Đôi mày đẹp như tranh vẽ, ngươi dài hẹp lấp lánh tựa như vì tinh tú, mũi cao thẳng đứng, đôi môi đỏ mọng mím lại với nhau, tuy rằng ngũ quan nhu mì, nhưng khuôn mặt lại góc cạnh phân minh, làm cho dung mạo của vị bạch y thiếu niên tăng thêm vài phần âm nhu, cộng với dáng người cao lớn, thật sự khiến người khác không khỏi động lòng. Mĩnam,mĩnamo>.
Tên điên chết tiệt! Hắn ta đúng là điên mà! Jo Kyu Hyun y phục tóc tai đều rối bù, thê thảm đứng dậy, tức giận đến mất cả lí trí chỉ thẳng Lee Sung Min hét rằng: “Tên điên kia! Hôm nay bổn vương quyết không tha cho ngươi!”
Đối diện với cơn giận bùng bùng của Jo Kyu Hyun, Lee Sung Min không thèm để mắt đến, cậu chỉ theo thói quen hất mái tóc rũ trên vai, khuôn mặt dơ vì bụi bẩn hiện vẻ kinh miệt, giễu cợt nói: “Yêu nghiệt đáng chết, ngươi thẹn quá hóa giận rồi à?”
Đối với ánh mắt kinh miệt của Lee Sung Min, Jo Kyu Hyun càng tức giận bội phần, nghĩ lại hắn đường đường là vương gia tuấn mĩ nhất vương triều Beakje, khi nãy lại bị một tên điên diễn trò khỉ hất hắn ngã xuống đất, nếu như truyền ra ngoài, hắn còn đâu là thể diện?
Điều đáng ghét hơn là, theo hắn được biết, tên điên này căn bản không biết võ công, vậy khi nãy sao lại làm được như thế?
Nhìn gương mặt dơ bẩn, nụ cười mang ý khinh rẻ của Lee Sung Min khiến Jo Kyu Hyun cảm thấy cực chướng mắt, không những thế, hắn còn cảm nhận được tên điên này rất giống một người! Người mà hắn cực kì quen thuộc!
Nhưng mà hôm nay hắn tuyệt đối không tha cho tên điên này! Hắn ta ngang nhiên dám xâm phạm đến uy quyền của hắn thì bất kể tên điên thật hay chỉ giả vờ điên, hôm nay hắn cũng không bỏ qua cho hắn ta.
Ánh mắt của Jo Kyu Hyun mang đầy sát khí, lạnh lùng nhìn Lee Sung Min, đối với Lee Joon đang đứng bên cạnh hạ lệnh: “Lee Joon, giết tên điên này cho bổn vương!”
Nghe thấy lệnh của Jo Kyu Hyun, Lee Joon khẽ ngẩn người, hắn ta không nghĩ đến Jo Kyu Hyun ra một lệnh như thế này.
Bởi vì Lee Sung Min từ nhỏ ngốc nghếch, nên bất kể cậu ta làm gì đi nữa thì chẳng qua cũng là đứa ngốc.
Nhưng mà nam nhân này toàn nói điều khó hiểu, cũng không giống người bình thường, nhưng bất kể thế nào hắn nhất định không tha cho cậu ta!
Nghĩ tới việc này, Jo Kyu Hyun liếc xéo Lee Joon một cái, sau đó lạnh lùng nói: “Lee Joon, ngươi không dám động thủ với người nam nhân này? Được! Nếu vậy, bổn vương không làm khó ngươi! Ngươi không giết, bổn vương đích thân giết! Đúng lúc báo thù cho Yoo Ra!”
Dứt lời, sát khí trong mắt Jo Kyu Hyun tăng thêm bội phần, hắn bắt đầu từng bước từng bước đi về phía Lee Sung Min.
Nhìn thấy Jo Kyu Hyun không thèm che giấu sát ý, Lee Sung Min lúc này mới biết sợ, cậu sợ hãi lùi sau một bước, nuốt vội nước bọt, run sợ nói: “Yêu nghiệt đáng chết, ngươi định làm gì?”
Và lúc này, Eun Jung một mực quỳ run rẩy dưới đất kia lại bò dậy, xông qua ngăn Jo Kyu Hyun lại, “Bộp” một tiếng, Eun Jung lại lần nữa quỳ dưới đất, âm thanh run rẩy nói với Jo Kyu Hyun: “Vương gia xin người bớt giận, thiếu gia không cố ý mạo phạm người, thiếu gia vốn thần trí bất minh mà, xin vương gia tha cho thiếu gia!”
Thần trí bất minh? Nghe xong lời của Eun Jung, trong lòng cậu mừng thầm, còn may là Eun Jung nhắc nhở cậu, sao cậu lại không nghĩ ra chứ? Lee Sung Min này trước kia không phải là đứa ngốc? Nếu đã là ngốc, vậy thì cậu có làm gì cũng không có ai cảm thấy kì lạ, không phải sao?
Nhìn thấy bước chân của Jo Kyu Hyun ngày càng đến gần, Lee Sung Min không quan tâm đến Eun Jung đang khóc dưới đất, mâu đen liếc vội xung quanh, bỗng nhiên miệng cong lên, “Oa” một tiếng, âm thanh chói tai nhất thời làm tất cả những người còn lại giật mình.
Khi tất cả đã hoàn hồn thì chỉ thấy Lee Sung Min cứng rắn khi nãy đâu mất, cả người cậu giờ đây nằm vạ dưới đất, lớn tiếng khóc inh ỏi, cứ như là đứa trẻ đang nhõng nhẽo, thỉnh thoảng còn lăn qua lăn lại.
Jo Kyu Hyun nhìn thấy người nam nhân đang nằm vạ dưới đất lăn qua lăn lại, bất giác ngẩn người, hắn lớn lên trong hoàng cung, cộng thêm hắn là đứa con được hoàng thượng yêu nhất, có bao giờ thấy người nào nhõng nhẽo giống trẻ con như vậy?
Dáng vẻ của Lee Sung Min như chịu phải ủy khuất kinh thiên, quậy khóc không ngừng, hắn phút chốc ngớ hẳn, thậm chí quên hẳn khi nãy hắn còn muốn giết cậu.
Lee Sung Min tuy bề ngoài khóc rất thương tâm, nước mắt cũng chảy không ít, nhưng mà, thật ra trong lòng cậu lại tươi cười như hoa, cậu nheo mắt lại, một bên tiếp tục diễn kịch, một bên liếc nhìn Jo Kyu Hyun, thấy hắn ngơ ngác đứng một bên, cứ như không biết phải làm gì, trong lòng thầm mừng, tên yêu nghiệt này đã bị cậu hù đến sợ rồi.
Sau khi trong lòng cười thầm, đột nhiên đứng dậy xông thẳng về phía Jo Kyu Hyun đang đứng ngơ ngác, lớn tiếng khóc: “Ta muốn ăn kẹo, ta muốn ăn kẹo, oa oa”
Cơ thể nhỏ bé của cậu giữ chặt lấy cánh tay của Jo Kyu Hyun, lắc qua lắc lại, dấu tay đen thủi đen thui không chút khách khí để lại dấu vết trên áo bào trắng muốt, sau đó, cậu đưa cả gương mặt dính đầy bụi dơ dụi vào áo của hắn. Dùng chiếc áo bào trắng của hắn lau khô nước mắt, sau đó lưu lại trên áo hắn một mảng đen lớn.