i bước, cậu đột nhiên quay người đi trở lại thiện phòng, cả mặt tươi cười hỏi vị lão bá: “Đại thúc, có bột ớt không? Cho ta một bình nhỏ.”
Vị lão bá ấy có chút ngạc nhiên nhìn Lee Sung Min, nói: “Ngươi không phải đem đồ bổ đi cho vương gia sao? Lão nô nhớ là vương gia trước giờ không ăn cay mà.”
Lee Sung Min vẫn tươi cười nói với vị lão bá: “Đại thúc, hôm nay là vương gia đặc biệt phân phó nô tì đem cho người một bình, càng cay càng tốt.”
Thiện phòng lão bá tuy có chút nghi hoặc, nhưng mà ông ta vẫn lấy từ trên giá xuống một bình nhỏ đưa cho Lee Sung Min, vừa lắc đầu vừa nói: “Không lẽ, vương gia thay đổi khẩu vị rồi? Ngài ấy trước giờ ghét nhất ăn cay mà?”
Lee Sung Min nhận lấy bột ớt từ tay thiện phòng lão bá, sau đó rời khỏi rất nhanh.
Theo hướng ấy đi được một quãng, Lee Sung Min dừng lại, nhìn xung quanh xem có ai không, cậu mới đặt khay trên tay xuống đất, sau đó mới bỏ toàn bộ bột ớt vào trong canh đại bổ của Jo Kyu Hyun, nghĩ đi nghĩ lại, cậu lại bóc lấy một nắm tuyết trên đất, sau đó lấy một nắm sình rải vào trong canh.
Làm xong mọi việc, Lee Sung Min mới cầm lại khay, từ tốn đi về phía Kim viện, gương mặt nhỏ tràn đầy nụ cười quái dị: Jo Kyu Hyun, người để ta đường đường một vương phi làm một a hoàn thấp kém? Vậy ta sẽ để ngươi thưởng thức mùi vị món canh đại bổ này!
Rất nhanh, Lee Sung Min về đến Kim viện, cậu đẩy cánh cửa đang khép hờ, bước vào trong, và cậu phát hiện, hai người trong phòng ngủ căn bản không phát hiện ra cậu đã vào, vẫn tiếp tục diễn vở hương diễm kích tình như không ai bên cạnh.
Trên chiếc ghế nệm rộng lớn, Kim Tae Yeon đang y phục nửa cởi nằm trong lòng Jo Kyu Hyun, y phục trước ngực nàng ta toàn bộ đã tản ra, lộ ra vùng da trắng như tuyết, chiếc áo yếm màu đỏ bên trong cơ hồ không còn che được cao phong của ả ta.
Lúc này đây, hai người đang nồng nàn hôn nhau, Kim Tae Yeon sắc mặt ửng hồng, thỉnh thoảng phát ra âm thanh ưm ưm rợn người, có lẽ, đã động tình rồi. Còn Jo Kyu Hyun, vẫn là bộ mặt đen tựa người chết, không có chút cảm xúc gì.
Lee Sung Min tuy rất muốn thưởng thức màn biểu diễn kích tình miễn phí, nhưng mà thứ trước mắt khiến cậu cảm thấy ghê tởm, cho nên cậu từ từ đi đến bên bàn, sau đó “bộp” một tiếng, đặt mạnh chiếc khay trên tay xuống bàn.
Chiếc khay bị đặt mạnh xuống bàn phát ra tiếng vang lớn, cuối cùng cũng kinh động đến hai người đang hôn nồng nhiệt.
Lee Sung Min cười lạnh nói: “Món canh thập toàn đại bổ mà người cần đây, xong rồi, các ngươi tiếp tục, ta không hầu!”
Dứt lời, Lee Sung Min nhìn cũng không nhìn hai người đang ôm ấp nhau kia, quay người bước đi.
Lee Sung Min lười nhác dừng lại bước chân, quay đầu nhạo báng nhìn Jo Kyu Hyun, nói: “Sao nào? Ngươi định giữ ta lại để thưởng thức màn kịch kích tình sao? Tiếc là bổn thiếu gia không có hứng thú! Bởi vì bổn thiếu gia sợ sẽ nhiễm bẩn tâm hồn thuần khiết của bổn thiếu gia!”
Kim Tae Yeon căm hận nhìn Lee Sung Min, sau đó không hài nói với Jo Kyu Hyun: “Vương gia, người xem cậu ta, đây là thái độ của một nô tì sao? Vương gia người còn ở đây, cậu ta đã kiêu căng vậy rồi, nếu như vương gia không ở đây, có lẽ cậu ta sẽ giết thiếp mất.”
Jo Kyu Hyun trầm mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm chiếc áo bào màu mơ nhạt trên người Lee Sung Min, khàn giọng hỏi: “Ngươi vừa đi đâu?”
Lee Sung Min nhìn theo ánh mắt của Jo Kyu Hyun, mới phát hiện trên người vẫn mặc chiếc áo bào của Jo Kyu Sik, trong lòng bất giác có chút hối hận, chết thật, sao cậu lại quên việc này? Jo Kyu Sik là ca ca của tên khốn kiếp này, áo bào của tên kia, đương nhiên hắn nhìn cái là nhận ra, cậu thật là quá sơ ý!
Nhưng mà, Lee Sung Min tuy lòng có hối hận, sắc mặt vẫn bình thản vô sự nhìn Jo Kyu Hyun, nói: “Vương gia mau quên thật? Khi nãy không phải bảo ta đi thiện phòng sao?”
“Bốp” Jo Kyu Hyun đột nhiên vỗ mạnh vào chiếc bàn, đẩy Kim Tae Yeon ra, đứng nhanh dậy, lạnh lẽo nhìn Lee Sung Min, lạnh lùng nói: “Lee Sung Min, ngươi đừng có giả hồ đồ với bổn vương! Nếu như ngươi đi thiện phòng, trên người sao lại mặc áo bào của Lục hoàng huynh? Nói! Ngươi vừa đi đâu?”
Kim Tae Yeon vừa đố kỵ, vừa không mang ý tốt lành gì nhìn Lee Sung Min, đột nhiên kêu giọng nói: “Vương gia, quan hệ giữa nô tì này và Lục vương gia quả không tệ! Thiếp nghe nói, Lục vương gia rất biết thương hương tiếc ngọc, hôm nay thời tiết lạnh vậy, Lục vương gia sao nỡ để một nô tì xinh đẹp như vậy chịu lạnh được?”
Lee Sung Min căm hận nhìn Kim Tae Yeon một cái, đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Xem ra, Kim thị nhân rất hiểu Lục vương gia, nếu không làm sao biết được Lục vương gia rất biết thương hương tiếc ngọc? Nghĩ lại, thường ngày, lục vương gia đối với Kim thị nhân chắc bách phần quan tâm nhỉ?”
“Ngươi!” Nghe thấy lời của Lee Sung Min, Kim Tae Yeon tức đến mặt hết đỏ rồi lại trắng, ả vốn định chọc giận cậu, khiến Jo Kyu Hyun trừng phạt Lee Sung Min, nhưng mà không ngờ rằng. Lee Sung Min phản lại nói ả ta! Việc này sao ả không tức được? Lúc này ả căm hận nhìn Lee Sung Min, kiêu giọng hét: “Ngươi chỉ là một no tì nho nhỏ, cả gan dám vô lễ với ta?”
Nô tì? Lee Sung Min lạnh lùng nhìn Kim Tae Yeon, từng câu từng chữ nói: “Còn ngươi là cái thá gì?”