“Tiểu Thi! Tỉnh!” Trác Minh Liệt phát hiện Tiểu Thi đã ngất đi!
“Vương bí thư, lập tức chuẩn bị xe cho tôi!” Trác Minh Liệt ôm Tiểu Thi dùng sức xông ra ngoài, ngay cả dạ tiệc từ thiện cũng cứ như vậy bỏ qua.
Thẩm Tử Quân vừa nhìn thấy hội trường hỗn loạn, Tiểu Thi giống như té bất tỉnh cũng gấp đến độ kéo Cầu Cầu chạy ra ngoài.
“Trác…. Trác Minh Liệt anh đưa Tiểu Thi đi đâu rồi?” Thẩm Tử Quân hướng về phía ống nói rống to.
“Tôi không rãnh nói chuyện với cô, có thời gian cô mau tới bệnh viện trung tâm còn không có thời gian thì hãy an tâm ở nhà mà ngủ ngon đi!” Trác Minh Liệt không nói hai lời cúp điện thoại.
“Dì Tử Quân mẹ có phải lại nhức đầu hay không?” Cầu Cầu cẩn thận hỏi.
“Cầu Cầu không cần lo lắng, mẹ nhất định sẽ không có việc gì!” Cô vừa lái xe lại vừa an ủi Cầu Cầu, ai ngờ lúc này chợt có ánh đèn từ một chiếc xe Lamborghini chiếu thẳng vào mắt cô, làm cô thiếu chút nữa đụng phải xe, cô bị dọa sợ đến mực hạ kính xe xuống, tức giận miệng mắng to: ” Anh có mắt hay không vậy ??? Hay là anh không biết lái xe !”
Chiếc xe Lamborghini dừng lại Thẩm Tử Quân chợt khẩn trương. . . Ngồi trên xe có hai người, một người trong đó đi xuống xe kiểm tra một chút chỗ bị đụng phải, còn người còn lại ngồi lì ở chỗ đó, không nhúc nhích giống như một Hoạt Tử Nhân( người thực vật). Ánh mắt của Thẩm Tử Quân nhìn lại người kia, gò má rất là anh tuấn tựa như phong cách lãnh khốc của tên Trác Minh Liệt kia. Chẳng lẽ người đàn ông có tiền đều sẽ như vậy sao? Thẩm Tử Quân nhấn mạnh chân ga chạy đi mất.( đó người ngược Quân tỷ đã xuất hiện))))
“Bác sĩ, cô ấy có sao không?” Trác Minh Liệt hỏi.
“Thật xin lỗi tiên sinh! Chúng tôi phải làm kiểm tra mới biết!”
“Trác Minh Liệt!” Thẩm Tử Quân ôm Cầu Cầu chạy thẳng cửa phòng bệnh “Anh rốt cuộc nói an tâm ở đây là cái gì?”
“Thẩm tiểu thư nơi này là bệnh viện làm phiền cô nhỏ giọng một chút có được hay không?” Trác Minh Liệt tức giận trả lời cô.
“Mẹ ….thế nào” Cầu Cầu không biết làm sao kéo váy Thẩm Tử Quân .
“Trong số anh chị, ai là người thân của bệnh nhân?” Bác sĩ cầm bệnh án đi ra Thẩm Tử Quân và Trác Minh Liệt liếc nhau, tiếp theo cùng nhìn xuống Cầu Cầu. Nơi này xác thực chỉ có một người là người thân của Tiểu Thi đó chính là Cầu Cầu nhưng nó lại quá nhỏ.
“Chúng tôi là bạn của cô ấy, bác sĩ có phải tình huống không được khả quan?” Thẩm Tử Quân khẩn trương hỏi. . .” Đúng vậy chúng tôi phát hiện trong đầu bệnh nhân có một khối máu tụ rất to nó đang ép đến thần kinh thị giác”
“Cái gì?” Trác Minh Liệt và Thẩm Tử Quân đồng thời nắm lấy bác sĩ “Tại sao có thể như vậy?”
” Khối máu tụ trong đầu bệnh nhân là vì tắc ngẽn mạch máu do va chạm mà tạo thành, nó chỉ là máu tụ cho nên có thể trong một thời gian ngắn sẽ tự động biến mất, cũng không có gì đáng ngại, nếu như không có gì thì có thể làm giải phẫu luôn!” Bác sĩ nghiêm túc nói.
“Va chạm? Là tai nạn giao thông sao?” Thẩm Tử Quân nhạy cảm hỏi, Tiểu Thi và Lâm Thi Ngữ hai bóng dáng này ở trong đầu cô từ từ trùng hợp, không biết là cô cố chấp hay là vì sao nhưng cô thực sự cảm thấy Tiểu Thi chính là Lâm Thi Ngữ!
“Cái này chúng tôi không rõ ràng lắm, chỉ là từ tình trạng cơ thể của bệnh nhân có thế đoán trước kia cô ấy đã trải qua một va chạm rất kịch liệt!”
Tai nạn giao thông, kèn ác-mô-ni-ca, yêu ở cuối mùa thu, tư thế uống cà phê, thậm chí là tên của cô ấy, tất cả mọi thứ đều cóliên hệ với Lâm Thi Ngữ, trong lòng Thẩm Tử Quân cả một đống nghi vấn kia từ từ biến thành một dấu chấm than! Cô cảm thấy nhất định phải điều tra một chút về cuộc sống của Tiểu Thi khi ở Canada!
“Vậy bây giờ chúng tôi nên làm cái gì?” Trác Minh Liệt tỉnh táo hỏi.
“Sau khi bệnh nhân tỉnh lại anh chị phải chú ý một chút, đại khái là an ủi cô ấy chú ý không làm cho cô ấy quá mức mệt nhọc!”
Thẩm Tử Quân hoàn toàn đắm chìm trong trong thế giới của mình, nên không nghe được gì cả .
“Thẩm tiểu thư Thẩm tiểu thư?” Trác Minh Liệt gọi mấy lần cô đều không có trả lời “Cô rốt cuộc đang nghĩ gì ?”
“A không có” Mọi chuyện còn chưa rõ ràng nên suy đoán này cô vẫn là không nên nói cho Trác Minh Liệt biết dù sao quan hệ của anh ta và Lâm Thi Ngữ cũng quá mức phức tạp nếu như anh ta biết Tiểu Thi chính là Lâm Thi Ngữ, không biết anh ta sẽ có phản ứng như thế nào đây!
“Cô đã tới, Tiểu Thi giao cho cô chăm sóc, tôi đi liên lạc với bác sĩ, đi tìm loại thuốc tốt nhất cô cảm thấy như thế nào?”
Thẩm Tử Quân liếc anh một cái chợt đẩy anh qua một bên chỉ vào cửa chính nói: ” lập tức đi!”
“Thưa tổng giám đốc!” Trác Minh Liệt vừa mới đi ra khỏi cửa bệnh viện phụ tá liền gọi điện thoại tới ” Ngựa Bạch Ngọc không lập tức đưa đi mà đã được gởi qua một ngân hàng!”
“Tiếp tục theo dõi cho tôi, tôi không tin bọn họ có thể đặt ở nơi đó cả đời!”
“ Còn nữa thưa tổng giám đốc, việc anh cần điều tra lần trước là việc về mấy công ty kia vì sao đang đàm phán với chúng ta lại đột nhiên dừng lại, tôi phát hiện việc đó có liên quan đến tập đoàn Thẩm thị!”
“Hả? Thẩm thị?” Trác Minh Liệt cảm thấy kinh ngạc khác thường , chuyện này tại sao lại liên quan đến Thẩm thị? Chuyện xem ra càng ngày càng phức tạp chỉ mong mấy việc sau sẽ không còn xảy ra sự cố nữa.
Sau khi dàn xếp xong mọi việc về Cầu Cầu, Thẩm Tử Quân bắt đầu gọi điện thoại.
” Phúc bá?” Thẩm Tử Quân hạ thấp giọng.
“Đại tiểu thư!” Âm thanh của đối phương mang theo vui mừng “Tại sao lại là cô? Cô có mạnh khỏe không ?? Sao lâu như vậy cô mới điện thoại đến!”
“Phúc bá có thể cầu xin ông một chuyện hay không! Giúp tôi tra một người Canada gốc Hoa tên là Thi Thi, việc này không liên quan đến của công ty nhưng hy vọng ông cũng đừng nói không giúp được tôi!”
“Ha ha đại tiểu thư muốn A Phúc nhất định làm được! Nhưng cũng phải mất một chút thời gian. Còn có một việc tôi muốn nói cho cô công ty chúng ta sẽ tiếp nhận một vị CEO mới, ngày mai sẽ sẽ chính thức nhậm chức, cô có muốn trở lại xem hay không?”
“Chuyện trong nhà, tôi không muốn nghĩ tới, ông chỉ cần giúp tôi điều tra tốt chuyện này là được rồi!”
Cúp điện thoại Thẩm Tử Quân thở dài một hơi, hi vọng lần này Phúc bá có thể giúp cô tra được thân phận chân thật của Tiểu Thi, nếu như Tiểu Thi thật sự là Lâm Thi Ngữ thì vì sao cô ấy phải thay hình đổi dạng, mai danh ẩn tích đây? Chẳng lẽ là vì cố ý đến gần Trác Minh Liệt để trả thù anh ta sao?
Bước chân cô trầm trọng đi vào phòng bệnh, Cầu Cầu và Tiểu Thi cũng đã ngủ thiếp đi, cô im lặng ngồi xuống nghiêm túc nhìn khuôn mặt ngủ say của Tiểu Thi, khoa học hiện nay phát triển như vậy muốn thay đổi hình dáng của mình nên sẽ rất dễ dàng thôi. Cô đem tóc Tiểu Thi nhẹ nhàng đẩy lên vừa muốn tìm một chút dấu vết.
Nhưng thật lại không có cái gì? Vào lúc cô muốn buông tha chợt liếc thấy phía sau tai trái của Tiểu Thi có một vết sẹo nhàn nhạt hình như là vết tàn của việc phẫu thuận . Cô vừa định nhìn kỹ một chút thì Tiểu Thi tỉnh.
"Thẩm tiểu thư! Tôi …tôi vừa ngất xỉu sao" Tiểu Thi gãi đầu, nơi đó vẫn còn đau.
"A Tiểu Thi cô chỉ có chút mệt mỏi thôi!" Thẩm Tử Quân cuống quít che giấu ý định của mình "Đúng rồi hôm nay sao cô lại ở cùng Trác Minh Liệt?"
Nói đến Trác Minh Liệt Tiểu Thi chợt nghĩ đến việc ở trên sân khấu.
" Tử Quân, hôm nay cô xem TV có nhìn thấy cảnh y phục của tôi bị rơi ra không?" Tiểu Thi khẩn trương hỏi.
"A tôi không nhìn thấy" Thẩm Tử Quân biết trong lòng cô ấy rất để ý đến chuyện này cho nên cố ý nói mình không nhìn thấy.
Tiểu Thi bấp động, đôi môi tái nhợt, sịu mặt: " Thật là xui xẻo!" Sớm biết như vậy cô sẽ không đồng ý tham gia cái dạ tiệc ấy với Trác Minh Liệt. Ngày mai, báo chí nhất định sẽ lại có trò hay để bới móc rồi.
"Tiểu Thi thật sự không có chuyện gì." Thẩm Tử Quân thử an ủi cô.
"Cô còn nói không nhìn thấy" Tiểu Thi cúi đầu xuống lầu bầu. . . Thẩm Tử Quân ý thức được mình nói sai, vì vậy vội vàng muốn đem đề tài chuyển hướng.
"Tiểu Thi, vừa rồi tôi có nghe bài Violin cô kéo, bài hát tên là Yêu ở cuối mùa thu đó, cô kéo thật tốt, cô thật sự tốt nghiệp ở Học viện âm nhạc quốc gia sao?"
"Không phải đâu, đúng rồi, bài vừa rồi là Yêu ở cuối mùa thu sao? Thật là khá. Tôi cũng không biết mình biết kéo Violin, lúc ấy chỉ là có loại cảm giác mãnh liệt giống như trước kia đã từng học qua, nên tôi chỉ mơ hồ kéo ra thôi!" Tiểu Thi cười tâm tình cũng khá rất nhiều.
"Cô không cần thầy dạy cũng biết?" Thẩm Tử Quân đè nén kích động trong lòng cố làm ra vẻ trấn định hỏi: " Này vậy Tiểu Thi chẳng phải là cô chính là thiên tài âm nhạc sao!"
"Cũng không phải vậy, Triết Vũ nói tôi đã từng bị tai nạn giao thông và bị mất trí nhớ vì vậy mà tôi hoài nghi có thể là trước đây tôi đã từng học qua Violin!" Tiểu Thi lạnh nhạt nói.
"Cái gì? Cô bị mất trí nhớ?" Thẩm Tử Quân cũng nhịn không được nữa đứng lên "Vậy cô còn nhớ rõ cái gì không? Tỷ như trước khi mất trí nhớ cô ở nơi nào gọi là gì?" Cô gần như khẳng định có thể Tiểu Thi chính là Lâm Thi Ngữ năm đó! Mặc dù đầu đuôi sự tình còn chưa rõ ràng nhưng trực giác nói cho cô biết Tiểu Thi nhất định là Lâm Thi Ngữ!
"Thẩm Tử Quân" Tiểu Thi nhìn thấy cô kích động không có nhịn được có điểm thấp thỏm. . ." A thật xin lỗi Tiểu Thi, tôi là muốn nói cô có từng nghĩ trước kia cô là một người khác?"
"Làm sao có thể chứ? Từ nhỏ tôi đã ở Canada mà cũng chưa từng đến Trung Quốc và cũng không có người thân ở Trung quốc " Tiểu Thi lên tiếng phủ nhận, nhưng đáy lòng cô lại ánh lên vài phần sợ hãi, dù thế nào cô cũng không nguyện ý đối mặt.
"Làm sao cô biết cô không ở Trung Quốc, cô không phải nói là cô bị mất trí nhớ sao?" Thẩm Tử Quân hỏi tới.
"Triết Vũ nói… Triết Vũ nói tôi sinh ra ở Canada Cha tên lag Ngôn Thế Hành, mẹ là Liễu Hàm Hương. Bọn họ kinh doanh bất động sản nhưng khi tôi còn rất nhỏ đã mất do tan nạn giao thông rồi cho nên tôi mới ở cạnh Triết Vũ "
"Triết Vũ nói cô không có nghĩ đến vị Triết Vũ này có thể là lừa dối cô hay sao, và lại hiện giờ tìm cũng không thấy anh ta sao? Cô không từng nghĩ đến mình có thể là một người khác, nhưng anh ta lại cố tình nói cho cô một thân phận khác sao?"
"Sẽ không, sẽ không Triết Vũ sẽ không nói dối tôi!" Tâm tình Tiểu Thi kích động, cả người run rẩy.
"Mẹ" hai người bọn họ nói chuyện đánh thức Cầu Cầu, con ngươi mông lung nhìn, gương mặt hoảng sợ nhìn Tiểu Thi và Thẩm Tử Quân.
"Cầu Cầu!" Tiểu Thi chân để trần vội đi xuống giường "Cầu Cầu mẹ ở đây!"
Thẩm Tử Quân thở dài, cô cảm thấy mình cũng đã quá vội vàng. Chuyện như vậy cho dù ai cũng sẽ không dễ dàng tiếp nhận nhanh chóng được . Cô vỗ vỗ ót chậm lại giọng nói với Tiểu Thi câu xin lỗi: " Tiểu Thi thật xin lỗi, mấy ngày nay tôi đã quá nhớ Lâm Thi Ngữ rồi. Nhìn thấy cô cũng như cô ấy từng bị tan nạn từ năm năm trước làm tôi rất kích động, chỉ là cô ở đây còn cô ấy không biết đã ra sao rồi"
"Thẩm Tử Quân cô không cần nói, tôi đều hiểu , cô trở về đi, hôm nay c