho tàu không…” Sư thái khẽ than dài một tiếng.
“Lần đầu tiên nhìn thấy thí chủ, ta đã nhận ra, thí chủ chính là đứa trẻ bị bỏ rơi năm đó, trưởng công chúa Nam Chiếu. Ta bấm tay tính được thí chủ sẽ còn quay lại nơi này. Bây giờ ta muốn hỏi một câu, thí chủ có muốn gia nhập Phật môn hay không?” Giọng nói của sư thái rất ấm, ta bất giác nhớ đến hai từ “mẫu thân”.
“Có phải gia nhập Phật môn, nguyện ước của con sẽ được thành hiện thực.”
“Vậy thí chủ còn nguyện ước điều gì?”
“ta cầu mong… chàng mãi mãi hạnh phúc.”
Nhờ sư thái đỡ đi, rốt cuộc ta cũng đã lên được đỉnh đài. Từ trên cao nhìn xuống Trường An, cả thiên hạ như thâu trong tầm mắt.
“Thử lên núi cao ngắm trăng sáng, cúi mặt nhìn xuống hồng trần nhạt. Đáng tiếc không thấy người mong muốn. A di đà Phật!” Sư thái chắp hai tay trước mặt, nhẹ nhàng lên tiếng.
Trái tim ta, lúc này nhói đau như bị trăm ngàn mũi kim xuyên qua. Cho dù cuộc đời ta chỉ là một trò cười, thế nhưng thực sự đến lúc phải rời đi, ta nhận ra mình cũng vô cùng luyến tiếc nó.
Nhìn những ngọn đèn Trường Minh trước mặt, ngọn bút trong tay ta run rẩy lạ thường, ta có lẽ… chẳng kịp đặt một cái tên hay cho đứa con của mình nữa.
“Nếu có cơ hội, hai người nhất định sẽ tiếp tục duyên phận mẫu tử.” Sư thái không nhẫn tâm thấy ta đau lòng, dịu dàng đưa lời an ủi.
“Vậy con có còn cơ hội hay không?” Trái tim ta tràn ngập cảm giác buồn đau mà bất lực, miệng trào máu tươi, thân thể chẳng thể nào chống đỡ thêm nữa, liền ngồi bệt xuống đất.
“Phiến Nhi!” Sư thái vội đưa tay nhẹ đỡ ta dậy.
“Con còn chưa châm ngọn đèn Trường Minh sau cùng.”
Ta cố gắng đứng dậy. ta đã là một người bị tước đoạt quyền được hạnh phúc, vậy thì hãy để Diệu được hạnh phúc, Diệu từ nhỏ đến lớn chưa từng biết cảm giác hạnh phúc thực sự là gì. Chúng ta giống nhau, thế nên mới yêu nhau say đắm. Ta run run viết tên của Diệu trên ngọn đèn Trường Minh rồi treo lên. Mọi người đều nói tâm linh cảm ứng, đi nốt hai ngàn bậc trong cuộc đời mình, mong cho chàng một tương lai tốt đẹp… không có ta.
Hồ li thối tha, không còn ta cản bước của chàng, chàng nhất định phải hạnh phúc đấy nhé.
“Cô nương Ngọc Phiến Nhi, Vương gia cảm tạ người đã cầu phúc cho Vương phi, ban cho người một ly rượu.” Một viên thị vệ chạy lên, ta nhìn hắn có chút kì lạ. Hắn chạy cả đoạn đường dài sao có thể ung dung đến vậy, còn ta cảm thấy như đã đi hết cả cuộc đời.
“Phiến Nhi, đệ tử Phật môn không được uống rượu.” Sư thái nhìn ly rượu, sắc mặt thoáng sầm lại.
“Hãy đưa ta!” Ta ngửa cổ uống cạn, trong khoảnh khắc, cảm giác đau đớn tột độ như thiêu đót cả ruột gan. Ta không dám nhìn vào ly rượu chỉ lặng lẽ dốc nốt chút sức tàn vứt cái ly rỗng xuống đất. Mặt đất tức thì sủi bọt trắng xóa rồi bốc thành ngọn khói bay đi.
Tại sao chứ? Hồ li thối tha, ta đã bệnh nặng sắp chết rồi, chàng thực sự hận ta đến mức chẳng muốn đợi chờ cái chết của ta, dù chỉ trong giây lát? Tại sao lại ban cho ta một ly rượu độc, đánh vỡ giấc mộng đẹp xa xỉ sau cùng trong cuộc đời ta? Ta đã từng cảm tạ ông trời ngàn vạn lần, khi đã quá ưu ái cho ta gặp được chàng. Thế nhưng vào giây phút cuối cùng của cuộc đời này, ta lại nhận ra ông trời chưa từng ưu ái cho ta chút nào, cuộc đời ta luôn thê lương, khổ hạnh, ngay cả khi chết mà cũng phải chết trong tủi nhục thế này.
“Ta muốn về nhà!” Ta khó nhọc nói ra câu nói sau cùng. Cuối cùng ta đã có thể về nhà, thế nhưng nhà của ta ở đâu? Nước Nam Chiếu? Căn miếu hoang? Phủ Thừa tướng hay là phủ Tần vương? Ngọc Phiến Nhi, mày làm gì có nhà?