"Cô dám đánh tôi?" Thẩm Xuân Linh lộ ra ánh mắt hung ác, thuận thế muốn trả lại cô một bạt tai.
Hơi sức của Cảnh Tô quá lớn, lại ở trong quân đội một thời gian, trước lúc 18 tuổi đã chịu phạt huấn luyện quân sự, tóm lấy tay bà ta chuẩn xác, đẩy bà ta ngã trên mặt đất. "Xem như không giả bộ rồi, bà hạ thuốc gì cho cha tôi?"
"Tôi có thể hạ thuốc gì cho ông ấy, ông ấy là chồng tôi!" Thẩm Xuân Linh hùng hổ, "Cô là đứa con gái mới vừa về nhà mấy ngày mà Thái Sinh lại xảy ra chuyện, tôi còn muốn hỏi cô đã làm gì với chồng tôi, làm chuyện gì với cha cô! Chẳng lẽ cô đã không kịp chờ đợi muốn mưu hại ông ấy, sau đó cướp lấy gia sản?"
"Đúng vậy, Cảnh Tô, trong lòng em có rắp tâm gì?" Cảnh Linh tiến lên dìu Thẩm Xuân Linh, gương mặt kiêu ngạo.
"Cô là cái thá gì?"
"Tôi là cái thá gì? Tôi cho em biết tôi là chị em, chị gái em!" Cảnh Linh còn chưa hết bệnh, có lẽ là bởi vì tìm được tủy thích hợp, nên thoạt nhìn tinh thần khá tốt, cho nên hiện tại như là một con gà trống kiêu ngạo.
"Tôi nhớ tuổi Cảnh Linh con nhỏ hơn tôi một tuổi, làm chị hờ nhiều năm như vậy, còn chưa đủ à, cô là người nhà họ Cảnh ư?" Bây giờ Cảnh Tô đang ở trạng thái người thiện bị người lấn, ngựa thiện bị người cưỡi.
Bây giờ nhà họ Cảnh có lang có hổ, cho nên hiện tại cô vừa phải đánh lang lại vừa phải đấu hổ. Cô phải tự mình kiên cường.
"Nơi này không hoan nghênh các người, nhà họ Cảnh càng không hoan nghênh các người, lão quản gia, đi thu xếp đồ đạc tống họ đi!"
"Cô dám làm như vậy!"
"Bà xem tôi có dám hay không!" Trong ánh mắt Cảnh Tô hung ác khiến trong lòng Thẩm Xuân Linh run lên một cái.
"Được, tôi không tin sẽ không đi cầu xin tôi!" Thẩm Xuân Linh mang theo Cảnh Linh rời đi.
"Mẹ, mẹ cứ đi như vậy ư?" Cảnh Linh nghi hoặc nhìn Thẩm Xuân Linh, người mẹ của cô ta không phải luôn không đạt mục đích thề không bỏ qua sao? Vì đạt được mục đích mà dùng mọi thủ đoạn, lúc này không biết bà ta muốn chơi thế nào.
"Yên tâm, cô ta sẽ đến cầu xin mẹ con, hiện tại con phải mau dưỡng thân thể tốt, sau đó ngoan ngoãn về công ty làm, cuối cùng cũng có một ngày chỗ đó lại là của hai mẹ con chúng ta!" Ở tuổi này rồi mà Thẩm Xuân Linh còn ăn mặc rất mốt, thỉnh thoảng ra ngoài, bà ta vẫn mặc tất đen, cộng thêm việc bà ta bảo dưỡng rất tốt, không nhìn ra tuổi, sắc mặt Cảnh Linh trắng bệch vì ngã bệnh, cũng già hơn mấy tuổi, hai mẹ con đứng chung một chỗ giống như chị em.
"Tiểu thư, cô về nghỉ ngơi nhé? Tôi ở đây trông coi lão gia!"
"Lão quản gia, tôi còn trẻ, ông về ngủ trước đi! Ngày mai sửa sang lại đồ của họ rồi tống ra ngoài!" Cảnh Tô lau tay cho cha, đặt tay ở trong chăn.
"Tiểu thư, vậy tôi về chuẩn bị đồ qua đêm cho cô!"
"Dạ!" Cảnh Tô từ từ tựa vào bên cạnh cha, từ nhỏ cô chưa từng hưởng thụ tình thương của cha, không biết đối xử tốt với cha thế nào, cô chăm chú nhìn mặt Cảnh Thái Sinh, thật ra thì rất đẹp mắt, cô phát hiện lỗ mũi cha rất thẳng, giống như mình.
Họ đều nói mặt mũi mình xinh đẹp, hóa ra di truyền từ ông, vậy còn phần khác? Cô bắt đầu tưởng tượng khuôn mặt người mẹ chưa từng gặp mặt, không phải dung mạo của cô rất giống bà ư? ?
"Con gái, sao không đi ngủ?" Cảnh Thái Sinh mở mắt nhìn thấy Cảnh Tô, trong lòng mềm mại.
"Cha, cha đã tỉnh, đói bụng không?" Cảnh Tô múc thức ăn lão quản gia chuẩn bị xong, nâng giường bệnh lên, sau đó đệm gối đầu ở sau lưng ông.
"Cảnh Tô, cha giao công ty cho con, Cảnh Thái Lam không bằng trước kia, đó là tâm huyết của bà nội con!" Cảnh Thái Sinh cảm thấy thật có lỗi với Cảnh Lam.
"Cha, ngày mai con sẽ đến công ty!" Cảnh Tô nắm điện thoại di động trong tay, trong lòng mặc dù không thể xác định, nhưng vẫn muốn thử một lần.
"Cha, cha không biết cách điều chế Cảnh Thái Lam sao?" Cảnh Tô hỏi, nếu không thì làm thế nào?
"Mặc dù nói cha không biết cách điều chế Cảnh Thái Lam, nhưng hương vị của Cảnh Thái Lam khác với những chỗ khác, cho nên cha chỉ cần một hớp là có thể đoán ra!" Cảnh Thái Sinh biết chỉ có cách điều chế mới có thể làm ra mùi vị giống mẹ, cho nên Cảnh Thái Lam buôn bán mới có thể hưng thịnh như thế, đều dựa vào cách điều chế của mẹ.
"Cha, cha ăn chút gì đi, ngày mai con sẽ đến công ty, cha không cần nóng vội!" Cảnh Tô đã trưởng thành, Cảnh Thái Sinh nhìn mà cảm khái trong lòng.
Ở bệnh viện một đêm, Cảnh Tô không biết là bị kinh tỉnh mấy lần, cô không muốn ở bệnh viện, cái chết ám ảnh quá sâu.
"Là anh!" Giọng Tư Mộ Thần khá nhẹ, hình như là cố ý đè thấp.
"Anh vào bằng cách nào?" Cảnh Tô vén chăn lên, kéo Tư Mộ Thần ra ngoài.
"Anh là lính đặc biệt, vào một bệnh viện không phải việc khó!" Tư Mộ Thần có chút ảo não, chút bản lãnh này của anh đều dùng để gặp mặt bà xã?
"Trễ rồi, anh đi về ngủ đi!" Cảnh Tô không muốn gặp Tư Mộ Thần, nếu đã sớm biết chuyện Nha Nha, tại sao không chịu nói với cô? Trước kia chú hai phạm tội, cô không oán anh, bởi vì khi đó tinh thần của cô không bình thường, nhưng hiện tại thế nào? Anh có cái gì khó nói ư?
"Em đang trách anh, có phải bởi vì anh không có nói cho em biết chuyện Giang Phỉ Á hay không?"
Cảnh Tô không nói gì, Tư Mộ Thần chỉnh thân thể cô ngay ngắn, sau đó nhìn cô.
"Nhóc con, người nhà họ Giang không muốn để em biết tin tức này!" Tư Mộ Thần biết người nhà họ Giang có chủ ý gì, "Nói thật cho em biết là, người nhà họ Giang không muốn để cho bất kỳ ai biết đến sự tồn tại của đứa bé này, hiểu không? Nếu không phải tại lòng tham, đứa bé kia chắc chắn không được sinh ra!"
"Nhà họ Tư và nhà họ Giang muốn làm đám hỏi! Em vẫn chưa rõ sao?" Tư Mộ Thần nhìn Cảnh Tô, muốn từ trong ánh mắt của cô đọc lên tin tức gì, nhưng trừ kinh ngạc ra thì không có bất kỳ cảm xúc nào, lần đầu tiên Tư Mộ Thần bắt đầu hoài nghi, cô có ý với mình không?
"Tư Mộ Thần, nếu, nếu muốn anh cưới Nha Nha, anh chịu chứ?" Cảnh Tô lấy dũng khí nhìn Tư Mộ Thần, cô sợ nhưng hi vọng anh gật đầu, bởi vì cô cũng muốn làm chút việc cho Giang Phỉ Á.
"Em muốn đáp án gì, anh sẽ cho em đáp án đó!" Tư Mộ Thần tức giận, bỏ lại Cảnh Tô trên hành lang, sau đó rời đi.
Sau nửa đêm, Cảnh Tô lăn qua lộn lại ở trên giường không ngủ được, ngày hôm sau mắt cô đầy quầng thâm rời khỏi bệnh viện.
"Nơi này liền giao cho ông!" Cảnh Tô nghiêm túc nhìn lão quản gia, lão quản gia gật đầu một cái, một tấc cũng không rời Cảnh Thái Sinh.
—— tuyến phân cách ——
Cảnh Thái Lam
"Ê ê, nghe nói chưa? Hôm nay nhị tiểu thư chưa bao giờ gặp mặt của nhà họ Cảnh muốn tới nơi này làm việc!"
"Cậu chỉ bát quái, đâu có đi làm, hoàn toàn tiếp nhận Cảnh Thái Lam có được hay không?"
"Nhưng, chúng ta có nên đi ăn máng khác hay không? Nghe nói bài thuốc gia truyền của Cảnh Thái Lam bị mất, tôi thấy các đại lí hãng và Cảnh Thái Lam đều sắp đóng cửa, hiện tại người quản lý Cảnh Thái Lam cũng ngã bệnh, chúng ta có nên đi tìm chỗ tốt hay không?"
"Thật hả? Cậu lấy được tin tức từ đâu?"
"Ha ha, nhà chúng tôi có người làm cấp cao, nội tình gì là anh ấy không biết?" Người phụ nữ vừa mới nói xong, hả hê xoay người, không cẩn thận tạt cà phê vào trên người một cô gái chưa từng thấy qua.
Vẻ ngoài của cô gái nhìn xinh đẹp, trong lòng ghen tỵ, có thể tạo thành uy hiếp đối với cô ta hay không?
"Mới tới?" Người phụ nữ vênh váo hống hách, Cảnh Tô nhìn người này, Cảnh Thái Lam đề cao rèn luyện hàng ngày đối với nhân viên.
"Ừ, mới tới!" Trước mắt mà nói, cô hiện tại đúng là mới tới.
"Vậy cô hãy đi dọn dẹp phòng giải khát!" Nói xong người phụ nữ cao quý rời đi.
Lúc này, người đàn ông cầm tài liệu vội vã chạy tới, âm thầm toát mồ hôi dầm dề, cô gái vừa rồi thật không hiểu chuyện, không biết tính khí vị tổng giám đốc mới tới này như thế nào.
"Người nọ là ai?"
"A, a, đó, đó là thư ký quản lý hành chính của chúng ta!" Người đàn ông cảm thấy mồ hôi đầm đìa.
"Sa thải đi!" Trong công ty nuôi người rảnh rỗi, hay là nuôi sâu mọt.
"Tổng giám đốc, đây là thư từ chức của Lý tổng!" Anh ta do dự thật lâu, rốt cuộc đưa lá thư lên.
"Công ty tổn thất bao nhiêu?" Cảnh Tô nhanh chóng tính toán ở trong đầu.
"Lượng khách hàng của công ty bị Lý tổng mang đi không ít, những năm này khách hàng bị Lý tổng nắm giữ không ít!"
"Người mới của công ty?"
"Buổi sáng hôm nay, người dưới quyền Lý tổng và mấy Phó tổng cũng rối rít bày tỏ muốn từ chức!"
"Công ty cho phép?"
"Không có, có điều Lý tổng khư khư cố chấp rời đi trước, những người khác vẫn còn ở công ty!"
"Mời những Phó tổng kia tới uống cà phê!" Nếu người còn chưa đi, như vậy cô có biện pháp.
"Tổng giám đốc, người đã đến!" Ở trong phòng họp rộng rãi, Cảnh Tô mở đèn chiếu, nhìn từng người một chuẩn bị án tử, trong lòng không hài lòng lắm.
"Cho bọn họ vào đi!" Trong giọng nói của cô mang theo cảm giác xa cách.
"Chào Tổng giám đốc!" Người tiến vào lên tiếng chào hỏi Cảnh Tô, trực tiếp kéo ghế ra ngồi xuống. Dĩ nhiên còn có mấy người nhìn sắc mặt Cảnh Tô, không dám ngồi xuống.
"Biết hôm nay tôi gọi các ngài tới là vì chuyện gì chứ?"
"Có chuyện gì, tổng giám đốc cứ nói, dù sao chúng tôi cũng sẽ không ở lại chỗ này!" Người dẫn đầu lên tiếng.
"Thật sao? Vậy các ngài hãy xem cái này, còn đi chứ?" Cảnh Tô lấy một khoản nghiệp vụ ra, hơn nữa mỗi một bút toán đều qua tay bọn họ, quan trọng nhất là khoản tiền của những nghiệp vụ này đều có vấn đề, đây là đồ sáng nay cô mới vừa nhận được từ kế toán, cô học ngoại thương, cô cực kỳ quen thuộc những thứ đồ này, mỗi một bút toán đều phải chịu trách nhiệm về luật pháp.
"Này, tổng giám đốc, những thứ này không phải do chúng tôi làm, chúng tôi đều không biết!" Người dẫn đầu luống cuống, đây là sao?
"Thật ư? Vậy không phải các ngài muốn rời khỏi sao? Chúng tôi đưa lên tòa án giải quyết những thứ này đi!" Cảnh Tô không biết những khoản tiền bị đào rỗng thế nào, nhưng cô biết lưu lại những người này là pháp bảo.
“Tổng, tổng giám đốc, này chúng tôi đều từ chức, này…”
“Từ chức, thật sao? Ở lại chỗ này, tôi xé thư từ chức, nếu muốn đi, thì chờ lệnh tòa án truyền đi!” Cảnh Tô đặc biệt khinh bỉ mình tại sao giọng điệu nói chuyện của cô đặc biệt giống như xã hội đen ác ôn.
“Tổng giám đốc, tôi lưu lại, tôi lưu lại!” Nhìn mọi người tích cực lưu lại, Cảnh Tô cười thầm.
“Nếu đã lưu lại, vậy tôi sẽ điều tra kỹ chuyện này! Lão Mạc, ông đi tổ chức hội nghị, chúng ta phải tiến hành triển khai sửa chữa và nêu phương án mở rộng sản phẩm, những thứ này cũng chỉ là tham khảo, chẳng lẽ một công ty to như vậy ngay cả một nhân tài mới cũng không có sao?” Cảnh Tô rất tức giận trong lòng, thật ra thì đối với những Phó tổng này, cô đại khái có thể cho bọn họ rời đi, chỉ là trong thời gian ngắn chuyện tìm người cũng khó khăn, hơn nữa trên tay bọn họ nắm giữ tài liệu khách hàng, cho nên hiện tại phải nắm giữ tài liệu trước, rồi mới bồi dưỡng nhân tài của mình.
“Dạ, tổng giám đốc!” Vào lúc này lão Mạc không có chút lo lắng về vị tổng tài trẻ này, cô kiên quyết và đảm đương, hơn nữa thành thạo những thứ này, so với đại tiểu thư, làm tốt hơn không biết bao nhiêu lần.