m ơn cô đã đến thăm tôi!" Giọng của Tiểu Thi mặc dù dịu dàng nhưng Thẩm Tử Quân cảm nhận được cô ấy có chút tức giận rồi.
"Nhưng Trác Minh Liệt để cho tôi chăm sóc cô" Thẩm Tử Quân hối hận đến ruột đều xanh cô thật là không nên nôn nóng như vậy . Nhưng bây giờ nói gì đã trễ rồi.
"Tự tôi có thể, cô đi trở về đi, ngày mai cô còn phải đi làm phải không. Đúng rồi đây bệnh của cá nhân tôi, trong lòng tôi đã có tính toán, các cô cũng không cần lo lắng cho tôi !" Tiểu Thi bình tĩnh nói. Thẩm Tử Quân có chút ngoài ý muốn, cô không ngờ Tiểu Thi biết mình bị bệnh, xem ra lần trước cô té xỉu ở nhà trẻ cũng là do nguyên nhân này rồi.
Thẩm Tử Quân thấy thái độ của Tiểu Thi kiên định cũng không tiện miễn cưỡng cầm túi xách, ấm ức đi. Cô vừa đi Tiểu Thi ôm Cầu Cầu nhất thời cảm thấy trong lòng một mảnh trống không, cô thở dài 1 tiếng.
"Mẹ làm sao mẹ lại luôn thở dài?" Cầu Cầu nhìn mẹ, bàn tay nhỏ bé đưa ra che miệng của cô.
"Cầu Cầu con biết mẹ đã bao lâu?" Tiểu Thi cố nén nước mắt, cô thật sự là sợ. Cô biết chuyện Thẩm Tử Quân nói không phải là không có lý nhưng cô không thể tin, cũng không dám tin tưởng , cuộc đời của cô là Triết Vũ một tay đạo diễn. Nhưng ngộ nhỡ Thẩm Tử Quân là nói thật thì cô sẽ là ai? Triết Vũ tại sao lại muốn lừa cô? Chẳng lẽ cô thật sự là Lâm Thi Ngữ sao? Trời ạ! Tại sao lại đối xử với cô như vậy!
"Mẹ Cầu Cầu không biết" Cầu Cầu khốn hoặc nhìn mẹ không biết tại sao mẹ lại hỏi như thế.
"Không có việc gì" Tiểu Thi cố nén nước mắt, nặn ra một cái mỉm cười. Thật may là còn có Cầu Cầu, mẹ con ôm nhau mà nằm Tiểu Thi cả đêm đều chưa từng chợp mắt. Cô nghĩ tới rất nhiều rất nhiều chuyện nhưng không hệ nghĩ ra được gì, bây giờ người duy nhất có thể giải mở tất cả những bí mật này thì chỉ có Lý Triết Vũ nhưng Lý Triết Vũ hiện giờ đang ở chỗ nào? Kế hoạch A giải được kế hoạch A có phải tất cả đều sẽ được phơi bày! Cô nghĩ tới tờ giấy kia!
Trời đã sáng Thẩm Tử Quân khó khăn bò dậy rót ly cà phê. Đang lúc này điện thoại di động vang lên là Phúc bá.
″ Này! Phúc bá có phải có tin tức gì rồi phải không?" Thẩm Tử Quân khẩn trương hỏi.
"Ha ha tiểu thư. Nào có nhanh như vậy . Lão gia hỏi cô là cô rốt cuộc có quay về để đến tham gia tiệc rượu của CEO mới nhậm chức hay không!"
"Ai" Thẩm Tử Quân thở dài "Tôi sẽ không về đâu, Phúc bá! Tôi không thích trường hợp như vậy "
"Cô nhất định phải tới, cô không phải muốn tìm hiểu về việc kia sao??" Phúc bá uy hiếp.
"Này! Phúc bá làm sao ông có thể bắt nạt người khác như vậy!" Thẩm Tử Quân hướng về phía ống nói làm nũng "Được rồi, tôi đi! Chỉ là ông nhất định phải mau chóng giúp tôi tra !"
"Ha ha tốt, thật ra thì tôi đã có một chút đầu mối rồi. Chỉ là có chút kỳ quái a, Cô nói cái vị Thi Thi gì đó là gốc Canada nhưng trên thực tế cô Thi lại dùng thân phận là người gốc Hoa định cư ở Canada và nếu cô ấy ở Canada là thực sự thì sao cô ấy lại không có bất kỳ người thân nào, thật sự là kỳ quái !"
"Không kỳ quái bởi vì cô ấy căn bản cũng không phải làThi Thi!" Thẩm Tử Quân khẳng định nói.
" Tin tức chính xác hiện giờ tôi còn chưa tra ra được, tuy vậy ngày mai khi cô tới tham gia tiệc rượu, tôi sẽ cố gắng hết sức tra cho ra!"
"Tốt" Thẩm Tử Quân cúp điện thoại, lấy tấm hình cô và Tiểu Thi chụp chung trên bàn lên. . . Năm năm , rốt cuộc lại lần nữa chờ đợi tin tức của cô ấy. Hi vọng lần này cô có thể giúp cô ấy! Không cô nhất định phải giúp cô ấy!
Sáng sớm Tiểu Thi không để ý lời bác sĩ phản đối dẫn Cầu Cầu rời đi. Dọc theo đường đi cô đều không dám ngẩng đầu chỉ sợ người khác nhận ra cô là cô gái ở bữa tiệc tối qua.
"Con trai con mua cho mẹ một tờ báo!" Tiểu Thi đưa cho Cầu Cầu một đồng tiền xu còn mình lặng lẽ trốn sang một bên.
"Cho mẹ" Cầu Cầu nhón chân lên đem tờ báo đưa đến trước mặt Tiểu Thi.
Cô khẩn trương mở tờ báo ra quả nhiên ngay trang đầu tiên chính là chuyện dạ tiệc từ thiện của Trác thị vào tối hôm qua. Gương mặt đẹp trai của Trác Minh Liệt chiếm hơn nửa trang báo mà cô ở đâu? Kỳ quái sao lại có thể không có một chút tin tức về cô? Chuyện này là chuyện gì xảy ra? Trước đay cô và Trác Minh Liệt chỉ là đứng chung một chỗ ngay lập tức đã bị tả lên trời xuống đất ( ý là bốc phét quá đà đó) mà trường hợp ở tối hôm qua sao lại không có gì xay ra! Tiểu Thi vừa có chút may mắn, lại có chút kinh ngạc!
"Thi tiểu thư, lão gia chúng tôi cho mời cô!" Lúc Tiểu Thi đang mất hồn xem báo sau lưng cô chợt có một người đi tới.
"Anh là….. ai ?" Tiểu Thi đem Cầu Cầu ôm vào trước người cảnh giác hỏi. . ."Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là lão gia chúng tôi muốn gặp cô! Ngày ấy cũng không muốn mỗi lần đều phải giúp các cô thu dọn chiến trường như vậy" người tới cầm lấy tờ báo trong tay cô "Cô cho rằng giúp các cô dọn chiến trường rất dễ dàng sao?"
Tiểu Thi lập tức hiểu là ai! Là cha của Trác Minh Liệt đã dẹp hết chỗ tin tức kia.
"Tôi không muốn gặp ông ta, anh nói cho ông ta biết tôi không hề có liên quan gì đến chuyện này! Hoàn toàn là con trai ông ta tìm tôi giúp!" Tiểu Thi lạnh lùng nói xong ôm Cầu Cầu muốn đi, người nọ đưa tay ra liền muốn cản lại song còn muốn cướp lấy Cầu Cầu. Tiểu Thi kinh hãi nhìn người nọ, sau đó liền hung hăng đánh người nọ.
" !" Người nọ chợt ôm lấy đầu, anh ta không hề cảm giác giống như là bị một cánh tay của một người phụ nữ đánh mà giống như là bị một thiết côn (gậy sắt) hung hăng đập vào người .
Tiểu Thi đánh xong, sau đó lập tức chui vào một chiếc xe taxi người nọ đầu óc choáng váng vội đuổi tới nhưng lúc đó cô đã đi xa.
Tiểu Thi cẩn thận quan sát cánh tay phải của mình, bề ngoài của nó và cánh tay trái của nó không có gì khác nhau nhưng chính nó lại đặc biệt có lực và tri giác lại không nhạy cảm như vậy. Cô tò mò dùng tay trái sờ sờ cảm giác cũng không có gì khác thường. Chẳng lẽ trước đây cô còn học võ thuật hay sao?
"Tiểu thư đi nơi nào?"
"Nhà trẻ ngôi sao mới!"
Tiểu Thi nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, thật sự là có điểm sợ khi đến nhà trẻ gặp phải Thẩm Tử Quân nhưng cô đâu biết được cô ấy đã về nhà. Nói là có chuyện rất quan trọng.
Tiểu Thi cảm giác thở phào nhẹ nhõm, sau khi gửi Cầu Cầu cô vừa định đi thì điện thoại di động lại vang lên. Trước kia trong điện thoại di động của cô chỉ có duy nhất số của Lý Triết Vũ mà bây giờ bắt đầu lại có thêm số của Trác Minh Liệt và Thẩm Tử Quân .
"Làm sao cô lại bỏ đi?" Trác Minh Liệt tức giận hỏi.
"Tôi không sao, cám ơn anh!" Tiểu Thi mỉm cười. Trừ lời đó ra cô không biết nên nói gì.
"Lập tức đến bệnh viện Nhân Ái, tôi đã hẹn bác sĩ kiểm tra cho cô!"
"Tôi không muốn đi!" Tiểu Thi cúp điện thoại. Cô rất sợ, âm thầm sợ hãi. Điện thoại của Trác Minh Liệt lại một lần nữa gọi đến nhưng cô lại tắt đi. Muốn đi đến tiệm bán hoa nhưng lại sợ ông chủ sẽ nói đến chuyện ngày hôm qua, vì vậy cô quyết định sẽ đi dạo .
"Các vị , hôm nay là ngày CEO mới của Thẩm thị - Giai Dung tập đoàn nhận chức hiện nay chúng tôi đang đến hội trường buổi tiệc rượu mừng nhận chức của ngày ấy!" Tiểu Thi đi tới đi lui đã đến một khách sạn cấp năm sao, trước tòa nhà là một vòng kín các nhà báo , phóng viên. Từ trước đến giờ cô rất sợ những trường hợp như vậy vì thế liền nhanh chóng muốn đi vòng qua. Ai ngờ đi không được bao xa đã nhìn thấy trước mặt một chiếc Lamborghin, cô còn chưa kịp chạy đi, liền bị những phóng viên kia xúm nhau chạy ùa tới trước mặt. Vết thương ở chân chưa lành nên cô đi vẫn chưa được ổn định lắm kết quả là bị người khác đẩy, cả người cô bị đẩy òa nằm ở trên xe.
Cửa xe được mở ra từ bên trong xe một người đàn ông trẻ tuổi vóc dáng cao lớn đi ra, khóe miệng rõ ràng bén nhọn, cả người tản ra hơi thở rét lạnh ! Anh ta anh tuấn đến kỳ lạ nhưng cũng lãnh khốc đến kỳ lạ. Từ trong đôi mắt như chim ưng kia phát ra ánh sáng như có thể giết chết người! Người này là ai ? Tiểu Thi bị chen lấn, thở gấp không ra hơi, đẩy tới đẩy lui, cuối cùng cô lại bị đẩy đến bên cạnh người đàn ông kia. Cô co rúm lại không dám động càng thêm không dám đến gần anh ta!
Người đàn ông bỗng nhiên đưa tay đẩy cô ra một bên, sau đó mặt không thay đổi đi về phía trước. Đi ba bước bỗng nhiên lại quay đầu lại không khỏi nhìn chằm chằm Tiểu Thi bằng hai mắt. Tiểu Thi bị ánh mắt của anh ta làm cho cả người sợ hãi. Đám người nhìn động tác biến đổi như vậy liền nhìn cô một cái rồi lập tức bỏ đi.
"Phúc bá rốt cuộc là như thế nào?" Thẩm Tử Quân nắm Phúc bá hỏi tới chuyện về Tiểu Thi.
"Cô hãy đi gặp lão gia trước đi"
"Tôi không đi, trừ khi ông nói cho tôi"
Bác Phúc trầm ngâm chốc lát rồi nói: " Tiểu thư Thi Thi xác thực là năm năm trước mới đến Canada. Nhưng lúc đó người làm thủ tục nhập cảnh của cô ấy lại không phải do chính cô ấy mà do một người đàn ông họ Lý làm, quan hệ của cô ấy và người đàn ông này là như thế nào thì cụ thể tôi chưa điều tra ra được. Và càng kì lạ hơn là tất cả tài liệu về người đàn ông này đều ở tại cục an ninh Canada, người đàn ông này có thể là người có chức quyền tại Canada!"
"Những thứ này cũng đủ rồi!" Cũng đủ để Thẩm Tử Quân xác định Tiểu Thi chính là Lâm Thi Ngữ rồi. Mặc dù vẫn không có đủ chứng cớ. Nhưng chỉ cần cô biết Tiểu Thi là Lâm Thi Ngữ thì tất cả mọi chuyện đều dễ dàng hơn. Xác nhận thân phận của cô ấy giờ chỉ là vấn đề thời gian.
"Tiểu thư, tiểu thư Thi Thi rốt cuộc là ai ?"
"Một người bạn! Cám ơn bác Phúc tôi đi tìm cha đây!" Thẩm Tử Quân vừa thấy Bác Phúc muốn nghe, lập tức đổi đề tài. Hiện giờ mặc dù Lâm gia ngã nhưng nếu một người Lâm gia xuất hiện nhất định sẽ vẫn gây ra sóng to gió lớn thậm chí còn có thể là một cuộc gió tanh mưa máu. Bởi vì có quá nhiều người hi vọng Lâm gia biến mất .
"Không kịp rồi CEO mới đã tới và sẽ lập tức phát biểu diễn thuyết nhậm chức, lão gia đã đi ra phía sau đài rồi !" Bác Phúc giữ cô lại. Lúc này chợt có nhóm rất đông phóng viên vây quanh một người đàn ông đang đi vào, Thẩm Tử Quân định thần nhìn, lại thất kinh: Lại là anh ta!
Là cái người lái Lamborghini tối hôm qua! Còn nữa nhìn anh ta thật giống một người! Lâm Thi An! Nhưng thật sự thì Thẩm Tử Quân cũng chưa từng gặp Lâm Thi An chẳng qua là khi đó cô và Lâm Thi Ngữ rất thân nhau, trong lúc vô tình nhìn thấy ảnh của Lâm Thi An ! Khi đó Thẩm Tử Quân thiếu chút nữa đối với anh ta động lòng. . . Lúc đó thanh danh của Lâm Thi An đã lan xa anh thông minh, đẹp trai, khuyết điểm duy nhất là quá mức tự tin. Hơn nữa vô cùng lãnh khốc. Điểm này so với Trác Minh Liệt bây giờ có vẻ giống .
Cô đuổi theo kéo lấy vạt áo của người đàn ông này, anh ta rất không bình tĩnh xoay người "Làm gì?" Anh lạnh lùng hỏi, trên khuôn mặt anh tuấn giống như có một tầng sương giá kết lại.
Thẩm Tử Quân bị dọa sợ, nhẹ buông tay ra bởi vì cô phát hiện anh không có dáng vẻ mặc dù thành thục nhưng xen lẫn ngây thơ chất phác như trong tấm ảnh kia so với Lâm Thi An anh ta hình như là một người hoàn toàn xa lạ.
"Nha" Thẩm Tử Quân có chút mất mác, buông lỏng tay như đứa bé làm việc gì sai mà lui sang một bên.
"Phùng tiên sinh đây là đại tiểu thư nhà chúng tôi!" Bác Phúc vội vàng giới thiệu thế nhưng mí mắt vị Phùng tiên sinh kia cũng không thèm chớp một cái, im lặng mà thẳng bước đi tiếp.
Ông Thẩm từ phía sau cánh gà đi ra thân thiết nắm tay anh: " Thiếu Diễm anh cuối cùng đã tới!"
"Thẩm tiên sinh mạnh khỏe!" Phùng Thiếu Diễm khẽ khom