Mùa đông cuối tháng mười hai, nhiều mây nhiều sương, không khí vô cùng lạnh lẽo, từng đợt khí lạnh len lỏi khắp núi rừng, cây cối lung lay rụng lá, chỉ còn cành khô che trời, tuy rằng thiếu màu xanh, lại có vẻ đẹp hiu quạnh mênh mang khác.
Trong những chạc cây mênh mông là một tòa lâu đài phong cách châu âu tao nhã đứng sừng sững. Tòa nhà xây bằng đá hoa cương, mái nhà cong nhọn, rất có cảm giác thiết kế, nhìn ra được người xây năm đó mất không ít tâm tư xây dựng, trước nhà có hoa viên rộng lớn, cửa lớn điêu khắc tinh xảo, trụ đồng hai bên cửa cũng được làm bằng đá hoa cương, chỉnh thể lại mang hơi thở trầm ổn, cũng không kém phần cao quý thanh lịch.
Nhưng có lẽ đã xây từ lâu nên tòa nhà đã có nhiều chỗ cũ kĩ, cửa lớn phủ một tầng rỉ sắt, thậm chí còn có cây khô leo lên. Cả tòa nhà lớn ẩn hiện trong rừng cây khô cao ngất, lộ ra hương vị hoang vắng âm u. Nhìn lâu còn cảm thấy như có không khí quỷ dị thần bí của pháo đài Châu Âu, như thể bên trong có yêu quỷ phù thủy, người tới gần sẽ bị nguyền rủa --
Một chiếc xe hơi nhập khẩu màu xám bạc dọc theo đường núi chậm rãi đi đến, dừng lại cách ngôi nhà khoảng mười mét, theo đó, cửa kính đen được hạ xuống, bên trong là một người đàn ông chừng ba mươi, khuôn mặt sáng sủa dày dạn kinh nghiệm. Anh nhìn chằm chằm vào tòa nhà, khuôn mặt đẹp trai có vẻ sắc bén mà nghiêm túc.
“Anh nói chính là căn nhà này à?”
“Đúng vậy, chủ nhân nơi này bán cả căn nhà lẫn khu đất xung quanh, thủ tục đã xử lý gần xong, nhưng trước mắt vẫn không thể tìm được người ở......” Người đàn ông ngồi ở ghế lái cung kính nói.
“Vì sao người bán không thông báo cho người kia chuyển đi?” Người đàn ông nhíu mày.
“Quản lí Vương công ty môi giới nói người bán dường như cũng không biết nơi này còn có người ở, bởi vì nơi này là di sản của đời trước. Mà con cháu bọn họ vì cần tiền quay vòng gấp, biết có người ra giá nên trực tiếp bán. Khi tôi tới nghiệm thu phòng ở mới biết được người bên trong không hề có quan hệ với chủ nhà, nhưng lại ở gần hai mươi năm rồi......”
“Thật là kỳ lạ, hai mươi năm qua cũng không biết nhà này có người khác ở sao? Chẳng lẽ không thu tiền thuê nhà?”
“Dường như người này có quan hệ với cha ông của người bán, nên họ mới tặng căn nhà này cho người kia ở.”
“Trong nhà là ai ở?” Người đàn ông lại hỏi.
“Nghe nói vốn là cha và con gái, nhưng sau khi người cha qua đời, chỉ còn lại đứa con. Tôi đến tìm hiểu vài lần, hỏi mấy gia đình gần đây đại khái biết được một ít tin tức. Bọn họ nói cô gái này ước chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, trước mắt ở cùng ba đứa trẻ.”
“Còn có...... Ba đứa trẻ con?” Người đàn ông giật mình.
“Đúng vậy, nhưng mà hình như đã ly hôn rồi, mọi người xung quanh chưa từng thấy chồng của cô ấy, ngẫu nhiên chỉ có cô ấy và ba đứa bé ra vào......”
“Cô ta hiện đang làm gì? Công tác? Tên đầy đủ?”
“Cũng không rõ. Thật ra cô ta rất ít nói chuyện cùng hàng xóm xung quanh. Nơi này lại cách tiểu khu phía dưới một đoạn, cho nên người trong tiểu khu gần như không liên hệ cùng người nhà này.”
Người đàn ông nhíu mày,“Như vậy, cô ta có biết căn nhà này đã bị bán chưa?”
“Không rõ lắm, bởi vì không thể nào liên lạc, cũng vẫn không thể tìm được người. Tôi đến điều tra vài lần cũng chưa thấy có ai ra vào, ấn chuông cũng không có người mở......”
“Buổi tối thì sao? Buổi tối cũng không có người ở nhà sao?”
“Buổi tối? À, buổi tối...... Tôi đã tới một lần, nhưng trong phòng không mở đèn, nơi này lại tối như mực, cho nên tôi......” Khi nhìn thấy ánh mắt ông chủ anh liền ngậm miệng.
“Chậc, anh nhát gan như vậy sao có thể làm trợ lý cho tôi nhỉ?” Người đàn ông liếc anh một cái, đẩy cửa xe bước xuống, đi thong thả tới cửa lớn.
Nhìn xa không thấy, xuống xe đến gần mới phát hiện ra tòa nhà này thật sự không nhỏ. Tường cũng dùng đá đặc biệt xây cao khoảng một mét, bên trên nữa là thanh sắt hình hoa lan. Có chút ẩn mật, lại lưu lại một chút khe hở cho người nhìn trộm.
Người đàn ông đi đến trước cửa lớn, xuyên qua cửa lớn chạm rỗng nhìn vào bên trong sân nhà. Trong lòng có hơi buồn bực, nơi này căn bản không giống như có người ở. Không nói đến kiến trúc cổ xưa, ngay cả cây cối bên trong vườn cũng lộn xộn, không hề được cắt tỉa......
Nhưng, nhìn kỹ, vẫn phát hiện có vết chân mờ mờ.
Ví dụ như, lối đi vào nhà chưa bị cỏ dại phủ kín, có thể thấy là thường xuyên có người đi lại.
Lại ví dụ như, chuông cửa này, có vết ấn.
Có thể thấy được, quả thực có người ở bên trong.
Nhưng bọn họ dường như muốn dựng nên tình cảnh hoang phế......
Thật kỳ lạ, có ai không muốn nơi ở của mình sạch sẽ chứ? Người trong nhà này dường như lại cố ý muốn để cho nhà mình có vẻ hoang vu......
Anh nhíu mày nhìn kiến trúc bên trong, suy tư vài giây rồi đưa tay ấn chuông cửa.
Trợ lý của anh nhanh chóng theo kịp, nói:“Tổng giám đốc, tôi nghĩ chuông cửa này có lẽ là hỏng rồi, lúc trước tôi ấn chuông nửa ngày cũng không có người đáp lại.”
Quả nhiên, đợi gần năm phút, vẫn im lặng như cũ.
“Lại điều tra rõ ràng, nghĩ cách mau chóng tìm được khách trọ, mời cô ta chuyển đi. Dự án khách sạn mới của chúng ta đã làm xong, không thể tiếp tục chậm trễ.” Người đàn ông nhíu mày, lấy khăn ra lau tay, lại cúi đầu nhìn đồng hồ.
“Vâng.”
“Đi thôi, buổi chiều còn có buổi trả lời phỏng vấn truyền thông, tôi phải trở về chuẩn bị trước.”
Người đàn ông nói xong lại liếc mắt nhìn căn nhà một cái. Lúc xoay người định trở về xe hơi, một cô bé cầm hai túi plastic lớn từ đầu đường phía kia chậm rãi đi tới phía anh.
Anh sửng sốt, dừng bước, thầm nghĩ phương hướng này chỉ có căn nhà này. Cô bé đi về phía này, chẳng lẽ là......
Đang phỏng đoán, cô bé đã đi qua bên người anh, ngẩng đầu cười với anh rồi dùng giọng nói mềm mại nhẹ nhàng chậm rãi nói:“Nơi này không có đường đâu, đi tiếp là rừng núi, nên quay xe lại thì hơn.”
Anh ngẩn ngơ, cô bé này xem ra chỉ có bảy, tám tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, bộ dạng xinh đẹp đáng yêu. Tóc mái bằng bị cắt hỏng thành hình răng cưa, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé tăng thêm chút ngây ngô, nhưng khi con bé mở miệng, khẩu khí lại giống như người lớn.
Cô bé dứt lời liền tiếp tục đi về phía căn nhà, sau đó cô bé sờ soạng vài cái trên cánh cửa, cửa liền mở.
Anh kinh ngạc, lập tức tiến lên gọi cô bé lại.
“Bạn nhỏ, cháu ở nơi này sao?”
Cô bé quay đầu nhìn anh, gật gật đầu.“Đúng vậy, đây là nhà của cháu.”
“Vậy mẹ cháu ở nhà không?” Anh hỏi.
“Mẹ cháu?” Cô bé dừng một chút, trừng mắt, hiện lên cảnh giác, hỏi lại:“Các người...... Tìm mẹ tôi làm gì?”
“Chú có chuyện quan trọng cần tìm mẹ cháu nói chuyện, có thể mời cô ấy ra đây không?”
Cô bé nhíu mày, nhìn anh,“Tôi không có mẹ, các người muốn nói chuyện gì thì nói với tôi là được.”
Anh kinh ngạc, ngạc nhiên nói:“Nơi này không phải còn có một cô gái họ Nhậm sao?”
“Cô ấy không ở đây.” Cô bé nhanh chóng lắc đầu.
“Không ở đây? Ra ngoài sao? Khi nào về?”
“Không biết.”
“Cô ấy không phải mẹ cháu, vậy là gì của cháu?”
“Vì sao tôi phải nói cho chú?” Cô bé trả lời thật sự tuyệt tình.
Anh và trợ lý đều giật mình kinh ngạc.
“Rốt cuộc các người tới nhà tôi làm gì? Chẳng lẽ muốn chào hàng à?” Cô bé trừng mắt đôi mắt trong veo, hỏi.
“Không phải không phải, không phải các chú đi chào hàng......” Trợ lý của anh vội vàng lắc đầu.
“Vậy các người là ai?”
“Bọn chú là......” Trợ lý đang muốn giải thích, người đàn ông liền ngăn cản anh, sau đó lấy danh thiếp từ ví da, đưa cho cô bé.
“Em gái nhỏ, đây là danh thiếp của chú, cháu hãy đưa cho...... người lớn, bảo cô ấy liên lạc với chú.”
Cô bé đặt cái túi lớn trong tay xuống, nhận danh thiếp, nhìn tên phía trên, trực tiếp đọc ra.
“Tập đoàn khách sạn Tư Mạn...... Tổng giám đốc...... Dịch Hành Vân?”
Anh nhướn mày, trẻ con bây giờ thật giỏi, tuổi còn nhỏ mà ngay cả tên anh cũng hiểu. Thậm chí, còn đọc đúng phát âm chữ “Hành” trong tên anh.
“Chú tên Dịch Hành Vân, làm ở khách sạn sao?” Cô bé ngẩng đầu nhìn anh.
“Đúng vậy.” Nhìn bé làm bộ già giặn hỏi, làm anh vừa bực mình vừa buồn cười.
“Khách sạn chạy đến nhà tôi làm gì?”
“Điểm ấy, chú nghĩ nên để chú nói chuyện với người lớn nhà cháu, bảo cô ấy gọi điện cho chú.” Nói chuyện mua bán nhà ở phức tạp với một cô bé là không cần thiết.
“Chú có thể nói với tôi.” Cô bé nói.
Dịch Hành Vân ngừng cười.
Nên nói cô bé này trưởng thành sớm? Hay là khó trị?
“Cháu không hiểu đâu, để cho người lớn xử lý.” Anh nhẫn nại nói.
“Người lớn nhà chúng tôi không xử lý loại việc này, cô ấy...... Cô ấy bận rộn nhiều việc, không có thời gian gọi điện thoại cho chú.” Cô bé chần chờ nói xong, đưa danh thiếp lại cho anh.
Tiểu quỷ này......
Anh ngẩn ngơ, có chút không vui.
“Chuyện người lớn, trẻ con như cháu thì biết cái gì? Chú cũng bận rộn nhiều việc, thời gian của chú càng quý giá, bảo dì cháu hay là bất cứ ai nhà cháu mau chóng gọi điện thoại cho chú, chú sẽ chờ điện thoại của cô ta.” Anh nghiêm mặt khẽ khiển trách.
“Oa...... Chú hung dữ như vậy làm gì? Chú như vậy ai còn dám gọi điện thoại cho chú chứ?” Cô bé trợn to hai mắt, lẩm bẩm nói.
“Nha đầu này......” Anh bị chọc giận, khó trách anh ghét trẻ con, đứa bé không lớn không nhỏ trước mặt này lại càng không lễ phép.
“Tổng giám đốc, xin bình tĩnh, cô bé chỉ là trẻ con thôi.” Trợ lý vội vàng tiến lên khuyên can, sau đó quay đầu cười dỗ cô bé nói:“Em gái nhỏ à, bọn chú thật sự có việc cần nói chuyện với người lớn trong nhà, ngoan, giúp bọn chú nói cho dì cháu được không?”
“Cháu không có dì.” Cô bé lắc đầu.
“Vậy...... Là chị sao?”
“Cũng không phải chị.”
“Hở?” Trợ lý sửng sốt.
“Rốt cuộc có chuyện gì? Các người nói rõ ràng trước, nói rõ ràng cháu mới có thể quyết định phải làm như thế nào!” Cô bé giống như người lớn làm vẻ mặt phức tạp.
“Trẻ con thì quyết định cái gì? Trực tiếp gọi dì hoặc chị gì gì đó đến đây nói chuyện. Nơi này đã bị bán, các người tốt nhất lập tức chuyển nhà đi!” Trợ lý cũng bị cô bé chọc giận, trực tiếp gào lên.
“Cái gì? Vì sao phải chuyển nhà? Đây là nhà của tôi.” Cô bé nghe được sửng sốt.
“Quên đi, Minh Tông, đừng lãng phí thời gian với một tiểu quỷ, trực tiếp tìm nữ chủ nhân nói sau.” Dịch Hành Vân vẫy vẫy tay với trợ lý Lý Minh Tông, nhíu mày hỏi cô bé:“Như vậy đi! Đưa số điện thoại di động của người lớn trong nhà cho chú, chú sẽ trực tiếp tìm cô ấy đàm phán.”
“Tôi có thể đưa số điện thoại của cô ấy cho chú, nhưng mà điện thoại của cô ấy tôi đang dùng. Chú gọi tới vẫn là tôi nghe mà thôi.” Cô bé lấy một cái di động màu trắng từ trong túi ra, thực bất đắc dĩ nhún vai.
Dịch Hành Vân và trợ lý Lý Minh Tông của anh lại há hốc mồm.
Cô bé này cố ý muốn chọc giận bọn họ sao?
Ánh mắt sắc bén của Dịch Hành Vân còn phát hiện di động của tiểu quỷ này là một chiếc điện thoại cảm ứng đời mới nhất.
“Có chuyện gì thì cứ gọi tới, tôi có thể nói chuyện cùng chú, số điện thoại của tôi là 3××××......”
Tiếp theo cô bé đọc ra một dãy số điện thoại di động, nhưng cô mới nói một