n họ, sự náo động nho nhỏ lúc đầu cũng dần dần tan biến, tất cả mọi người lại tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Cuối cùng, nhân lúc mọi người đang loay hoay bận rộn, không thể chú ý đến bọn họ, Bạch Nhạc Ninh mới lén lút đến gần Từ Tinh Danh, lịch sự từ chối lời mời của cậu: “Bạn học Từ, thật xin lỗi, tôi nhảy không giỏi, sợ rằng không có cách nào làm bạn nhảy với cậu rồi!”
Sắc mặt của Từ Tinh Danh có chút biến hóa, nhưng chỉ trong chốc lát rồi lại nhàn nhạt đáp: “Đàn chị, sau này gọi tôi là Từ Tinh Danh được rồi, dù sao sớm muộn gì cũng thành người một nhà, chị không cần khách khí thế đâu.”
Bạch Nhạc Ninh cắn môi, liều mạng kìm chế cảm giác tăng xông máu, không biết có phải là mình đang bị ánh mắt lạnh lùng của cậu đàn em này trêu chọc hay không, chẳng lẽ cậu ta cũng biết chuyện giữa mình và anh Bạc sao? Nếu không thì làm sao có thể nói ra những lời như thế?
Công tác tuyên truyền chuẩn bị cho buổi dạ hội cũng đã bắt đầu được tiến hành, thời gian một tuần nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, đêm Giáng sinh rất nhanh cũng đã đến rồi.
Trong thời gian này, Bạch Nhạc Ninh đã từ chối vô số lời mời từ đám bạn học và đàn em trong trường, dù sao năm ngoái cô cũng không khiêu vũ, năm nay cũng vậy thôi.
Bên trong phòng hóa trang ở phía sau hội trường, Trần Hiểu Ý vừa chỉnh lại mái tóc giả, vừa kêu một cô bé đàn em bên cạnh giúp cô kéo khóa lễ phục lên.
Chờ lúc không có ai, Trần Hiểu Ý mới lặng lẽ hỏi Bạch Nhạc Ninh đang hóa trang: “Chồng yêu nhà cậu thật sự không đến sao? Hay là bây giờ cậu đồng ý lời mời của tên nhóc họ Từ kia đi!”
Từ trong miệng Bạch Nhạc Ninh, Trần Hiểu Ý đã dò ra được quan hệ giữa cô và Bạc Cạnh, đồng thời cũng biết Từ Tinh Danh là em họ của Bạc Cạnh, phản ứng của cô đối với chuyện này vô cùng trực tiếp: “Đã bảo là nhìn cậu ta rất quen mắt mà!”
Mặc dù có chút khinh thường Bạc Cạnh chẳng biết cách theo đuổi phụ nữ, thế nhưng Trần Hiểu Ý cũng phải suy nghĩ cho bạn tốt của mình, dù sao Bạch Nhạc Ninh không có bạn nhảy cũng tương đối nguy hiểm, tùy tiện lựa một nam sinh cũng có thể mạnh mẽ kéo cô lên sàn nhảy, đây không phải là nỗi khổ tâm của Hộ Hoa Sứ Giả như cô sao, năm ngoái còn dựa vào mấy chiêu thức Không Thủ Đạo mới kéo được Bạch Nhạc Ninh ra khỏi đám đông, cuối cùng bọn họ phải trốn ra ngoài tường rào mới thoát được.
Năm nay chỉ sợ tình hình không mấy khả quan rồi.
Trần Hiểu Ý nghe nói cái đám nam sinh bị từ chối kia đang hăm he chuẩn bị ra tay, mà cô còn phải đi theo bạn trai cho nên không thể quan tâm đến Bạch Nhạc Ninh giống như năm ngoái được.
“Nếu không thì để tớ gọi anh tớ tới đi! Có còn hơn không!” Trần Hiểu Ý búng tay một cái, cảm thấy cách này có vẻ được: “Được đấy! Để tớ đến gọi anh ấy tới . . .”
“Aiz, không cần đâu!” Bạch Nhạc Ninh kéo tay cô: “ Sao có thể như vậy được, anh cậu còn phải ở bên cạnh bạn gái đêm Giáng sinh chứ, đừng quấy rầy bọn họ.”
Trần Hiểu Ý còn đang định nói gì thì lại nghe có tiếng gõ cửa bên ngoài: “Chuẩn bị xong chưa? Sắp bắt đầu rồi đấy!”
Bây giờ nói gì thì cũng trễ rồi, Trần Hiểu Ý và Bạch Nhạc Ninh chỉ đành phải mở cửa ra ngoài, trước khi bước lên sân khấu, Trần Hiểu Ý còn dặn đi dặn lại: “Nắm chắc thời cơ rồi chúng ta trốn ra ngoài tường rào nhé! Mặc dù hơi lạnh nhưng còn hơn là bị đám nam sinh lôi kéo!”
Bạch Nhạc Ninh gật đầu.
Ai ngờ đúng lúc này, Từ Tinh Danh cũng đứng bên dưới đợi lên sân khấu như các cô lại nghe thấy, cậu chỉ chỉ vào màn che, mặt không chút biểu cảm nói với Bạch Nhạc Ninh: “Học sinh mới chúng tôi cũng biết năm ngoái hai người trốn ở đâu rồi, dù sao anh họ cũng đang ở ngoài đợi, cô không cần trốn đâu!”
Bạch Nhạc Ninh ngạc nhiên.
Lúc hiệu trưởng đọc xong lời chào mừng lễ Giáng sinh thì màn sân khấu cũng được kéo ra, cô vội vàng chỉnh lại sắc mặt, để lộ ra nụ cười xinh đẹp, ba người dẫn chương trình cùng nhau bước lên sân khấu.
Nửa đầu buổi lễ là tiết mục văn nghệ của các lớp, lúc mọi người đang biểu diễn, Bạch Nhạc Ninh đứng ở phía sau, nương theo ánh đèn lúc ẩn lúc hiện tìm kiếm bóng dáng Bạc Cạnh.
Kết quả không cần tốn nhiều công sức, khi ánh mắt vừa nhìn đến hàng ghế đầu tiên thì cô đã trông thấy anh.
Hàng đầu tiên? Sao anh Bạc có thể ngồi ở hàng đầu tiên?
Trần Hiểu Ý giải đáp nghi hoặc của cô: “Cậu quên rồi sao? Anh Bạc của cậu là ‘học sinh vinh dự’ của trường chúng ta, mấy cái huy chương vàng huy chương bạc, rồi cả mấy cái bằng khen ở trong phòng truyền thống của trường đều là công lao của anh ấy, cậu nghĩ, anh ấy quay về trường cũ, chẳng lẽ hiệu trưởng không cho anh ấy chút mặt mũi sao?”
Bạch Nhạc Ninh vô lực rên rỉ: “Chỉ sợ mọi người đều biết, cho nên tớ mới không muốn anh ấy tới đây đấy!”
Trần Hiểu Ý nói: “Có bạn trai ưu tú như vậy không tốt sao? Sao phải giấu giếm? Phải đem ra khoe chứ? Cậu đừng có hẹp hòi như vậy được không?”
Bạch Nhạc Ninh uể oải phất tay: “Cậu không hiểu đâu!” Chủ yếu là tuổi tác của bọn họ chênh lệch quá lớn, cô rất sợ nha!
“Tớ thật sự không hiểu!”
Trần Hiểu Ý chỉnh lại gấu váy rồi lảo đảo bước lên sân khấu, tiếp tục giới thiệu chương trình cùng với một nam sinh khác.
Sau vài lần giới thiệu chương trình, lần nào Bạch Nhạc Ninh bước lên sân khấu đều cảm giác được ánh mắt của Bạc Cạnh luôn dán chặt vào mình, vất vả lắm cô mới kết thúc được lời thoại của mình, sau đó liền vội vã nâng váy chuẩn bị bỏ trốn.
Nhưng hôm nay cô buộc phải trở thành trung tâm tỏa sáng của buổi lễ, bởi vì hiệu trưởng không muốn làm người ngoài cuộc cho nên lại nhảy lên sân khấu, dưới sự xôn xao của mọi người, hiệu trưởng đắc ý nói: “Mọi người chớ nóng vội, phải biết rằng, cho dù mọi người có để tôi lên sân khấu lần nữa thì tôi cũng không thể lên nữa đâu!”
Bên dưới càng trở nên xôn xao, pha lẫn cả những tiếng cười đùa.
Bạc Cạnh nhẹ nhàng đứng dậy, thong thả bước lên trên sân khấu, đến trước mặt hiệu trưởng. Dưới ánh đèn, anh xoay mặt nhìn mọi người bên dưới, ngay lập tức, bốn phía đều trở nên yên tĩnh.
Hiệu trưởng dương dương tự đắc: “Thấy chưa, chẳng phải là mọi người đã quá nóng vội rồi sao? Để tôi giới thiệu một chút, chàng trai này chính là người đạt thành tích cao nhất kể từ khi tôi làm hiệu trưởng cho tới giờ, là người mang về nhiều vinh dự nhất cho trường chúng ta, đem huy chương và bằng khen lấp đầy cả phòng truyền thống, Bạc Cạnh!”
Phía dưới bỗng ‘Oa’ lên một tiếng, không biết là nữ sinh nào hét lên ‘đẹp trai quá’, sau đó, khắp cả hội trường trở nên oanh động, âm thanh huyên náo vang dội ra khắp đại sảnh, đám nam sinh hưng phấn kích động, thậm chí có người còn yêu cầu vị niên trưởng truyền kỳ này nói một chút về kinh nghiệm học tập của mình, đám nữ sinh thì đa phần đều quan tâm đến chuyện ‘anh đã có bạn nhảy chưa?’ ‘có thể làm bạn nhảy với em không?’ hay những thứ đại loại như vậy.
Bạc Cạnh giơ tay ra hiệu mọi người yên lặng, sau đó thản nhiên cười một tiếng: “Tối nay chỉ có thể để cho mọi người thất vọng rồi, nguyện vọng ban đầu của tôi khi tới đây không phải là để cho hiệu trưởng đem mình làm cây cảnh đứng ở nơi này góp vui cho mọi người.” Giọng điệu có chút khó xử, tiếng cười bên dưới cứ thế nhỏ dần.
Trần Hiểu Ý vừa liều mạng kéo Bạch Nhạc Ninh đang muốn chạy trốn, càu nhàu nói: “Vậy thì còn tới đây làm gì?”
Giống như đang trả lời vấn đề của cô, Bạc Cạnh tiếp tục quăng bom oanh tạc: “Thật ra thì tôi chỉ lấy thân phận học trò cũ về tham dự lễ hội Giáng sinh của trường mà thôi.” Đám đông bên dưới tuyệt đối im lặng, chờ đợi anh công bố đáp án.
Từ Tinh Danh lặng lẽ liếc nhìn cô, sau đó trực tiếp kéo cô từ trong tay Trần Hiểu Ý bước lên trên sân khấu, đẩy vào trong ngực Bạc Cạnh, sau đó lại lui về phía sau, ung dung rời đi.
Lúc này Bạc Cạnh mới nói tiếp: “Bởi vì, ngoài mẹ tôi ra thì người phụ nữ quan trọng nhất của tôi cũng đang ở đây, mục đích tôi tới đây cũng chỉ có một, chính là để làm bạn nhảy với cô ấy.”
Buổi khiêu vũ sắp bắt đầu, dưới tầm mắt nóng rực của mọi người, Bạc Cạnh bình thản nắm chặt tay Bạch Nhạc Ninh, nhẹ nhàng khiêu vũ.
“Chẳng phải anh đã nói là sẽ không đến sao? Vậy còn bài luận văn của anh thì làm sao bây giờ?” Bạch Nhạc Ninh vừa được Bạc Cạnh ôm xoay một vòng, vừa nhỏ giọng oán trách: “Lần này anh hại em thê thảm rồi!”
Bạc Cạnh vô tội nói: “Anh chưa nói là anh sẽ không đến, anh chỉ nói là anh sẽ xem xét, còn về bài luận văn thì có thời gian sẽ từ từ viết, dù sao cũng không vội.”
Bạc Cạnh cũng không giải thích, chỉ cười rồi ôm cô xoay một vòng, thoát khỏi sự chuyển động và dòm ngó của đám học sinh.
Hoa khôi trung học đã có bạn trai, hơn nữa lại còn là học trưởng Bạc Cạnh ưu tú như vậy, điều này khiến cho đám nam sinh sa sút tinh thần.
Bạc Cạnh mang đến sự huyên náo rất lâu, đám nam sinh chua xót thảo luận xem Bạc Cạnh có những điểm xuất sắc gì mà xứng với Bạch Nhạc Ninh, dù sao anh cũng đã lớn tuổi rồi, mà đám nữ sinh thì lại đưa tay ôm ngực, tưởng tượng mình là người con gái được Bạc Cạnh ôm vào lòng.
Nhưng Bạc Cạnh và Bạch Nhạc Ninh chỉ nhảy có một điệu, kết thúc điệu nhảy thứ nhất thì lui ra khỏi hội trường.
Đối với đám người có chút kích động, Trần Hiểu Ý thở dài, nói: “Cao thủ, quả nhiên là cao thủ, không ngờ lại dám mượn danh hiệu trưởng đến trường để ra oai phủ đầu tình địch, cũng nhân tiện gán cho Ninh Ninh cái mác ‘vật sở hữu của Bạc Cạnh’, thật gian xảo! Nhìn xem, ngay cả hiệu trưởng cũng không biết nên nói gì cho phải nữa!”
Từ Tinh Danh nghe cô cảm thán, lại bất đắc dĩ nói: “Nghe nói từ nhỏ lòng dạ anh ta đã thâm sâu khó lường như vậy rồi, cũng không biết khoan dung độ lượng, tính ra đến bây giờ cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.”
Trần Hiểu Ý giả vờ loạng choạng suýt té để bày tỏ sự kinh ngạc của mình: “Hả? Cậu không lầm chứ? Nhưng mà lần nào Ninh Ninh cũng nói là tên kia đối xử rất tốt với cô ấy, lúc nào cũng nhường nhịn, dung túng cho cô ấy, cũng chả bao giờ tức giận, lúc nào cũng ở bên cạnh, cưng chiều cô ấy. . .”
Từ Tinh Danh thấy Trần Hiểu Ý kinh ngạc tới mức này thì vội vàng nghĩ đến một câu ‘thật là hiếm thấy’, lại phát hiện cô cũng không khiêu vũ với bạn trai, trong lòng đột nhiên hiểu ra, không khỏi châm chọc nói: “Sao vậy? Lại chia tay với bạn trai rồi sao?”
Trần Hiểu Ý đanh mặt: “Bắt cá hai tay bị tôi bắt được, hừ, có gan bắt cá hai tay thì tôi sẽ làm hắn ta sáng mắt ra!”
Từ Tinh Danh nhướng mày, một lát sau mới thở dài vươn tay phải ra: “Đúng lúc tôi cũng chưa có bạn nhảy, chắc cô cũng không muốn bị một đám nam sinh đuổi đến không kịp trốn đúng không?” Nói cách khác, hai ta hãy phối hợp một chút, tránh cho bản thân gặp xui xẻo.
Trần Hiểu Ý cảm thấy bất đắc dĩ, mặc dù cô thật sự không muốn phải làm bạn nhảy với cái khối băng ngàn năm không tan này, nhưng trước mắt hình như cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác, vì vậy, Trần Hiểu Ý đành phải dịu dàng đặt tay lên vai cậu, đồng thời cũng không quên nhắc nhở: “Nói trước, tôi đây là đang miễn cưỡng vì đôi bên, chẳng may có người hỏi. . .”