n ghế ăn cơm, nghe chưa?” Anh nghiêm chỉnh cảnh cáo trước.
“Biết rồi, tôi sẽ rất ngoan.” Nhậm Hiểu Niên biết điều ngửa đầu cười rạng rỡ, chủ động nắm lấy tay anh.
Anh cúi đầu nhìn cô một cái, khó chịu trong lòng thật kỳ lạ lập tức tan hết, hơn nữa tay anh còn thật tự nhiên nắm lại tay cô, hai người cùng ra khỏi văn phòng.
Lý Minh Tông trừng mắt nhìn bóng họ, há hốc mồm.
“Tiện hôm nay mua ít quần áo cho cháu nữa.” Anh vừa đi vừa nói.
“Tôi về lấy là được, đừng lãng phí tiền.” Cái bóng nho nhỏ của cô dựa vào cạnh anh.
“Không được, quần áo bị người ta lục ra không được mặc lại, bẩn chết.”
“Hả? Có sao đâu, giặt lại là được......”
“Chú nói không được là không được.”
“Nhưng mà......”
“Ngậm miệng, lại lắm lời nữa là chú không ngủ với cháu nữa!”
“À, được rồi......”
Bọn họ vừa đi vừa tán gẫu, nghe thế nào cũng thấy hơi kỳ lạ -- cuộc nói chuyện truyền vào tai Lý Minh Tông, làm hại Lý Minh Tông không chỉ há hốc mồm, còn mãi mà không tìm được cái cằm của mình đã rơi xuống đâu mất rồi.
“Cô bé này là ai?”
Ôn Hân - bạn gái của Dịch Hành Vân vừa nhìn thấy anh mang theo một cô bé xuất hiện, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ động lòng người đột nhiên đông lại.
“Cô bé là...... Con của bạn.” Sắc mặt Dịch Hành Vân hơi ảo não, nói thẳng ra là vừa vào nhà hàng anh đã hối hận.
Đây là cuộc hẹn của anh và Ôn Hân, anh không có việc gì sao lại đưa tiểu quỷ này đi cùng?
“Con bạn? Bạn nào vậy? Anh đến cả con của chị anh cũng chưa từng đưa ra ngoài mà.” Đôi lông mày nhỏ nhắn rất hoàn mỹ của Ôn Hân nhíu lại, nghi ngờ đánh giá Nhậm Hiểu Niên.
“Thôi, đừng hỏi, dù sao anh cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ trong lòng.”
“Nỗi khổ trong lòng gì? Không phải cô bé là con của anh đấy chứ?” Ôn Hân đa nghi hỏi.
“Sao thế được, con nhóc này không hề liên quan gì đến anh.” Anh phì cười.
“Nếu không liên quan, sao anh lại dẫn con bé theo? Thế này không giống anh!” Ôn Hân nghi ngờ lườm anh.
“Chuyện này nói ra thì dài, tóm lại, anh chỉ tạm thời chăm sóc cô bé thôi, tạm thời.” Xoa mi tâm, anh cúi đầu nói với Nhậm Hiểu Niên:“Hiểu Niên, vị này là Ôn Hân, cô Ôn.”
Nhậm Hiểu Niên nhìn Ôn Hân, không hé răng, trong lòng lại hừ nhẹ. Bộ dạng người phụ nữ này không “Ấm áp” chút nào, thậm chí nhìn qua còn giống yêu tinh.
Mắt trang điểm đậm, ngũ quan hoàn mỹ không giống của người bình thường, người gầy còm như dáng của búp bê Barbie, lại có bộ ngực đầy đặn hoàn toàn không xứng......
Thì ra Dịch Hành Vân thích kiểu phụ nữ này, thật tầm thường.
“Nhậm Hiểu Niên, chào cô đi!” Dịch Hành Vân vỗ nhẹ cô bé một cái.
“Xin chào.” Khuôn mặt nhỏ nhắn thối hoắc, bị bắt chào hỏi, thà chết cũng không thèm gọi người phụ nữ này là cô.
Ôn Hân nhăn mày, hừ lạnh:“Xem ra cô bé không hiểu lễ phép lắm.”
“Đừng để ý, Ôn Hân, cô bé này là đứa trẻ tương đối kỳ lạ.” Dịch Hành Vân vội nói.
“Sao anh còn phải giải thích hộ nó?” Cô ta lạnh lùng nhìn anh.
Dịch Hành Vân không trả lời, Nhậm Hiểu Niên liền ngẩng đầu nói:“Hai người muốn tán dóc đến lúc nào nữa? Tôi muốn ăn rồi.”
Ôn Hân ngẩn ra, bực mình lườm cô, lại lườm người đàn ông đã đưa cô đến.
Dịch Hành Vân vuốt vuốt sống mũi, kéo một cái ghế để Nhậm Hiểu Niên ngồi xuống rồi mới nói với Ôn Hân:“Đừng giận, Ôn Hân, hôm nay thật sự anh rất mệt.”
“Cho nên anh lại càng không nên mang con bé theo, anh biết thừa em không thích trẻ con, hơn nữa đây còn là hẹn ăn trưa khó khăn lắm chúng ta mới có được, nơi này lại là nhà hàng đúng chuẩn......”
“Anh đã chào hỏi qua giám đốc nhà hàng, em kiên nhẫn một chút, ăn xong anh sẽ lập tức mang cô bé về.”
Dịch Hành Vân đến bên người cô ta, bất đắc dĩ ôm lấy vai cô ta.
“Vậy là đủ rồi, như vậy em không thèm ăn.” Cô oán giận lườm Nhậm Hiểu Niên, cũng cố ý hạ giọng nhỏ nhen.
Nên kiên nhẫn là tôi đây này?
Nhậm Hiểu Niên hừ lạnh trong lòng, trẻ con có gì mà phải ghét chứ? Cô không ngại cô ta đánh mắt quá đậm, lông mi giả rất giả, cái mũi chỉnh quá thẳng, còn có cá tính rất ích kỷ kiêu căng, không có duyên với trẻ con thì thôi.
Loại phụ nữ này thì có gì tốt? Mắt nhìn của Dịch Hành Vân thật sự có vấn đề.
“Được rồi, hôm nay xin em bao dung một ít, lần khác anh sẽ đi với em cả ngày.” Dịch Hành Vân cúi người, đang muốn hôn một cái lên gò má làm bạn gái vui, nhưng mắt vừa liếc lên, bất ngờ phát hiện Nhậm Hiểu Niên trừng mắt, không chớp lấy một cái nhìn anh, động tác xoay mình của anh cứng đờ.
Ánh mắt của tiểu quỷ đó là gì vậy? Làm như anh đang làm chuyện gì có lỗi với cô, thậm chí, chẳng hiểu sao khuôn mặt nhỏ nhắn đều viết......
Ghen tỵ?
Quái lạ, một tiểu quỷ bảy tuổi tiểu sao có thể có được kiểu ánh mắt ghen tị của phụ nữ được? Rất buồn cười đấy?
Tuy rằng cảm thấy buồn cười, nhưng để duy trì hòa bình anh vẫn chọn không hôn. Vì thế dưới cái nhìn chăm chú nghi hoặc của Ôn Hân, anh thu người lại, ngồi xuống, bắt đầu gọi món.
“Cháu muốn ăn gì? Hiểu Niên.” Anh mở thực đơn, quay đầu hỏi cô.
Cô không trả lời, Ôn Hân liền gắt giọng so đo:“Sao anh lại hỏi nó trước? Anh phải hỏi em trước chứ?”
“Mang ra cho cô bé trước, chúng mình gọi cùng nhau.” Dịch Hành Vân giải thích.
“Nó không hiểu thực đơn, hơn nữa ở nhà hàng cao cấp này không có món trẻ con.” Ôn Hân hừ lạnh.
Nhậm Hiểu Niên thật sự chịu đủ rồi, một tay lấy lại thực đơn, gọi luôn bồi bàn đến chỉ món, từ món đầu tiên đến món điểm tâm ngọt cuối cùng, mỗi một món ăn đều nói bằng tiếng Pháp rất lưu loát.
“Còn nữa, tôi không thể uống rượu, lấy cho tôi nước khoáng có ga.” Cuối cùng, cô còn không quên bổ sung, câu này cũng là tiếng Pháp.
Dịch Hành Vân và Ôn Hân sững sờ nhìn cô, tất cả đều há hốc mồm.
Bồi bàn lại ngạc nhiên không thôi, đưa biên lại cô chỉ món cho Dịch Hành Vân cười nói:“Em gái này thật lợi hại, phát âm tiếng Pháp rất chuẩn.”
Dịch Hành Vân không nhịn được hỏi cô:“Hiểu Niên, cháu từng học tiếng Pháp à?”
“Chỉ học qua một ít, nhưng mà so với cô đây chắc là không ra gì, tiếng Pháp của cô hẳn là tốt hơn tôi, đúng không?” Cô dựng thẳng vai, cố ý liếc mắt nhìn Ôn Hân một cái.
Ôn Hân xinh đẹp kinh ngạc, tiểu quỷ này đang khiêu khích cô?
“Món này là một chuỗi tiếng Pháp dài tôi không đọc được, cô có thể dạy tôi không?” Cô cố ý chỉ vào một món chính trên thực đơn, hỏi Ôn Hân.
Ôn Hân ngẩn ra, cô ta thường ăn món Pháp, nhưng cô ta chưa bao giờ học tiếng Pháp, bình thường ăn nhiều thì biết có nguyên liệu gì và cách nấu thôi.
Dịch Hành Vân sợ cô lúng túng, chủ động dịch tiếng Pháp thay cô:“Đây là – thịt ngực vịt nướng kèm với tá tùng nước dấm quả phỉ.”
“Tôi đang hỏi cô ấy, không hỏi chú.” Cô ra vẻ ngây thơ châm chọc anh.
“Ngoan một chút, đừng ồn.” Dịch Hành Vân lườm cô, cúi đầu trách.
A, thương bạn gái vậy sao?
Cô hậm hực bĩu môi, tủi thân nhìn dao nĩa, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ.
Vui sướng được một lúc, nhưng đến bữa trưa cô lại không chiếm được thế thượng phong. Như muốn đền cho bạn gái đang bực mình nên Dịch Hành Vân quan tâm đặc biệt đến Ôn Hân, Ôn Hân cũng ngồi cạnh Dịch Hành Vân vừa ăn vừa cười nói, hai người hoàn toàn lơ cô đi, gạt một mình cô sang một bên.
Cô rầu rĩ uống canh, thật sự không có tâm trạng gì mà nhìn họ liếc mắt đưa tình, biết thế này đãchẳng đi theo nữa, còn bực hơn cả khi không nhìn thấy.
Thật ra cô biết bản thân mình thật ngây thơ, nhìn bộ dáng bây giờ của cô, Dịch Hành Vân chỉ biết coi cô như trẻ con, cô ghen tị thì có ích gì?
Chỉ cần cô không lớn lại, anh vĩnh viễn sẽ không nhìn cô như một người phụ nữ.
Buồn bã, đang muốn cầm lấy cốc uống nước, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua cái ly thủy tinh trong suốt phản chiếu mặt cô, bởi vì độ cong, ngũ quan biến hình kéo dài, như chợt thấy dáng vẻ của cô trước đây trong đám bọt nước khoáng, như ảo như thật.
Đây là...... Nhậm Hiểu Niên hai mươi sáu tuổi......
Cô nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình, một cảm xúc kích động trào lên. Bỗng chốc, ngực như bị cái gì đánh vào, đau đến mức ngã sấp xuống mặt bàn.
“Ưm......”
Dịch Hành Vân kinh ngạc, vội vàng đỡ lấy cô.
“Sao thế này?”
Cô cúi đầu níu chặt lấy ngực, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một cục, hoàn toàn không nói được.
Đau quá, tần suất tháng này cô đau lòng rất cao, đây là điềm báo cô sắp biến thân trước thời hạn sao?
Nam Cung Thần Võ từng nói với cô, có khả năng lần biến thân này sẽ sớm hơn. Trước khi anh và Phương Dạ Bạch mất tích, họ luôn bàn về nguyên nhân cô biến thân sớm.
Vì năm năm nay cô biến hóa rất theo quy luật, bởi vậy lần thay đổi này sẽ khác với bình thường. Thần Võ vốn định mượn cơ hội này nghiên cứu tế bào của cô, đáng tiếc anh và Tiểu Bạch đột nhiên mất tích......
Hoặc là, bị bắt cóc?
Dù thế nào, thiếu họ, thiếu dụng cụ cha để lại, cô không có khả năng giải được câu đố này.
Nghĩ đến vậy, trái tim cô càng đau dữ dội, ngay cả thở cũng khó khăn.
“Nhậm Hiểu Niên, Hiểu Niên, cháu khó chịu sao?” Dịch Hành Vân nâng mặt cô lên, lo lắng hỏi.
“Tim...... Trái tim......” Cô thở gấp, gắng gượng nói một câu này.
“Trái tim?” Anh ngạc nhiên. Lần trước ở văn phòng anh cô cũng từng ngã xuống đất đau không dậy nổi, chẳng lẽ cô bị bệnh tim?
Nhậm Hiểu Niên không còn sức để ý đến cô ta, chỉ nắm chặt lấy quần áo Dịch Hành Vân, không ngừng thở gấp.
Dịch Hành Vân càng nhìn càng kinh hãi, nhíu mày nói:“Không được, tình trạng của cháu rấtnghiêm trọng, chú đưa cháu đi bệnh viện.”
“Không cần......” Cô lắc đầu.
“Đau thế rồi, sao không đi bệnh viện?” Anh tức giận nói.
“Tôi...... Tôi không đau...... Chờ chút sẽ không đau nữa......” Giống mấy lần trước, khúc nhạc dạo biến thân cô sẽ đau liên tục, hơn nữa mỗi lần đau cũng không quá năm phút.
“Thật sao?” Anh nghi ngờ nhìn khuôn mặt nhỏ trắng đến dọa người của cô.
“Đúng...... Để tôi...... Nghỉ chút...... Là tốt rồi......” Cả người cô mềm nhũn tựa vào lưng ghế dựa.
Anh không nhìn được, không nghĩ gì đã ôm cô lên đùi mình, để cô ngồi trong lòng mình, lại nhẹ nhàng ôm cô.
Ôn Hân trợn hai mắt, giật mình nhìn anh.
Việc này không giống với hiểu biết của cô về Dịch Hành Vân, không phải anh cũng ghét trẻ con như cô sao? Sao giờ lại đối xử tốt với cô bé này như vậy?
Chẳng lẽ, cô bé này có quan hệ mật thiết gì với anh?
“Hành Vân, anh đang làm gì vậy?” Cô nhịn không được nghi ngờ hỏi.
Dịch Hành Vân ngẩng đầu, đối diện với cảm xúc nghi ngờ của cô, mới giật mình thấy bản thân không ý thức gì đã ôm Nhậm Hiểu Niên.
Đừng nói Ôn Hân sẽ ngạc nhiên, ngay cả anh cũng không thể giải thích vì sao mình lại quan tâm đặc biệt đến Nhậm Hiểu Niên.
“Hành động của anh hôm nay rất kì lạ, rốt cuộc thì anh có quan hệ gì với cô bé này?” Khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Hân trầm xuống dưới.
“Anh thật sự không có quan hệ gì với cô bé này, em đừng hiểu lầm......” Anh vội nói.
“Không quan hệ thì sao anh lại đối tốt với cô bé như vậy? Anh có biết giờ anh giống gì không? Anh như cha thương con gái đau ốm đấy! Anh nói rõ đi, có phải đứa bé này là con riêng của anh không?