ở trong điện thoại, ông đã xuất viện, định liệu dưỡng ở nhà. "
Tài xế (gà chết)! Tôi muốn xuống xe bên kia!" Cô cố ý đọc hài âm, sau đó nhìn anh, mặt Tư Mộ Thần quả nhiên đen.
"Ngoan, nghe lời, không cần xuống xe!" Tư Mộ Thần không biết tức giận, hay là muốn dụ dỗ người cố tình gây sự.
"Tôi muốn ói!" Giọng Cảnh Tô bắt đầu mơ hồ không rõ, Tư Mộ Thần nơi quan tâm nhiều như vậy, cởi áo của mình xuống để cho cô ói ở phía trên.
Ói xong Cảnh Tô mới phát hiện, tây trang này là George. Armani, Cảnh Tô liên tiếp mắng Tư Mộ Thần là một tên phá của, tây trang quý thế này để cho cô phun, đây không phải là hoàn toàn bỏ đi sao?
Đưa Cảnh Tô về đến nhà, Cảnh Thái Sinh đã sớm đứng chờ ở cửa, hơn nữa thái độ đối với Tư Mộ Thần cũng biến hóa vô cùng lớn, trước kia thấy không phải lạnh lùng ư? Đây là thế nào?
Nhìn lại vẻ mặt của lão quản gia vui vẻ, mặc kệ là như thế nào, cô mệt mỏi, cho nên cô định đi ngủ, còn dư lại mấy Đại lão gia, muốn làm sao thì làm, tất cả phải đợi sáng mai cô tỉnh lại lại nói.
Vào lúc Cảnh Tô ngủ say, Cảnh Thái Sinh và Tư Mộ Thần đã đạt thành một nhận thức chung.
Cô đã bị người cha gần đây đang trở nên đáng yêu của mình bán đi.
Buổi sáng thời điểm mặt trời nghịch ngợm bắt đầu nhìn lại nhân dân, nhân dân cũng muốn hưởng ứng kêu gọi, sau đó đi theo mặt trời làm việc cùng nhau.
"Cha thức dậy sớm vậy?" Cảnh Tô xoa xoa cái trán, uống rượu thật không tốt, nhưng tại sao khi cô nhìn thấy rượu thì đều muốn uống?
"Ừ, nhóc con, bây giờ con và thằng nhóc nhà họ Tư đã phát triển đến mức nào?" Cảnh Thái Sinh nhìn tờ báo, lập tức thử hỏi dò xét.
Cảnh Tô thiếu chút nữa sặc bát cháo, "Cha, cha đang nói gì vậy? Con và anh ấy, con và anh ấy, không có quan hệ gì cả!" Mặt Cảnh Tô bắt đầu đỏ, thời điểm nói quan hệ, tại sao mặt cô sẽ hồng thành như thế này?
"Được rồi, được rồi, con không cần phải giấu cha, dáng vẻ kia đã bán đứng con rồi!" Ông bắt đầu để tờ báo xuống, nghiêm túc nhìn Cảnh Tô.
"Nhóc con, người đàn ông này là bảo bối hiếm quý, con mà bỏ lỡ thì sẽ phải hối hận!" Cảnh Thái Sinh bắt đầu dạy dỗ khuyên bảo.
Thật ra thì nhiều hơn chính là cảm động, Tư Mộ Thần có thân phận gì? Cũng tự mình chạy đến bệnh viện bưng bô nước tiểu cho ông, còn cả bô đại tiện, con ruột mới làm như vậy, hơn nữa làm một bàn thức ăn ngon, khiến ông hiểu ra, ước gì ngày ngày gặp được anh.
"Cha, là anh ấy bắt chú hai!"
"Đứa nhỏ ngốc, cha cáu cậu ấy bắt đi chú hai con đi là bởi vì chú hai con là con trai duy nhất của bà nội, cứ thế bị mang đương nhiên sẽ tức giận, nhưng toàn bộ chứng cớ đều do bà nội con cung cấp, bà cụ cũng buông ra, chúng ta cũng không cần thiết làm khó tiểu bối, đúng không?"
"Cha, nhưng anh ấy lừa gạt con, dù chuyện này thật sự bất đắc dĩ, vậy còn Nha Nha? Chuyện Giang Phỉ Á mang thai, anh ấy biết rõ, nhưng anh ấy không có nói với con!"
"Vậy bây giờ không phải đã biết ư? Tình hình hiện tại của nhà họ Giang là với giao tình giữa nhà họ Giang và nhà họ Tư, bọn họ nhất định muốn lợi dụng đứa bé kia tiến vào nhà họ Tư, mà cho dù Tư Mộ Thần biết cũng không có liên quan, bởi vì đó là đứa bé của Lục Phạm!"
Hôm nay được Cảnh Thái Sinh phân tích tình hình rõ ràng, chân mày của Cảnh Tô càng thêm khóa chặt.
"Được rồi, mau ăn cơm, đi công ty đi, cha phải hưởng thụ cuộc sống của ông lão, nghe nói ngày hôm qua ở công ty đâu ra đấy, ngược lại không làm cha thất vọng!"
"Cha, trước kia làm sao lại không phát hiện ra cha đáng yêu như vậy?" Cảnh Tô nói xong cũng nắm lấy túi xách đi ra ngoài, hôm nay không phải tiểu Trương đưa mình đi làm sao?
Cô kiểm tra chung quanh, kết quả, cô thấy Tư Mộ Thần mặc áo khoác màu xanh dương mở xe Ferrari đỏ ra đợi.
"Đi thôi!"
Bây giờ tỉnh táo, cô cũng biết chuyện tối ngày hôm qua, cô không nói lời nào, chờ Tư Mộ Thần nói chuyện, đồng thời cô cũng nghĩ đến lời của cha.
Trước khi đi, lão quản gia cũng nói với cô chuyện Tư Mộ Thần tỉ mỉ chăm sóc cha, ít nhất cũng phải cám ơn?
"Đến công ty!" Trên đường liên tục do dự, sau đó Cảnh Tô vẫn bỏ lỡ thời gian nói xin lỗi, Cảnh Tô nghĩ nên để lần sau!
Nhưng Tư Mộ Thần nóng nảy, Lục Phạm thối tha, viết cho anh kế sách theo đuổi, một chút cũng không dùng được, buổi chiều còn có một kế hoạch lừa gạt cưới nữa, áp dụng rồi hãy nói? Không được, mình còn kinh sợ không thể bày ra ngoài cho mọi người xem được.
“Rách cơ, kế hoạch đã xong chưa? Tôi cho cậu biết, cậu nhất định phải giúp tôi theo đuổi bà xã, con bà nó, cậu khỏi phải nghĩ đến Giang Phi Á!” Chuyện kết hôn của cậu ta nằm trong tay anh, mà Tư Mộ Thần anh, không có việc gì cần phải gãi gãi nhược điểm của người ta, sau đó uy hiếp người ta làm việc.
Cảnh Tô nghĩ thật lâu, cô còn định buổi trưa mời người ta ăn cơm! Hai người thành công cháy lại từ đây!
Nhưng lúc cô đi vào công ty sao không khí kì lạ thế kia? Khắp nơi hân hoan, ánh mắt nhìn cô thật sự là ái muội!
“Lão Mạc, chuyện gì vậy? Có người kết hôn?”
“Không phải, là như vậy, lần này chúng ta kêu gọi đầu tư là cửa hàng châu báu, người ta mang theo lễ phẩm tới, hơn nữa còn mang tới chiếc nhẫn kim cương nữ, lão tổng kia còn đặc biệt thiết kế một chiếc nhẫn cho cô.”
Lão Mạc móc chiếc nhẫn trong túi ra, sau đó thả vào trong tay Cảnh Tô, trong đôi mắt nặng nề, Cảnh Tô nhất thời cảm thấy Alexander.
“Tổng giám đốc, cô đeo lên thử xem, có thích hợp hay không!”
Không ngờ Cảnh Tô đột nhiên lên tiếng, phá vỡ mộng kim cương của vô số người.
“Thu toàn bộ lại đi, chúng ta không nhận một cái nào. Chờ lúc cạnh tranh, cho bọn họ xem bản lãnh của mình!” Lời nói của Cảnh Tô cũng tuyên cáo kế hoạch một của Tư Mộ Thần thất bại!
Theo kế hoạch hai, Tư Mộ Thần canh chừng thời gian gọi điện thoại cho Cảnh Tô, vừa đúng lúc Cảnh Tô cũng muốn hẹn anh, nghĩ đến cùng nơi, cho nên muốn nói là, đi thôi, địa điểm lại là quán hải sản. Cảnh Tô nói đó là anh đang nhân nhượng mình, mặc kệ địa điểm người ta đã chọn xong.
Tư Mộ Thần nghĩ tới Lục Phạm nói, trong lòng tâm thần bất định, cái gì gọi là chỉ cần lừa gạt Cảnh Tô đeo nhẫn chính là lừa gạt cưới thành công, hiện tại anh không sợ Cảnh Tô không mang chiếc nhẫn, sợ cô thẹn quá hóa giận, Cảnh Tô càng thêm hiểu nhầm Tư Mộ Thần, anh cưng chiều cô, yêu cô, nguyện ý cho cô thứ tốt nhất, nhưng anh không biết vì muốn bảo vệ chân tướng không để cho cô cuốn vào trong đó, mà khiến cô không ngừng hiểu lầm mình.
“Cảnh Tô, ngồi xuống, anh có chuyện nói với em!” Cảnh Tô nhìn Tư Mộ Thần, cảm thấy quái dị, ở trong ký ức của cô, Tư Mộ Thần rất ít gọi cô là Cảnh Tô, đều mở miệng gọi một tiếng nhóc con, rốt cuộc là chuyện nghiêm túc?
“Ừ, anh cứ nói!” Phục vụ bắt đầu đưa món ăn lên, Tư Mộ Thần có nhiều chuyện muốn nói, nhưng không biết mở miệng như thế nào, anh lấy một vật trong túi ra.
“Nhóc con, đây là thứ bà nội lưu lại khi còn sống.” Đó là một đoạn văn, mở máy ghi âm ra, Cảnh Tô nghiêm túc nghe, từng chữ từng câu đều khắc ghi trong lòng cô.
Cô cầm chiếc đũa bắt đầu ăn đồ của mình, Tư Mộ Thần nhìn mặt cô không tỏ vẻ gì, trên mặt tất cả đều là nét mặt thất vọng.
“Thật ra thì tối hôm qua, em đã biết chuyện này, là bản thân em không qua được cửa ải của chính mình, em không phủ nhận là em thích anh, nhưng mà trong lòng em lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, anh cũng biết, em từng bị người bỏ thuốc, em còn từng có con”, vì vậy Cảnh Tô cực kỳ bình thản nói ra những lời này, thật ra thì ngẫm nghĩ lại cô làm gì có tài đức gì để được cưng chiều đây?
“Cảnh Tô, đứa bé kia là của anh!” Tư Mộ Thần đã sớm reo hò đến mấy lần ở trong lòng, nhưng nếu quá thẳng thắn, cô lại hiểu lầm.
“Cảnh Tô, anh muốn nói cho em chuyện này, thật ra thì anh cũng từng bị người bỏ thuốc”, Cảnh Tô dừng tay lại, dừng động tác ăn cơm lại, hình như cô đang mong đợi đoạn sau của Tư Mộ Thần.
“Vào lễ trưởng thành muộn của em, ở trong phòng khách mờ tối, anh đã xảy ra quan hệ với một cô gái trẻ!” Tư Mộ Thần đang nói cho Cảnh Tô, người đàn ông kia chính là anh, gánh nặng trong lòng Cảnh Tô cần được cởi xuống.
“Tư Mộ Thần, anh biết cô gái trẻ tuổi đó sao?”
“Không biết!”
“Nếu biết rồi, anh sẽ như thế nào?”
“Anh sẽ cưới cô ấy!”
“Anh không yêu cô ấy, cho danh phận gì? Thiếu tướng phu nhân?”
“Anh sẽ yêu cô ấy, bởi vì biết cô ấy tốt đẹp như thế, lần đầu tiên nhìn đã nhớ kỹ, lần thứ hai nhìn thì bị hấp dẫn, lần thứ ba thấy là yêu, chỉ muốn gần nhau”, tình yêu ba giai đoạn nhưng mà cũng chỉ là như thế! Tư Mộ Thần nắm lấy tay Cảnh Tô.
“Tại sao không nói sớm, người kia là em?” Giọng Cảnh Tô vẫn nhẹ nhàng, nhưng giọng nói nồng đậm oán trách, Tư Mộ Thần không nói ra, hay là muốn nói, anh không muốn thương tổn em? Tạo thành áp lực cho em?
“Sau đó anh khờ dại, còn ôm đứa bé sống ở bên cạnh anh là vì cái gì? Vì chăm sóc em sao? Khi đó là yêu sao?”
“Em tỉnh táo, đứa bé không còn, bà nội không còn, ngay cả khi trí nhớ cũng mất, vậy anh có buông tha em không?”
“Người đàn ông em yêu bị Cảnh Linh đoạt mất, bị đuổi ra khỏi nhà, anh chờ em ở chỗ này là vì cái gì?”
“Em đính hôn, người tình hoàn mỹ đối với em rất tốt, thiết kế áo cưới hoàn mỹ cũng không hở hang, thì ra bọn họ mới là một đôi, biết được chân tướng, anh lại xuất hiện, giúp em hủy bỏ đính hôn, là anh không muốn mất em ư?”
“Thẩm Xuân Linh muốn tủy, gạt em đi bệnh viện, có phải anh cũng biết hay không? Cho nên chờ em tự chui đầu vào lưới?”
“Thật ra thì em chỉ cần cẩn thận phân biệt mùi trên người anh đã biết, có phải anh là người đêm đó hay không? Hai năm qua, em và Hàn Tử Dương yêu nhau, chúng em chỉ nắm tay, chưa từng có hành động thân mật, chỉ bởi vì em thích sạch sẽ, anh rất hài lòng phải không?”
Lúc cô nói những lời này, thời gian như dừng lại, thỉnh thoảng cô còn ăn mấy viên trứng tôm, cô là người phải làm việc, ăn no mới có hơi sức!
“Nhóc con, em không yêu anh sao?” Cảnh Tô dừng động tác lại, thì ra nói nhiều như vậy, chỉ cần câu nói đầu tiên của Tư Mộ Thần đã đánh bại cô, chỉ bởi vì cô cũng thật sự yêu.
“Yêu!”
“Gả cho anh!”
“Làm người tình không tốt sao?” Cô hỏi ngược lại.
Tư Mộ Thần há miệng, cuối cùng không nói gì nữa, đây không tính là kế hoạch thứ hai cũng thất bại?
“Tiểu thư, cái này có phải chiếc nhẫn của cô hay không, tôi đeo lên cho cô?” Một vị phục vụ giống như là đi ngang qua bên này, nhặt được một chiếc nhẫn trên mặt đất, sau đó quỳ một chân trên đất, định đeo nhẫn cho Cảnh Tô, đây chính là hù sợ Cảnh Tô, không nói đến Cảnh Tô, Tư Mộ Thần cũng buồn bực, đây là gì? Lục Phạm sắp xếp?
“Thật xin lỗi, tôi chưa cưới!” Cảnh Tô thấy xung quanh đều nhìn về nhìn về nơi này, cô cảm thấy ngượng ngùng.
“Dạo này, ngay cả nhân viên phục vụ quán hải sản cao cấp cũng lắm tiền như thế à?”
“Đúng vậy, đúng vậy, chiếc nhẫn kim cương này đắt quá, hơn nữa dáng dấp người bán hàng kia thật sự đẹp mắt, nếu tôi là người phụ nữ kia, tôi lập tức đồng ý!”
“Nhưng em cũng không phải là người phụ nữ kia, tôi thấy cô vẫn nên thích người đàn ông ngồi ở đối diện cô, vừa đẹp trai lại có vẻ nam tính!”
Nghe những lời nói chuyện linh tinh, Tư Mộ Thần nổi giận, kéo Cảnh Tô đi.
Mới vừa ngồi lên xe, nhận được điện báo, Cảnh Tô nhìn tên trên màn ảnh, trong lòng có chút