hì ta có thể ăn được đây hả?” Lúc ta ngồi vào trong kiệu hoa, trong lòng càng nghĩ càng phiền não, bất giác lên tiếng hỏi.
“Đợi khi được đưa vào động phòng, tân lang chiêu đãi xong khách khứa, thì có thể ăn uống cùng cô nương thôi.” Một vị ma ma đứng ngoài kiệu đáp lại.
“Vậy đến lúc nào mới có thể vào động phòng chứ?” Ta đưa tay lau mũi, hắt hơi liên hồi vì hít phải bụi phấn trang điểm.
“Đợi bái đường xong là được đưa vào động phòng.”
“Vậy lúc nào thì sẽ bái đường.”
“Đợi… đến… nơi… rồi… thì… có … thể… bái… đường…” Vị ma ma đứng ngoài kiệu có vẻ rất chán nản khi phải trả lời những câu hỏi vô vị của ta. Ta đưa tay xoa bụng, kéo khăn che mặt xuống rồi bắt đầu nhẩm đếm cừu. Đói chết rồi, tại sao tân nương lại phải để bụng đói lên kiệu hoa không thể ăn uống no say rồi mới xuất giá à?
“Tiểu thư, tiểu thư, mau tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại đi!” Không biết ta đã đếm được bao nhiêu con cừu, đến sau cùng, thì tựa đầu vào thành kiệu làm một giấc. Còn đang say sưa giấc nồng đột nhiên có tiếng người gọi ta dậy. Ta mơ mơ màng màng mở mắt, qua chiếc khăn che mặt, ta thấy một bàn tay đưa về phía mình, chờ đợi giữa không trung.
Thôi chết! Không biết ta đã ngủ bao lâu rồi? Không phải là Diệu đã đợi ta xuống kiệu từ nãy đến giờ chứ? Ta cúi đầu, đưa tay cho chàng. Qua chiếc khăn che mặt, ta thực sự không nhìn rõ được nét mặt chàng, có điều chỉ đoán thôi ta cũng khẳng định thái độ của chàng lúc này không thân thiện cho mấy. Ta ngoan ngoãn theo chàng ra khỏi kiệu, chân còn chưa chạm đất, đã cảm thấy hoa mày chóng mặt, thì ra chàng đã đưa tay bế bổng ta lên.
“Ngọc Phiến Nhi, có phải nàng kiếp trước là heo không, ngồi trong kiệu mà cũng có thể ngủ được?” Chàng nghiến răng thì thầm những lời trách móc. Chắc chàng rất giận vì không thể sửa được tật xấu của ta.
“Hôm nay, trời còn chưa sáng đã phải dậy trang điểm. Chàng biết đó ta vẫn còn chưa ngủ đủ giấc. Hơn nữa, từ sáng sớm đến giờ, ta thậm chí còn chưa ăn gì vào bụng. Ta vừa đói vừa buồn ngủ, ta thấy mình không phải ngủ gật đâu mà là thiếp đi vì đói đấy!”
Ta vén khăn che mặt, ngẩng đầu nhìn Diệu. Hôm nay, chàng mặc một bộ y phục đỏ chói, trông lại càng tuấn tú, đĩnh đạc. Chàng cúi đầu nhìn ta nằm gọn trong vòng tay mình, khuôn mặt hiện lên vẻ hân hoan khác lạ, mắt cười tít lại thành một đường chỉ, cong cong chẳng khác nào một vầng trang khuyết.
“Lúc bái đường mà còn dám ngủ, nàng cứ thử xem, ta sẽ xử lý nàng thế nào!” Diệu thốt ra từng chữ nhưng ta lại thấy trong đó ngập tràn ý yêu thương.
“Là ngất đi chứ không phải ngủ…” Ta không chịu thua liền đưa lời phản bác. Vừa lúc đó, chàng đã đặt nụ hôn xuống má ta, ngay trước mặt đám đông. Tiểu Thuý đứng bên che miệng mỉm cười, mọi người xung quanh thì há hốc miệng, hoàn toàn kinh ngạc.
“Xuất giác tòng phu, tướng công nói thì không được cãi lời!”
Chàng nói xong liền bế ta vào trong. Chàng đặt ta xuống trước một chậu lửa, sau đó dắt ta bước qua chậu lửa đó. Gấu váy ta vừa chạm đất, cũng không biết bị mắc vào đâu mà khiến ta ngả nghiêng cả thân mình, sau đó phải tốn rất nhiều sức ta mới có thể giữ vững được cơ thể. Các tiểu thư quý tộc đứng quanh đó đều không ngừng bắn về phía ta những ánh mắt khinh bỉ, chế nhạo. theo quy định của Đại Kỳ, đại hôn của Hoàng tử, phải được cử hành nghi lễ trên đại điện. Tân lang và tân nương mặc y phục đỏ thắm, nhận sắc phong của Hoàng thượng và lời chúc phúc của Hoàng hậu, sau cùng sẽ nhận bái lạy của chúng quan. Thế nhưng khoảng thời gian trước Diệu đã bị tước đi thân phận Vương gia, Hoàng thượng đương nhiên không xuất hiện tại hôn lễ. Chúng ta cũng phải nghênh dâu theo tập tục của dân gian, thiết tiệc tại phủ Tần vương của chàng, khoảng đãi bách quan. Có điều hôm nay, vì thế ta cũng không phải dâng trà cho phụ mẫu chàng.
Đám quan lại này tuy rằng nói đến để cung hỷ, nhưng ánh mắt nhìn Diệu đều là cười nhạo và coi thường. Diệu hoàn toàn không để tâm đến họ, thần sắc bình thản, mang theo chút bất cần, ngạo nghễ mọi khi, thế nhưng trong mắt chàng lại hiển hiện vẻ kiên nghị, ngạo khí ít ai sánh bằng.
Ta chu miệng, chẳng cam tâm chút nào. Chí ít tiểu ăn mày ta cũng đã đổi đời, đường hoàng xuất giá, thế mà không khí hôm nay chẳng vui vẻ gì hết. Ta uất ức vò nhàu vạt áo. Lúc nhìn lại, ta mới cảm thấy xót xa cho bộ y phục đắt tiền của mình. Hầy, dù thế nào thì ta cũng không nên trút giận lên những thứ đồ quý giá như vậy.
“Lão đại hình như không vui vì yến tiệc thành thân chưa đủ long trọng, linh đình thì phải…” Trong đám đông, ta dường như nghe thấy có người đang thì thầm bàn tán. Ta đưa mắt nhìn khắp xung quanh, thì thấy một đôi chân nhỏ thò ra từ dưới gầm bàn. Y phục mặc trên người chúng rất sang trọng. Ta cúi xuống liền thấy bốn tên tiểu quỷ đang co ro bên dưới, tay mỗi đứa bê một đĩa bịt quay, ăn uống vô cùng hứng khởi.
Thực đúng là chó không sửa được tật ăn phân, ta thầm mắng một câu. Cho dù Diệu đã cho chúng làm quan, chúng vẫn không bỏ được thói quen cứ hễ ăn ngon là phải trốn gọn vào một góc.
“Lão đại là người sĩ diện, bình thường vẫn thích những thứ không đổi tiền ăn cơm được. Đệ còn nhớ không, có một lần, tỷ ấy mặc bộ y phục ăn trộm về lên người, sau đó trang điểm cho bản thân chẳng khác nào một quả cầu thịt.”
“Nói nhỏ thôi, đôi tai của lão đại còn thính hơn cả tai chuột. Tỷ ấy dữ dằn lại nhỏ mọn, nếu nghe thấy những lời này nhất định sẽ đánh chúng ta đó. Người khác không dám đắc tội với tỷ ấy, chúng ta lại đánh không lại tỷ ấy, nên tỷ ấy càng thêm khoa trương, kiêu ngạo.”
“Ừm, lão đại thích nhất là được tiền hô hậu ủng. Lần này tỷ ấy xuất giá, nghe nói vị quan lớn nhất thiên hạ là Hoàng đế lão gia không tới nên sắc mặt tỷ ấy còn thối hơn cả bãi phân. Lúc trước khi còn đi ăn trộm với xin ăn, tỷ ấy thường xuyên bốc phét là có vị đại quan nào đó đích thân nói chuyện cùng mình, khiến đám ăn mày khác vô cùng ngưỡng mộ.”
“Đúng đúng đúng, ta nhớ vị đại quan đó chỉ nói đúng một từ với tỷ ấy là”Cút!”“
Bốn đứa nhóc này dám tụ tập ở đây để nói xấu ta, thậm chí còn vô cùng rôm rả. Thế nhưng cho dù xung quanh tiếng người huyên náo, ta vẫn có thể phân biệt được những lời nói xấu về mình. Bà nhà nó, hôm nay lão nương không xử lí mấy tên tiểu tặc khốn kiếp này, ta sẽ không…
“Cô nương ngốc nghếch này, sắp bái đường thành thân rồi nàng còn định đi đâu nữa hả?” Bên tai ta chợt vang lên một tiếng thì thầm, dường như Diệu đang cố hết sức để kìm nén cảm xúc. Ta đành hạ tay áo vừa mới xắn lên, ngoan ngoãn, an phận đứng cạnh Diệu. Đám nhóc con đáng chết, đợi khi nào bái đường thành thân xong, ta nhất định sẽ xử lí mấy nhóc.
“Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
Mỗi lần khom lưng cúi đầu, ta đều nhìn thấy mấy tên nhóc cui dưới gầm bàn kia đang ăn uống say sưa. Bọn chúng thậm chí còn đang hào hứng nói xấu ta. Ta càng thêm tức giận, nắm chặt bàn tay.
“Phu thê giao bái.”
“Á! Đồ ham ăn, nàng cố tình muốn trả thù ta đúng không, ai bảo nàng đụng trúng vào đầu ta hả?”
Ta vừa mới cúi thấp đầu xuống, liền đập phải cái đầu cứng như đá của Diệu, bên tai đồng thời vang lên mấy tiếng cằn nhằn. Trong khi đó ta cũng không tránh khỏi việc có chút hoa mày chóng mặt, thầm than cho chiếc đầu đau đớn của mình, trong lòng càng thêm tức giận. Tên hồ li thối tha, đầu ta cắm bao nhiêu đồ trang sức, lại đang che mặt thế này sao có thể nhìn rõ phía trước. Tất cả là do chàng, nhìn thấy ta đưa đầu tới mà cũng không biết tránh đi.
Bực bội bái đường cùng chàng xong, ta liền mơ mơ màng màng được một vị ma ma dắt tới một căn phòng khác. Vị ma ma này bảo ta phải ngồi yên trong phòng, đợi tân lang khi nào chiêu đãi khách khứa xong sẽ vào gỡ khăn che mặt xuống cho ta. Ngồi một lúc, thấy bọn họ đã rời đi cả, ta lập tức kéo chiếc khăn che mặt xuống, rồi lật tung tất cả các thùng, các rương để tìm đồ ăn.
Thế nhưng tìm khắp phòng một hồi, ta cũng chẳng tìm thấy bất cứ thứ gì có thể nhét vào bụng. Ta đành ngồi đó buồn rầu, lúc nãy vì mải miết đi tìm đồ ăn, nên giờ mệt bở hơi tai. Thế nhưng bên tai ta tiếng nhạc báo hỷ vui tươi, nhộn nhịp vẫn vang lên không ngừng. Tay chạm vào chiếc vỏ chăn có thêu hình đôi uyên ương đùa nước, ta đưa mắt nhìn ra phía trước, nến đỏ rực rỡ, bốn bề đều là những chữ song hỷ, cát tường, tất cả đều đang nhắc nhở ta rằng, tối hôm nay, ta đã là tân nương tử của Diệu.
“Cầm tay của nàng, sống đến đầu bạc.” Nghĩ tới việc Diệu sẽ nói những lời này với mình, trong lòng ta cảm thấy vô cùng ngọt ngào, bất giác mỉm cười đầy hạnh phúc.
“Lão đại hôm nay rất xinh đẹp!” Đúng lúc ta cảm thấy vui vẻ, bên ngoài cửa sổ lại vọng vào giọng nói quen thuộc.
‘Thế nhưng dù có xinh đẹp đến đâu cũng vẫn là lão đại thôi. Người ta thường nói câu gì ý nhỉ… chó không sửa được tật gì ý nhỉ…” Hoa Hoa lắp ba lắp bắp lên tiếng. Thực đúng là thiếu hiểu biết, không phải là câu, “chó không sửa được tật ăn phân sao?” Trong lòng ta thầm nghĩ, sau đó lại cảm thấy có gì đó bất ổn.
“Ăn nói linh tinh! Lão đại còn lâu mới là chó không sửa được tật gì gì đó.” Là giọng nói chói tai của Quả Quả, tuy rằng cậu bé đã cố gắng hạ giọng, nhưng ta vẫn có thể nhận ra được. Hi, đứa trẻ này không tệ, vô cùng trung thành cs lão đại là ta.
“Lão đại phải được gọi là phân nát không thể xây tường!” Quả Quả tiếp tục bổ sung. Đầu ta tức thì đau nhói, chỉ muốn nổ tung tại chỗ. Ta đứng bật dậy, đẩy cửa sổ ra, mùi hương thịt vịt quay nhanh chóng ập vào, bốn tên nhóc con này đang trốn dưới cửa sổ vừa ăn vịt quay vừa nói xấu ta.
“Lão… lão… lão…”
“Là lão đại.”
“Bị phát hiện rồi, chạy mau!”
“Lần này chết chắc rồi!”
Bọn Hoa Hoa, Thảo Thảo, Qua Qua, Quả Quả vứt ngay chiếc đùi vịt sang một bên, co cẳng chạy mất. Ta bật cười, một tay gỡ chiếc mũ phượng xuống, tiện đó cũng cởi luôn bộ y phục thêu vàng thêu bạc kia ra, chỉ còn lại có bộ y phục bên trong màu tím đậm. Bỏ hết những thứ trang sức nặng nề kia, thân ta nhanh chóng nhẹ như én, nhảy bật ra ngoài. Mấy tên tiểu tử kia còn chạy chưa xa, đã bị ta kéo hết lại.
“Lão đại, chúng đệ chỉ muốn đến cung hỷ tỷ tỷ thôi.” Hoa Hoa vừa thấy ta, lập tức mỉm cười hớn hở. Ừm, lúc nói dối mặt không biến sắc, thực đúng là có được chân truyền từ ta.
“Lão đại, tỷ nhất định là rất đói bụng phải không?” Thảo Thảo chớp mắt, xoa nhẹ vào bụng ta. Đúng! Ta đúng là đang rất đói.
“Lão đại, chúng đệ biết tỷ tỷ nhất định là đói bụng, vậy nên chúng đệ định mang đồ ăn tới cho tỷ đây.” Quả Quả nhanh chóng tìm ra được điểm yếu của ta, liền chuyển hướng chú ý của ta sang đồ ăn.
“Hả? Các đệ biết chỗ nào ở đây có đồ ăn sao?” Ta tức giận quá thành ra bật cười.
“Chúng đệ trước kia từng tới phủ Tần vương, biết được chỗ này chắc chắn có đồ ăn ngon.”
“Vậy còn chờ gì nữa, không mau dẫn đường?” Hừm, đợi ta ăn no nê rồi xử lí chúng sau vậy.
Lúc này, ánh hoàng hôn ở cuối đường chân trời trông như một con rồng màu đỏ, thân rồng ẩn sau những đường núi non, cây cối chạy dài, chỉ có đầu rồng, ngậm một viên trân châu đỏ rực là mặt trời hiện ra.
Ta cùng mấy tên nhóc đi qua một đoạn hành lang dài, hòn non bộ, hồ nước, cầu gỗ, hoa viên, bãi cỏ… cuối cùng cũng dừng lại trước một căn phòng có cửa sơn và