t hương tiết đầu xuân. Không biết có phải vì ăn uống no nê hay vì yên tâm bên cạnh có người đảm bảo an toàn tuyệt đối cho mình mà đêm đó ta ngủ rất ngon.
Sáng sớm, ta liền bị tiếng nước chảy làm cho tỉnh giấc. Thấy ta đã tỉnh, Diệp liền dùng lá đựng nước đưa đến. “Súc miệng đi, uống chút nước, ta đã bắt một ít tôm, nướng chín để mang theo trên đường, lát nữa vừa đi vừa ăn. Chúng ta nhất định phải rời khỏi chỗ này, nhanh chóng tìm đường trở về hoàng cung.”
Ta lặng người trước sự quan tâm chăm sóc đột ngột của Diệp. Sự quan tâm đó thực sự khiến ta khó thích nghi ngay được. Ta vẫn quen với một Nam Cung Diệp nhìn người bằng nửa con mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể xuống tay tàn độc. Giờ đây chẳng hiểu sao hắn lại đối tốt với ta như vậy. Ta mím môi, đón lấy bọc tôm được gói trong lá cẩn thận.
Sau khi súc miệng, rửa mặt, ta ngồi xuống cạnh đầm, cởi dây buộc tóc để gội đầu. Mái tóc đen nhanh nổi bật trên bộ y phục trắng tinh. Gội đầu xong, ta không định cuộn tóc lên nữa. Bởi lẽ thứ nhất là bản cô nương không biết chải đầu vấn tóc, thứ hai là một nơi khỉ ho cò gáy thế này chẳng có ai ngắm cả. Đến khi tóc khô, ta nhanh chóng buộc gọn mái tóc lại, lúc này ta mới để ý Diệp đang lặng người nhìn về phía ta, ánh mắt chăm chú mà đặc biệt ấm áp. Giây phút ấy cảm giác lúng túng trong ta trào lên.
“Trước kia, mẫu thân ta cũng thường để tóc như vậy…” Hắn khẽ nói, chưa hết câu lại chìm trong im lăng, sau đó sầu muộn thở dài.
Dùng xong bữa sáng, chúng ta bắt đầu tìm đường ra ngoài bằng cách đi men theo động đá, đường đi ngoằn nghèo khúc khuỷu, chẳng nhìn thấy điểm cuối. Nhưng chẳng có cách nào khác nên chúng ta chỉ có thể tiến về phía trước. Ánh sáng trên cao càng lúc càng yếu đi. Lúc ánh sáng hoàn toàn tắt hẳn, chúng ta thắp đuốc rồi lại đi mãi đi mãi, cứ như thể đang đi vào một động huyệt không đáy bị phong kín vậy. Đường đá phủ một lớp rêu xanh, ẩm ướt, sương khói mù mịt giăng kín khắp nơi.
“Ây da…” Đôi giày dành cho phụ nữ trong cung trơn tuột, suýt chút nữa khiến ta bị trẹo chân. Ta tức tối đá bay chiếc giày, trong lòng không tránh khỏi cảm giác phiền não, miệng không ngừng mắng nhiếc mấy người thợ đóng giày trong cung. Suốt dọc đường, Diệp chỉ chìm trong im lặng, dùng đuốc tẩm mỡ cá rọi sáng không gian nhỏ trước mặt, đủ để chúng ta nhìn thấy đường đi. Ngọn lửa hắt bóng ta và Diệp xuống đất, hai chiếc bóng có khoảnh khắc chồng lên nhau, rất khó phân biệt được là bóng của ai với ai. Ta nhìn hai chiếc bóng, đột ngột thấy ngại ngùng, cả khuôn mặt tức thì nóng bừng lên. May mà Diệp không hề nhận ra nét khác thường ở ta, cứ thẳng bước đi về phía trước.
Ta chân trần bước trên đường đá, đôi bàn chân trắng ngần nổi bật trên đám rêu xanh. Dù trước đây thường xuyên đi chân đất, thế nhưng từ sau khi hoàn hồn trở lại dương gian, trở thành tiểu thư nhà Thừa tướng, hai bàn chân ta trở nên mỏng như giấy. Đi trên đường đá rêu xanh, chân ta lại càng thêm đau đớn, bất cứ miếng đá nhỏ nào cũng có thể cứa rách bàn chân. Vì vậy, đi chưa được bao xa, chân ta đã bắt đầu rỉ máu, bước đi đã trở nên khập khiễng và chập choạng.
“Cô không sao chứ?” Thấy ta mãi không đi tiếp, Diệp dừng lại nhìn ta quan tâm hỏi.
“Nghỉ ngơi một chút nhé, chân ta đau chết đi được!” Chẳng chờ hắn đồng ý, ta ngồi bệt xuống đất, nhìn hai bàn chân lấm lem đầy máu, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Bỗng một bàn tay đưa tới trước mặt, ta ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt lạnh lùng, kiêu ngạo của Diệp.
“Dưới mặt đất hơi lạnh nhiều, không nên ngồi quá lâu. Hơn nữa cô từ nhỏ đã không đi bộ nhiều thế nên chân đau cũng là chuyện bình thường. Để ta cõng cô vậy.” Giọng hắn vừa dịu dàng lại kiên quyết, trong giọng nói có ý không để cho người khác chần chừ hay từ chối. Thế nhưng khi nghe những lời nói vừa rồi của Diệp, ta lại cảm thấy an tâm lạ thường. Rồi chẳng hiểu ma sai quỷ khiến thế nào mà ta lại đặt tay vào bàn tay to lớn của Diệp, để mặc hắn kéo ta đứng dậy, cõng đi. Ma đầu sát nhân làm bất cứ chuyện gì cũng toát lên sự mạnh mẽ, nhưng trong sự mạnh mẽ đó lúc này ta thấy chất chứa ý dịu dàng yêu thương.
Lúc nào ở bên Diệp, ta đều ngửi thấy hương phảng phất của loại rượu Trạng Nguyên Hồng. Lúc này Diệp đang cõng ta, tóc hắn thi thoảng quệt qua mũi khiến ta hắt hơi liên tục. Ta liền vùi đầu vào lòng hắn, tìm tư thế khiến ta cảm thấy an toàn nhất. Ta nhớ ngày nhỏ, bản thân vốn rất sợ bóng tối, ban đêm đi ra ngoài thường hi vọng sẽ có người cõng mình về nhà. Nếu được như vậy, ta sẽ vùi đầu vào lưng người đó, và chẳng còn cảm giác hoảng sợ gì nữa. Thế nhưng lúc này, thứ đợi chờ ta chỉ là màn đêm vô tận. Ta đang cùng một người đi mãi trên con đường tưởng như không có điểm cuối. Bước chân Diệp rất vững, ta nhẹ đưa hai tay quàng lên cổ hắn, rồi khẽ nhắm nghiền mắt lại.
“Cô đừng đu người nữa, cổ ta sắp bị đứt rồi.” Giọng nói lạnh lùng vang lên phá vỡ cơm mơ bay bổng của ta. Đúng là một người khô cứng, lạnh lùng mà! Ta chán nản thầm mắng.
“Có phải ngươi cảm thấy ta quá yếu đuối không?” Ta bất mãn hỏi lại một câu.
“So với những thiên kim tiểu thư khác thì cô vẫn được coi là tốt.” Hắn bình thản đáp.
“Này, tại sao đột nhiên dừng lại thế, ngươi mệt rồi sao?” Ta bỗng thấy cắn dứt lương tâm. Hắn cõng ta đi lâu như vậy, mệt mỏi cũng là chuyện bình thường.
“Không còn đường nữa.” Giọng nói lạnh lùng của hắn lại vang lên.
“Ồ, hết đường rồi sao? Hả, cái gì, hết đường rồi? Ngươi nói là hết đường rồi á?” Ta ban đầu chỉ hỏi một câu lấy lệ, sau cùng mới hiểu thấu ý nghĩa câu nói của Diệp. Ta kinh hãi đến mức suýt chút nữa thì ngã ngồi xuống đất. Không còn đường nữa, vậy chúng ta phải làm sao đây? Không có đường nữa lẽ nào chúng ta phải sống hoang dã cả cuộc đời trong cái động này? Trong đầu ta nghĩ ra biết bao câu mắng chửi khó nghe, sau cùng vẫn đành phải nuốt hết vào bụng.
Ta nhanh chóng nhảy xuống khỏi lưng Diệp, tâm trạng thập phần buồn thảm. Còn Diệp thì nhíu mày đưa mắt nhìn khắp một lượt xung quanh. Trước mắt chúng ta, ngoại trừ đá và đầm nước hoàn toàn không còn con đường nào khác.
Ta thực không muốn chết tại nơi này. Giá như có ai cho ta một bao thuốc nổ, lão nương sẽ cho nổ tung cả cái động chết tiệt này luôn. Ta tức giận quay người sang đấm mạnh vào vách đá gần đó.
“Á… sao đá ở đây cứng thế không biết, lại còn sắc nữa.” Mới đấm một quyền, tay ta đã đau chết đi được. Diệp vốn đang cau chặt đôi mày, thấy ta hành động bồng bột, đôi mày tức thì giãn ra. Trong giây lát, ta dường như nhìn thấy nụ cười thoáng hiện trên môi hắn. Đúng là đồ xấu xa, sao hắn có thể vui mừng trước nỗi đau của người khác thế nhỉ?
“Mau cầm đuốc tới xem đây là cái gì?” Ta vội bước tới bên Diệp thì thấy chính ở chỗ ta đấm tay vào có một hình vẽ. Ta nhanh nhẹn phủi đi lớp bụi tức thì chỗ đó lộ ra những đường cong gấp khúc, hơn nữa còn lấp lánh lạ thường. Đợi đến khi phủi sạch hết bụi, soi đuốc lại gần, quả nhiên đó là một bức họa. Bức họa ấy được khắc bằng dao, đường nét mạnh mẽ khiến ta vô cùng thích thú.
Thật không ngờ ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này lại có người có tài điêu khắc tranh đá. Diệp chăm chú nhìn vào hình khắc, sắc mặt càng lúc càng nghiêm nghị. Đột nhiên hắn đưa tay vuốt nhẹ lên những vết khắc đó, khuôn mặt bừng sáng như vừa phát hiện ra điều gì.
“Chúng ta có thể ra ngoài rồi. Cô nhìn xem, những đường nét trên bức chạm trổ này không phải ngóc ngách chúng ta vừa đi sao?” Diệp giơ cao bó đuốc, ánh lửa bập bùng sáng rực. Ta nhìn kĩ quả nhiên bức họa khắc hình con đường chúng ta vừa đi qua, phải chăng đây chính là lối thoát?
“Theo hình khắc, chúng ta chỉ cần lặn dâu xuống dưới đầm nước rồi bơi về phía đông là có thể đến một động khác. Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ tìm được đường ra thôi.” Diệp nhìn chăm chăm vào bức họa nói.
“Không phải chứ, nhảy từ đây xuống sao?” Liệu có thể dùng cách khác được không? Trời lạnh, nước lúc này còn giá hơn cả băng, chúng ta sao có thể lại uống một bụng nước, rồi dạt vào một bãi đá khác chứ?
“Ngươi nhìn hình khắc mà xem, đầm nước chúng ta dạt vào là đầm rắn độc. Chẳng phải ngươi suýt bỏ mạng tại đó sao? Còn đầm nước này bên trong có trăn khổng lồ. Võ công của ngươi chưa hồi phục, lẽ nào định tay không bắt trăn? Lại nữa, đầm tiếp theo, là đầm cá sấu đó, chúng ta rốt cuộc đang tìm lối thoát ra ngoài hay là đang đi làm thức ăn cho dã thú đây?” Ta bắt đầu càu nhàu không thôi, bản cô nương thà làm người hoang dã sinh sống tại đây chứ tuyệt đối không nhảy xuống nước nộp mạng đâu.
“Đương nhiên là không thể nhảy xuống một cách manh động rồi. Trăn nước chưa chắc đã tấn công người dưới nước, trừ khi nó bị uy hiếp hoặc rơi vào tình trạng đói khát. Hoặc giả chúng ta cho rằng đó là một kẻ địch dễ dàng đối phó được thì mới trườn xuống thôi.” Diệp nghiêng túc đưa lời giải thích.
“Ngộ nhỡ nó đang đói, vậy chẳng phải ta sẽ chết chắc sao? Không làm, dù chết ta cũng không xuống đâu…” Ta ôm chặt lấy hòn đá bên cạnh, thà chết cũng quyết không rời khỏi động.
“Đi thôi, có ta bên cạnh, cô sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì đâu.” Nói rồi, Diệp nắm lấy vạt áo ta. Thế nhưng lúc này ta càng ôm chặt hòn đá lớn hơn, lắc đầu cuồi cuội. Không đi, muốn ta bơi giữa đám trăn khổng lồ, còn lâu nhé. Thà chết không chịu, thà chết không đi. Hơn nữa cứ nhìn hình khắc thì thấy đó là một loài chăn rất lớn, chỉ cần cuộn nhẹ quanh người là có thể nghiền nát cả cơ thể. Thậm chí chúng bơi trong nước chẳng khác gì loài thủy quái. Thân hình bé nhỏ của con người chẳng đủ một miếng đớp cho nó.
Diệp chán nản nhìn về phía ta, còn ta vẫn ôm chặt lấy hòn đá không rời một bước. Cứ nghĩ tới loài rắn to như trâu mộng lượn lờ bên cạnh, há chiếc miệng to lớn hòng nuốt mình vào bụng, là ta lại cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
“Ngọn đuốc này sắp cháy hết rồi, chúng ta sẽ bị kẹt lại đây mất, đến lúc đó, dù muốn đi cũng khó. Xin lỗi nhé. Đắc tội rồi!” Bất ngờ Diệp tóm chặt lấy ta, ném xuống mặt đầm. Ta chẳng khác nào một quả cầu thịt rơi ùm xuống, khiến nước bắn tung tóe khắp nơi.
“Cái tên khốn…” Vừa mới mở miệng, nước đầm tức thì tràn vào đầy miệng, ta tức thì im bặt. Vì trong người giấu nhiều bảo bối nên vừa rơi vào nước ta đã nhanh chóng chìm xuống. Còn đang ra sức khỏa nước thì bống đâu một đôi tay vững chắc tóm lấy ta bơi về phía trước. Nam Cung Diệp ơi Nam Cung Diệp à, ngài đứng là biết hại người ta thê thảm quá mức!
Lúc Diệp kéo ta bơi, trong đầu ta chỉ toàn hiện lên hình ảnh của loài trăn khổng lồ. Trái tim ta không ngừng đập loạn xạ, trong lòng liên tục cúi đầu xin ông trời thương xót, đừng để ta bị đám trăn khổng lồ ăn thịt.
Mãi đến khi được kéo lên bờ, ta vẫn chưa định thần lại được. Hai chân mềm nhũn, ta ngồi bệt luôn xuống đám bùn đất.
“Nam Cung Diệp, trái tim bé nhỏ của ta thực không chịu được sự kinh hoàng lớn thế này. Liệu ngài có thể không dọa ta nữa được không? Lúc nãy ở dưới nước có bao nhiêu con trăn khổng lồ, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chúng ta vào bụng. May mà bản cô nương phản ứng nhanh, tránh được sự tấn công của đám trăn đó, chứ nếu không sao có thể sống được đến bây giờ…” Ta vừa thở hổn hển, vừa đưa lời trách móc.
“Ở dưới nước không phải cô vẫn luôn nhắm nghiền mắt sao? Ta nghĩ cô nằm mơ thấy loài trăn đó thôi.” Vừa nói Diệp vừa