i Tư Mộ Thần vừa đưa Giang Phỉ Á vào phòng giải phẫu thì gọi điện thoại cho Lục Phạm rồi, đoán chừng vào lúc này nên đến.
Thấy bộ dạng của Giang Phỉ Á, Tư Mộ Thần cũng hơi đau lòng, dù sao nhà họ Tư và nhà họ Giang vẫn lui tới, từ nhỏ đã biết Giang Phỉ Á, bây giờ trong lòng anh đã sớm coi cô ấy như em gái của mình.
Hình như là Cảnh Tô không nhìn Tư Mộ Thần, anh đã sớm biết, vậy tại sao anh không nói? Cô yên lặng rời khỏi ngực anh, sau đó lẳng lặng ngồi ở trên ghế dài trước phòng mổ.
"Lão đại, Giang Phỉ Á thế nào rồi? Cô ấy đâu?" Lục Phạm vội vàng chạy tới, mùa thu mà đổ một thân mồ hôi, Lục Phạm nhìn Tư Mộ Thần, không nhìn thấy Cảnh Tô, mà Cảnh Tô đi lên cho Lục Phạm một cái tát.
"Bây giờ mới sốt ruột? Sớm đi đâu hả? Tôi cho cậu biết, chậm, đứa bé không còn!" Giọng Cảnh Tô rung rung có lực, vang vọng thật lâu ở trên hành lang bệnh viện, cô không tự chủ được sờ lên bụng của cô, cô nhớ tới đứa bé của cô, nó còn chưa có ra đời.
"Nhóc con, em đừng náo!" Tư Mộ Thần tiến lên ôm Cảnh Tô đang kích động.
"Tư Mộ Thần, anh tránh ra cho tôi, cút cho tôi!" Cảnh Tô đi lên muốn vung một cái tát, nhưng còn chưa rơi xuống, tay của cô đã bị Tư Mộ Thần nắm lấy.
"Nhóc con, đủ rồi!"
"Lão đại, anh cứ để chị dâu đánh, là em có lỗi với Giang Phỉ Á, là em khốn kiếp, là em có lỗi với cô ấy!" Lục Phạm ngồi dưới đất, mắt nhìn chằm chằm phòng giải phẫu.
"Cảnh Tô, Nha Nha thế nào?" Giang Phỉ Thiên nghe tin chạy đến, nhìn tình hình trên đất, cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không biết tình huống của Nha Nha như thế nào.
"Anh Giang, Nha Nha, cô ấy sảy thai!" Cảnh Tô sợ anh không chịu nổi tin tức này, sau khi nói xong quay mắt ra chỗ khác.
Nhưng Tư Mộ Thần không có bỏ qua vẻ mặt của Giang Phỉ Thiên, nghe tin tức này, hình như anh ta không có bao nhiêu rung động.
"Tô Tô, vất vả cho em rồi, yên tâm, cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu!" Giang Phỉ Thiên chỉ cười cười nhàn nhạt, bất cứ lúc nào anh ta đều ôn hòa như thế.
"Đứa bé là của cậu?" Giang Phỉ Thiên nhìn Lục Phạm trên đất, thật ra thì trong lòng sớm nên nghĩ đến, mỗi khi Nha Nha nghe được cái tên Lục Phạm, ánh mắt của cô ấy đều có chút biến đổi.
"Anh Giang, đều là lỗi của tôi, đợi cô ấy ra ngoài, chúng tôi sẽ kết hôn!" Lục Phạm vội vàng muốn bồi thường cho Giang Phỉ Á, anh muốn cho cô một danh phận, anh muốn Giang Phỉ Á làm vợ của Lục Phạm anh.
"Cậu yêu cô ấy sao?" Anh ta sợ nhất là, Lục Phạm bởi vì áy náy mà cưới cô ấy, nếu là như vậy, anh ta nguyện ý nuôi cô ấy cả đời.
"Tôi yêu cô ấy!" Lục Phạm biết, anh thích Giang Phỉ Á, từ khi còn bé đã thích cô, tại sao mình không muốn thừa nhận, lúc mình mắng cô đánh cô đều muốn làm cô chú ý tới?
"Nếu Nha Nha có thể tiếp nhận cậu, tôi cũng sẽ khuyên cha mẹ tiếp nhận hôn sự của hai người!" Nhà họ Giang tập trung tinh thần muốn gả Giang Phỉ Á cho nhà họ Tư, mặc dù nói nhà họ Lục không tồi, nhưng cây đại thụ giống như nhà họ Tư, bọn họ làm sao sẽ chịu buông tha?
"Ai là người thân của bệnh nhân?" Bác sỹ nhàn nhạt quét mắt nhìn mấy người đang lo lắng.
"Tôi!" Trong lúc này nói chuyện chỉ có Giang Phỉ thiên, Lục Phạm bước chân tiến lên nhưng ngừng lại một chút.
"Người thân bệnh nhân xin ký tên ở chỗ này, bệnh nhân đã dừng xuất huyết, bây giờ là ký tên lấy thai chết trong bụng ra!" Giang Phỉ Thiên biết rõ kết quả này, nhưng bàn tay muốn ký tên lại đang run rẩy.
"Đại, đại ca, có thể để cho tôi ký không?" Giọng Lục Phạm khàn khàn, đứa bé của anh ta, hiện tại phải lấy ra?
"Được, cậu tới đây!"
"Các người mau lên một chút có được hay không? Người bệnh không thể chờ lâu, nước ối đã vỡ, chảy xuống nữa sản phụ sẽ gặp nguy hiểm đấy!" Lục Phạm không biết tay mình là nhanh chóng hoàn thành ký tên thế nào. Sau đó nhìn bác sỹ đi vào, anh ta hình như còn có thể tưởng tượng dao giải phẫu giơ lên hạ xuống.
"Chúc mừng các người! Mẹ tròn con vuông!" Tin tức này của bác sỹ như sét đánh mọi người, mẹ tròn con vuông?
"A, là như vậy! Vị tiểu thư này, con của cô ấy đã năm tháng rưỡi rồi, hiện tại sinh mạng của đứa bé rất ngoan cường, chỉ cần nằm ở phòng giữ ấm qua giai đoạn nguy hiểm là tốt!"
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Giang Phỉ Á được đẩy ra từ trong phòng giải phẫu.
"Bệnh nhân còn hôn mê, lần này xuất huyết và sinh con làm hao hết tinh lực, có thể phải mấy ngày cô ấy mới có thể tỉnh lại!" Bác sỹ dặn dò từng câu, Lục Phạm ghi nhớ từng câu ở trong lòng, sau đó lặng lẽ đi chuẩn bị.
"Bác sỹ dẫn tôi đi gặp bảo bối đi!" Trong lòng Lục Phạm rất hiếu kỳ.
Bác sỹ thấy mặt mày của anh ta và đứa bé rất giống nhau liền hô, "Cha đứa bé, anh đi theo tôi!" Không biết vì sao nghe lời này, trong lòng Lục Phạm rất vui mừng, anh ta lên làm cha.
"Anh Giang, chẳng lẽ anh đã sớm biết chuyện này?" Cảnh Tô nhìn Giang Phỉ Thiên lạnh nhạt đến giờ mới phản ứng được.
"Đúng vậy, anh sớm đã biết! Lúc cô ấy mang thai hơn một tháng, anh đã biết ngay rồi!" Trong lòng Giang Phỉ Thiên chôn sâu như vậy, chuẩn bị quần áo vừa người cho Giang Phỉ Á, năm tháng bụng nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng lựa chọn quần áo phù hợp, nào còn nhìn ra sự thật thế nào.
Nhưng thậm chí ngay cả chính Giang Phỉ Á cũng không biết mình mang thai, Giang Phỉ Thiên dụng tâm lừa gạt hay sao?
"Muốn hỏi anh? Tại sao Nha Nha không biết chuyện mình mang thai?"
Cảnh Tô gật đầu lia lịa, chân mày nhíu chặt, trong đôi mắt đều là suy tư, da thịt trắng nõn của cô hơi đỏ ửng.
"Cô ấy luôn luôn ngu ngốc, lời anh nói lúc nào thì cô ấy không nghe", Giang Phỉ Thiên nói như thể chuyện đương nhiên, nói kiêu ngạo, phong thái hào hứng. Thiếu niên ngoài cửa sầm mặt, anh ta biết, Giang Phỉ Thiên không phải con nhà họ Giang, anh cũng biết trong lòng và trong mắt Giang Phỉ Á cũng chỉ có Giang Phỉ thiên, anh ta tính là gì?
"Sao không vào?" Tư Mộ Thần nhìn Lục Phạm tựa trên cửa ra vào, trên người tràn ngập ưu thương.
"Lão đại, nói tạm biệt với anh Giang giùm em, em về nhà báo cáo chuyện cưới xin!" Lục Phạm quay đầu lại nhìn Tư Mộ Thần sau đó rời đi thật nhanh.
"Anh Giang, rốt cuộc là ai muốn hại Nha Nha, nhà họ Giang kết thù với ai sao?" Đối với một màn hôm nay trong lòng Cảnh Tô còn sợ hãi, nhưng cô cảm giác chuyện này nhằm về phía cô.
"Cảnh Tô, làm phiền em chăm sóc cho Nha Nha, anh đi về trước, chuyện này, anh sai người đi điều tra!" Giang Phỉ Thiên đi, lưu lại giường bệnh trong hôn mê giang Phỉ Á, đang ngồi Cảnh Tô, đứng Tư Mộ Thần.
"Nhóc con, nước đây!" Anh đưa nước cho cô, cô nhẹ nhàng nghiêng đầu, nói một câu cám ơn.
Anh nói, khi nào thì giữa chúng ta trở nên khách sáo như vậy?
Cô nói, giữa chúng ta vẫn luôn khách sáo.
Anh còn nói, anh vẫn thích em, từng chút của em, anh đều thích!
Cô bắt đầu rối rắm, vậy rốt cuộc anh thích điểm nào của mình? Cô lại bắt đầu ăn dấm chua.
"Tư Mộ Thần, anh trở về trước đi!" Cảnh Tô hạ lệnh đuổi khách, anh cũng không thể dây dưa không ngừng ở nơi này chứ?
"Nhóc con, em không muốn nhìn xem hôm nay ai từng tới bệnh viện à?" Tư Mộ Thần càng ngày càng thấy mình hèn hạ, lợi dụng chức quyền? Hình như là vậy.
Cảnh Tô nhìn Tư Mộ Thần, trong lòng nghi ngờ, anh có biện pháp gì? Mắt bỗng vụt sáng, giống như trở lại lúc cô hồn nhiên ngây thơ.
"Ngu ngốc, không phải có camera à!" Anh dắt tay của cô đi tới phòng giám sát.
"Ai vậy, sao các người vào đây? Đây là chỗ các người có thể tới sao?" Người trông coi ở đó rất hung hãn, dáng vẻ vừa tỉnh ngủ.
"Đây là chứng kiện của tôi, đồng chí an ninh, tôi muốn trưng dụng phòng giám sát của cậu để làm chút việc!" Tư Mộ Thần không chút khách khí đuổi anh ta ra ngoài cửa.
Nhân viên an ninh thấy tình huống không đúng, vội vàng đi báo cáo với viện trưởng.
Ngón tay của Tư Mộ Thần thao tác thật nhanh, anh điều chỉnh hình ảnh đến trước lúc bọn họ tới chừng một giờ, bọn họ dần thấy từng bóng người màu đen đi ra đi vào, mặc phục trang hưu nhàn, đỉnh đầu mang theo mũ lưỡi trai, nhìn từ bề ngoài, giống như là một người đàn ông. Người này thoạt nhìn rất là đáng nghi.
Nhưng sau đó cũng không thấy hình ảnh người kia, bọn họ liếc nhìn tất cả băng của bệnh viện đều không có. Có lẽ là bọn họ suy nghĩ quá nhiều.
Cũng không lâu lắm, vào lúc trước khi bọn họ vào cửa, Diêu Mộng Lan và Dung Thiểu Tước đi vào, nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc, theo máy quay, bọn họ thấy đám người Diêu Mộng Lan đi tới phòng bệnh của Giang Phỉ Á, sau đó nhìn thấy hình ảnh bọn họ tranh chấp ở cửa phòng bệnh của Giang Phỉ Á.
Hơi thở của Cảnh Tô không thuận, xông ra ngoài, tại sao Diêu Mộng Lan lại nhẫn tâm làm hại Nha Nha như vậy, còn có Dung Thiểu Tước, rốt cuộc là cái gì khiến bọn họ không chịu từ bỏ ý đồ.
Lúc cô đi ra, vừa lúc đụng phải viện trưởng, viện trưởng nhìn người tới thoáng qua một tia sáng loáng.
"Thiếu tướng Tư, cậu đến mà cũng không nói với tôi một tiếng!" Diêu Thiết Tâm tới, nhìn Tư Mộ Thần, ông ta không dám sơ ý lơ là.
"Viện trưởng Diêu, nào dám làm phiền ông!" Đều là lời khách sáo, Tư Mộ Thần cũng không nghĩ rằng bây giờ Diêu Thiết Tâm là viện trưởng bệnh viện này.
"Nghe nói Thiếu tướng Tư tới vì việc công, em xem lão già này có giúp gì hay không?" Diêu Thiết Tâm nhìn Tư Mộ Thần kỳ thực trong lòng có chút run sợ. Rõ ràng cho thấy trong lòng có quỷ.
"Nghe nói, Mộng Lan nhập viện rồi, tôi muốn tới thăm, những thứ khác cũng không có gì!" Trực giác của Tư Mộ Thần cho biết Diêu Mộng Lan còn chưa xuất viện.
Nghe đến đó, trong mắt Diêu Thiết Tâm hình như có chút đau đớn.
"Thiếu tướng Tư, không giấu gì cậu, con bé mới vừa sảy thai mấy giờ trước!" Diêu Thiết Tâm cũng hơi tiếc nuối, nếu đứa cháu ngoại này còn, có thể thuận lợi leo lên cây đại thụ nhà họ Dung, nhưng đứa bé không có cha, con gái lớn tự chủ trương.
"A, thật sao? Vậy chúng tôi càng phải qua thăm mới được!" Có chuyện trùng hợp đến thế? Đồng thời sinh non? Chuyện này rốt cuộc là lỗi của ai? Nếu Giang Phỉ Á chảy nhiều máu như vậy làm sao còn có thể giữ được đứa bé? Chẳng lẽ là máu của Diêu Mộng Lan hay sao? Từng nghi vấn khiến Cảnh Tô và Tư Mộ Thần nhìn không thấu.
"Ai, ai, cũng tốt, có lẽ hai người đi thăm con bé, cũng có thể khiến nó vui vẻ một chút!" Giả bộ trái lại rất điềm đạm đáng yêu, nhưng cặp mắt vui vẻ kia bán đứng ông ta, Tư Mộ Thần không biến sắc theo phía sau ông ta.
"Ừ, đây chính là giường bệnh của Mộng Lan, tôi đi làm việc trước!"
"Được!" Diêu Thiết Tâm quay đầu lại, còn cố ý liếc mắt nhìn Cảnh Tô, có thâm ý khác.
"Nhóc con, cẩn thận con hồ ly kia, lão ta không đơn giản" Không cần Tư Mộ Thần nhắc nhở, trong lòng Cảnh Tô cũng dám chắc, một người con gái tâm kế như vậy thì cha có thể không am hiểu tâm kế hay sao? Đáp án nhất định là phủ định chứ sao.
"Cảnh Tô, sao cô lại tới đây?" Dung Thiểu Tước vẫn luôn làm bạn ở bên người Diêu Mộng Lan, đang lấy trái cây cho cô ta, khí sắc của Diêu Mộng Lan nhìn qua cũng không phải là kém.
"Cảnh Tô? Thiểu Tước, Cảnh Tô tới, tôi...tôi" Trong ánh mắt vô tội của cô ta có chút e ngại cô, hình như Dung Thiểu Tước nhớ tới cái gì, sắc mặt lập tức lạnh.
"Các người đi ra ngoài, nơi này không hoan nghênh các người!" Cảnh Tô đi từ phía sau tới trước mặt, mắt nhìn chằm chằm Diêu Mộng Lan, không chút cố kỵ Dung Thiểu Tước.
"Nói, có phải là cô làm hay không?" Cảnh Tô nhìn Diêu Mộng Lan không dám buông lỏng.
"Cảnh Tô, cô...cô đang nói cái gì?" Diêu Mộng Lan đang giả bộ, trong đôi mắt đều là vô tội.