Đầu đường Đài Bắc rộn ràng, trên lối đi bộ có hai bóng người mảnh khảnh đang tiến hành đấu sức.
“Chị hai, chị hai tốt bụng, giúp em một chút đi.” Tổng giám đốc đương nhiệm trên danh nghĩa mỹ lệ động lòng người của Lâu thị dùng ngón tay nhỏ kéo kéo tay áo của người phụ nữ bình thường, mặt không chút thay đổi ngồi bên cạnh lên tiếng cầu xin không ngừng.
Dùng sức kéo về lại tay áo mình, vẻ mặt Lâu Bộ Vũ ảo não, “Tiểu quỷ, không biết áo màu trắng không thể để bẩn sao? Ở một bên hóng mát đi, Lam Vũ Kiến thật đáng chết, luôn gây phiền.”Ah, toàn bộ ống tay áo của cô bị hủy bởi ngón tay ác liệt của một tiểu nha đầu không thiện lương, nhìn lại trên ống tay đã xuất hiện rất nhiều dấu tay?
“Chị, chỉ một lần này nữa, lần sau không dám nữa.” Cô lại kéo, lại thêm một dấu tay.
Khoé miệng Lâu Bộ Vũ run lên, “Em tránh ra, tìm người khác đi.” Cô là phụ nữ có thai nha, vì sao không ai nhớ rõ, cho dù thân mình cô nhìn vẫn còn vô cùng khoẻ mạnh linh hoạt, nhưng tốt xấu cô cũng mang bầu gần ba tháng rồi.
“Chị…” nhìn thấy cái nhìn chằm chằm không có thiện ý, Lâu Bộ Yên chột dạ buông tay, “Tốt nha, em đi tìm người đàn ông của em.”
“Đàn ông của em?” Gằn từng chữ.
“Không…” Liên tiếp lui về phía sau.
Lâu Bộ Vũ không có ý tốt nhìn em út, ngoắc ngoắc ngón tay, “Lại đây, nói cho chị biết, em tột cùng giấu chúng ta làm chuyện tốt gì đây?” Hắc hắc, động tác của Lam Vũ Kiến không hề chậm, không biết thành quả như thế nào, nếu hai người đồng thời mang thai, có lẽ phần thắng càng nhiều.
“Không có, không thể nào.” Lâu Bộ Yên bối rối vẫy tay. Cô ngu ngốc, tại sao lại trêu chọc ác ma Lâu gia?
“Đừng khách sáo, chúng ta là chị em mà.” Nhìn đi nhìn lại nụ cười của cô đều tràn ngập nguy hiểm.
“Thật sự không cần.” Cô chết chắc rồi, Kiến sẽ giết cô.
“Nhưng chị vô cùng muốn biết.” Lâu Bộ Vũ tới gần từng bước.
“Em về công ty.” Không bình thường xoay người chạy trối chết, giống như sau lưng có ác quỷ đang đuổi theo, không, ác quỷ so ra đều kém ác ma bạo lực của Lâu gia.
Lâu Bộ Vũ hướng bóng người chạy thoát đi làm cái mặt quỷ, tiếp tục kế hoạch đi dạo phố của mình. Phụ nữ có thai nên vận động nhiều! Chuyện em út không vội, có thời gian đi thăm dò, dù sao hiện tại cô rãnh rỗi nhất.
Đợi cô bao lớn bao nhỏ đầy tay, ý thức được mình lực bất tòng tâm thì không thể không thở dài. Bây giờ thể lực của cô thật không như trước, mới đi một chút đã mệt chết khiếp, cũng chỉ mới có bầu ba tháng mà thôi, bụng chưa rõ, tại sao có thể như vậy?
Vạn bất đắc dĩ, Lâu Bộ Vũ gọi một cú điện thoại.
15 phút sau, Lam Vũ Đường nhận lệnh đi đến, đau lòng vạn phần tiếp nhận công tác.
“Sớm đã nói, không cần chạy loạn khắp nơi, thiếu cái gì nói anh mua là được rồi.” Anh đau lòng đòi mạng, cũng nôn chết khiếp, vì đứa nhỏ trong bụng của họ, hiện tại Lâu, Lam hai nhà đang tranh túi bụi, mà người mẹ vẫn như cũ không nóng không vội, không nói không lấy chồng, cũng không nói gả, đem tâm anh đặt giữa không trung.
“Em chỉ mang thai, cũng không phải tàn phế.” Cô bĩu môi trừng người.
“Dạ, dạ, em cái gì cũng đúng.” Anh rốt cục hiểu được tâm tình trầm trọng năm đó khi người trong nước cắt đất đền tiền.
“Vũ Đường, Lam Vũ Kiến hình như có vấn đề nha.” Cô nho nhỏ nhắc nhở anh một chút.
“Vấn đề?” Đàn ông để tất cả tâm tư trên người người yêu thì chỉ số thông minh rõ ràng giảm xuống.
“Em nói, em gái út em hình như cũng có khả năng mang thai.” Nếu không có sao vô duyên vô cớ chạy đến tìm cô phụ nữ có thai này ra tay, tuyệt đối có vấn đề, hơn nữa không nhỏ.
“A?!” Con mắt Lam Vũ Đường vòng vo chuyển, bừng tỉnh hiểu ra.
“Suy nghĩ cẩn thận rồi?” Cô cười, biết người đàn ông của mình không ngu ngốc.
“Anh ta sợ, không dám nói ra, cho nên chúng ta đây phải làm cho sáng tỏ.” Dù sao phải để cho mọi người cùng biết chứ sao.
“Đáp đúng.” Cô cười khanh khách dâng lên nụ hôn để khen thưởng.
“Bên này cũng muốn.” Anh chỉa chỉa một nửa mặt khác.
Lâu Bộ Vũ biết nghe lời lại in nụ hôn.
Hai người ngọt ngọt mật mật làm cho người ta rất hâm mộ.
Ánh mắt ai oán đảo qua một đám người thân không thiện lương, người yêu bên người cùng chung mối thù ôm sát cô, đang khinh bỉ người nhà của anh.
“Mang thai là chuyện tốt, không cần sầu mi khổ kiểm, đến cười một cái.” Lâu phu nhân dụ dỗ con dâu nhỏ.
“Cười không nổi.” Lâu Bộ Yên quả thật muốn khóc chết, người Lam gia đáng sợ, cô chỉ là mang thai, bọn họ lại chỉ kém không đem cô làm thần mà cung phụng, ngay cả đi đường cũng không cho. Càng nghĩ càng hận, ánh mắt giết người bắn về phía đầu sỏ gây nên.
Lâu Bộ Vũ vẻ mặt gian xảo cười vô hại, nhàn nhã quấy sữa trong ly, “Ai bảo có người luẩn quẩn trong lòng chạy đến khu vực địch chiếm đóng rêu rao.” Thành công dời đi lực chú ý của người Lam gia, lòng cô rất vui, cho nên, hiện tại cô vẫn như cũ có thể tự nhiên ở Lâu gia uống sữa xem báo chí, thỉnh thoảng còn trêu cợt anh hai nhà mình một chút.
Phụ nữ có thai lớn nhất nha, cô nhất định sẽ lợi dụng.
“Mẹ, con muốn về nhà.” Lâu Bộ Yên vẻ mặt đau khổ, một chút dấu hiệu hạnh phúc cũng tìm không thấy.
“Đứa trẻ đáng thương, tuổi còn trẻ liền gặp người không quen, cửa lớn Lâu gia vĩnh viễn mở ra cho con.” Lâu phu nhân cảm tính nói ra một lời làm cho người ta hộc máu.
Lam Vũ Kiến coi bà là mẹ vợ tương lai, liều chết nuốt xuống máu đến bên miệng, “Dì, con không làm chuyện gì có lỗi với Bộ Yên, càng không có vứt bỏ cô ấy, cô không có gặp người không quen.” Nôn muốn chết, người Lâu gia nhất định không giống người thường như vậy sao?
“Nhưng, biểu tình của em út quá mức thống khổ, khiến chúng ta không thể không hoài nghi.” Lâu Bộ Sầu đa sầu đa cảm lo lắng mở miệng. Em út thật đáng thương, rốt cuộc gặp dạng đãi ngộ không nhân đạo gì?
Lam Vũ Hàng dở khóc dở cười trấn an vợ yêu, anh cũng không dám nói là vì mang thai mà gặp được đãi ngộ quá mức nhiệt tình, bảo hộ đáng sợ quá nhiều, làm cho người ta chùn bước. Như vậy, Bộ Sầu chết cũng không chịu mang thai, đổi lại anh sẽ khóc chết.
“Em hai, tới đây một chút.” Lâu Bộ Hiên vẻ mặt mỏi mệt xuất hiện ở trên cầu thang. Có người lạ thì anh cho mặt mũi sẽ kêu tiếng em hai, không có người ở thì hai người xưng hô đối phương giống nhau.
“Được.” Lâu Bộ Vũ đứng dậy chậm rì rì, rỗi rãnh đi lên lầu, hỗn loạn dưới lầu không quan hệ với cô, cho dù cô là người khởi xướng.
Anh suy nghĩ, ẩn nhẫn bước chân quá mức nhàn nhã của cô rốt cục tới lầu ba, “Phanh” một tiếng ngăn cách hết thảy, hai người nhốt vào trong phòng.
“Em hai, em bày trò quỷ đến tột cùng đang làm cái gì?” Núi lửa rốt cục bùng nổ.
Lâu Bộ Vũ vẫn nhàn nhã cười, thật tự động tự phát nằm lên sô pha, cực kỳ giống phu nhân sống an nhàn sung sướng.
“Mẹ nó, mày có phải em gái tao hay không?” Anh tức đến miệng nói ra lời ác.
“Đúng vậy, cho dù tôi muốn phủ nhận.” Cô cảm thấy bất đắc dĩ nói.
Lâu Bộ Hiên hít vào, lại hít vào, rốt cục dùng ngữ điệu bình thản nói: “Em làm chi khiến cho Lam Vũ Hằng xuất ngoại làm việc?”
Lâu Bộ Vũ vẻ mặt mờ mịt nháy mắt mấy cái, buồn bực nói: “Có sao? Tôi là người Lâu thị, khi nào thì có thể trông nom đến Lam gia? Tôi lợi hại đến như vậy sao?”
“Em bắt Thiên Tử lấy làm chư hầu.” Anh buồn bực ngồi trở lại sô pha.
“Tôi không có.” Lâu Bộ Vũ ủy khuất bĩu môi.
“Em lấy cái bụng uy hiếp Lam Vũ Đường, anh ta lại dùng cái này đi đe doạ đại gia trưởng Lam gia, khiến cho bọn họ không thể không phái Lam Vũ Hằng xuất ngoại làm việc.” Anh vô lực khiếu nại.
Ánh mắt Lâu Bộ Vũ lập tức trở nên rõ ràng, mỉm cười nói: “Vậy ai không tiếc bán đứng em ruột để đổi lấy hợp tác của người khác? Là ai không để ý thân tình đẩy người thân vào hang sói đi ở nhờ? Còn có là ai không hề liêm sỉ lừa gạt em gái thiện lương của mình ở xa vạn dặm vội trở về chịu tang? Kết quả lại quăng cái lồng chim, từ nay về sau rốt cuộc vô lực vỗ cánh bay cao?”
Mỗi một câu nói của cô, đầu Lâu Bộ Hiên lại hạ thấp một chút, nói xong lời cuối cùng, anh đã ước gì trên mặt đất có một cái động, để cho mình chui vào.
“Anh sai lầm rồi, anh sám hối được không?” Anh cúi đã đầu nhận tội, cầu cô không nói nữa. Anh chợt phát hiện mình lại đáng giận như vậy, không nhân tính như vậy.
“Biết sai cho thấy còn có thể cứu.” Cô thanh thản cười, “Lam Thất thiếu gia cũng sắp trở lại.”
“Thật sao?!” Uể oải đảo qua quét sạch, loại tình cảm vui sướng mà không lời nào có thể miêu tả nói được.
“Điều kiện.” Cô hợp thời đưa ra điều kiện trao đổi.
“Em cứ việc nói.” Anh vỗ ngực cam đoan.
“Đơn giản, giúp đỡ thuyết phục người Lam gia, đứa nhỏ phải mang họ Lâu.” Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Nhìn mặt em gái, anh đột nhiên cảm giác mình chưa từng hiểu cô, cô thật sự dễ dàng bị chọc giận sao?
Tại Khoa phụ sản bệnh viện Tỉnh Lập, Lâu Bộ Vũ đã mang thai năm tháng mỉm cười ngồi ở ghế chờ, trong tay nhàm chán xem một quyển sách bảo vệ sức khoẻ của phụ nữ có thai.
Bước chân vội vàng dừng, vẻ mặt Lam Vũ Đường vui vẻ cười đứng trước cô, ôn nhu nói: “Thế nào? Mệt không?”
Ai có thể tưởng tượng ngày xưa công việc điên cuồng, nay vì phụ nữ yêu mến thường thường trốn việc, không làm việc đàng hoàng, cho nên nói sao đây, sức mạnh của ái tình thật sự là vĩ đại.
“Tốt.” Lâu Bộ Vũ cười cười, kéo anh ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ nói: “Thế nào? Bọn họ gật đầu chưa?” Sự tình liên quan vấn đề cục cưng trong bụng, nửa điểm không được qua loa.
Lam Vũ Đường cười khổ, lắc đầu.
“Anh thật ngu ngốc, một chút chuyện nhỏ cũng không giải quyết được.” Cô tức giận đánh anh một cái.
Lam Vũ Đường quả thật muốn khóc, đám lão già kia căn bản là ý không ở trong lời, bọn họ chỉ rỗi rãnh lâu lắm không có việc gì làm, mới tìm mọi cách cản trở, anh lại bị người yêu vắng vẻ.
“Mới sáu tháng, sao bụng lại lớn như vậy, giống như sắp sinh.” Anh cau mày nghiên cứu bụng to đến thái quá của cô, mới bắt đầu không rõ ràng, nhưng sau lại kịch liệt bành trướng, quả thật giống kỳ tích.
“Sinh đôi, tự nhiên khá lớn.” Cô cười ôn nhu hạnh phúc.
“Sinh đôi!” Mặt anh bắt đầu vặn vẹo biến hình.
Lâu Bộ Vũ cẩn thận nhìn sắc mặt của anh, khiếp vía thốt: “Em chưa nói sao?”
“Đương nhiên không có.” Anh cắn răng.
“Hắc hắc...” Cô cười gượng, ý đồ lừa dối cho qua.
“Một nhà một đứa không phải rất tốt sao?” Anh đề nghị.
Lâu Bộ Vũ lập tức lạnh mặt, “Sinh đôi tốt nhất phải sống chung, nếu không nghe người xưa nói sẽ nuôi không sống nổi.” Cho dù nói bậy, cô cũng không cho phép việc ngoài ý muốn xuất hiện.
“A!” Vẻ mặt anh kinh hách. "Vậy nuôi chung đi.”
“Lâu Bộ Vũ tiểu thư, đến phiên ngài.” Tiếng nói ngọt ngào của y tá truyền đến.
Lâu Bộ Vũ nhìn người đàn ông bên cạnh cười trấn an, đứng dậy đi vào phòng khám bệnh.
Bác sĩ là một nữ tử mỹ lệ, cô mỉm cười nhìn vị phụ nữ có thai đi tới này, sau đó thình lình hạ giọng nói: “Bộ Vũ, cậu tên quỷ quái này.”
Lâu Bộ Vũ mỉm cười, không cho rằng đúng. Các cô có quen biết, là bạn bè, là cùng phe, quen biết nhau khi cô lưu lạc ở hải ngoại, nếu không mang thai, cô còn nghĩ không đến tác dụng của Nam Nam có thể lớn như vậy.