Thân thể Mộng Nhan đã tốt hơn rất nhiều, mặc dù sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, hai tròng mắt không có thần, nhưng ít nhất có thể miễn cưỡng ăn một ít cơm.
“Công chúa, thân thể của ngữời vẫn còn yếu, có muốn hay không…”
Tiểu Thúy thấy Mộng Nhan muốn đứng lên, liền nhanh chóng tiến đến dìu nàng.
“Tiểu Thúy, bây giờ ta đã tốt hơn rất nhiều, ngươi không cần lo lắng, chỉ cần giúp ta thay trang phục, trang điểm thật đẹp…”
Mộng Nhan miễn cưỡng cười cười, đêm nay nàng muốn nhìn thật rõ, tiểu nha hoàn mạo danh kia tại yến tiệc tối nay chịu nhục như thế nào!
“Vâng, công chúa!”
Tiểu Thúy nhanh nhẹn đáp lời, dìu công chúa đến trước gương trang điểm, trước tiên là thay trang phục, đeo vòng phỉ thúy, trâm ngọc, ngay cả trang phục đẹp đẽ đến thế cũng không thể che dấu được nét mặt bi thương và oán hận của nàng.
“Tiểu Thúy, ngươi xem sắc mặt của ta có phải rất khó coi không?”
Nàng khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của mình, khó khăn chuyển động đôi mắt, thì thào mở miệng.
“Công chúa rất đẹp!”
Tiểu Thúy đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, chấm một chút phấn son đi tới.
“Hồi bẩm công chúa, Uyển ma ma ở Duyên Hi cung cầu kiến, nói là dâng cho công chúa thuốc dưỡng nhan…”
Lời của tiểu thái giám còn chưa nói hết, Mộng Nhan liền vội vàng phất tay:
“Mau để cho bà ấy vào!”
Mấy ngày nay, bà luôn dùng danh nghĩa Thái hậu đưa thuốc bổ cùng bánh ngọt đến đây, cũng từ từ lấy được sự tín nhiệm của Mộng Nhan.
“Nô tỳ tham kiến công chúa!”
Uyển ma ma nhẹ nhàng cúi người, trên tay là một khay ngọc màu xanh xinh xắn, nhìn vào bên trong, màu hồng chính là quả táo, màu trắng chính là hạt sen, còn có màu trắng là trái lê, một khay đầy, hồng hồng trắng trắng trông rất đẹp mắt.
“Công chúa, đây là Thái Hoàng Thái hậu đích thân ra lệnh cho nô tỳ chuẩn bị cho công chúa thuốc dưỡng nhan, Thái hoàng Thái hậu mười phần quan tâm tới thân thể của công chúa”
Uyển ma ma cung kính hành lễ xong đứng dậy, Tiểu Thúy đứng một bên đã sớm tiếp nhận cái khay.
Mộng Nhan nhìn thoáng qua gật đầu, Tiểu Thúy hiểu ý, dùng trâm bạc thử độc, rồi sau khi tự mình nếm thử mới lấy bát đũa, chuẩn bị một bát nhỏ để vào tay Mộng Nhan.
Cẩn thận nếm thử, chậm rãi nhướng mày, trong ánh mắt Mộng Nhan rốt cuộc có một chut ý cười:
“Trở về giúp ta cám ơn bác, người đối với ta rất tốt !”
“Vâng, Thái hoàng Thái hậu rất quan tâm tới thân thể công chúa, người còn ra lệnh nô tỳ hỏi thăm một câu, đêm nay công chúa có muốn tham dự yến tiệc tối trong hoàng cung không?”
Uyển ma ma cụp mắt, dáng vẻ phục tùng, cung kính mở miệng.
“Đương nhiên, sao ta lại nhận thua nhanh như vậy được, hơn nữa đối phương chỉ là một tiểu nha hoàn mạo danh!”
Mộng Nhan cười lạnh, nét mặt trở nên có chút dữ tợn.
“Mạo danh thế thân? Ý công chúa là…”
Ánh mắt dường như cảnh giác, Uyển ma ma rất nhanh chú ý tới câu cuối của công chúa.
“Uyển ma ma, chuyện của ngươi làm xong rồi, lui xuống đi!”
Mộng Nhan cảnh giác chính mình nói lỡ lời, xoay người lại trừng mắt một cái.
“Vâng, công chúa, nô tỳ cáo lui!”
Uyển ma ma sợ hãi cúi đầu, mệnh lệnh của Như Ý làm cho bà hơi vội vàng, thiếu chút nữa làm bại lộ thân phận của mình.
Bà cúi đầu ra khỏi Lưu Ly cung, nhưng không đi xa, thừa dịp ánh trăng mờ ảo, tới chỗ ngã rẽ tung người nhảy lên nóc nhà, nhìn giống như một con dơi ngủ đông trên nóc nhà, lỗ tai ép sát, cẩn thận lẳng nghe động tĩnh bên trong.
Trong tẩm cung của công chúa, Mộng Nhan cúi đầu trầm tư, có lẽ trong bữa tiệc đêm nay đem chuyện Lăng Tây Nhi mạo danh Lâm Y Y vạch trần là cơ hội tốt nhất, nhưng mà… Cả người nàng rùng mình, trong đầu hiện ra khuôn mặt tuấn tú, dữ tợn của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào nàng, lòng của nàng chợt căng thẳng, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
“Công chúa, có muốn mời ngựy hay không, sắc mặt của người…”
Tiểu Thúy bước nhanh lên, muốn đỡ Mộng Nhan, lại bị nàng phất tay cự tuyệt, “không cần, ta chỉ là trái tim băng giá mà thôi, còn chưa tới ngày tuổi già sức yếu cần người nâng đỡ!”
Nét mặt của nàng mang theo nụ cười khổ nhàn nhạt.
“Công chúa, xin tha thứ cho Tiểu Thúy lắm miệng nói một câu, thập lục Vương gia thật sự đáng giá cho ngài… tự hại thân thể mình như vậy sao?”
Từ một Mộng Nhan công chúa tinh thần phấn chấn bồng bột, mắng chửi người siêu lớn tiếng thành một mĩ nhân bệnh hoạn, chiếm được thì hoàn hảo rồi, nhưng mà bất luận kẻ nào cũng nhìn ra thập lục Vương gia thậm chí khinh thường không hề nhìn công chúa một cái, vì một người nam nhân như vậy thực sự đáng giá sao?
“Biết mình lắm miệng thì không cần nói!”
Mộng Nhan lạnh lùng cắt ngang lời Tiểu Thúy, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng cao ngạo, nàng biết nàng đã trở thành trò cười trong hoàng cung, nhưng mà chính vì nàng không buông tay được, không buông được, tại sao Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại gặp nữ nhân hèn mọn kia trước, nếu… Nàng nghĩ tới lợi thế trong tay mình, nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt chuyển về phía Tiểu Thúy:
“Tiểu Thúy, ngươi đi xem, nếu Thập lục Vương gia đến bảo hắn tới gặp ta, nói cho hắn biết nếu không tới thì hãy chờ nhặt xác của tiểu nha hoàn mạo danh kia!”
Nàng lạnh lùng mở miệng.
“Ý công chúa là.”
Tiểu Thúy kinh hãi, cảm thấy khó hiểu hỏi lại.
“Ngươi không cần phải xen vào nhiều như vậy, cứ nói với hắn như thế, để ta xem hắn xử lí thế nào!”
Nàng lạnh lùng mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn phảng phất vẻ cô đơn ác độc.
“Vâng, công chúa!”
Tiểu Thúy không thể làm gì hơn là vâng lệnh quay đi.
Kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dữ tợn trong gương, Mộng Nhan đột nhiên chán ghét bản thân mình, chẳng lẽ nhất định phải trói buộc người nam nhân này sao? Cho dù hắn chán ghét nàng, phỉ nhổ nàng sao?
Nàng không còn sức lực nhắm mắt lại, muốn bản thân mình thật thanh tịnh, nhưng ngược lại trong lòng giống như đang có ngọn lửa thiêu đốt. Người trên mái nhà cũng cảm thấy khó hiểu, muốn tiếp tục nghe lén lại nhìn thấy một bóng đen thấp thóang phía xa xa, tâm trạng kinh hoảng, sợ bị phát hiện làm lộ mục tiêu vì vậy vội vàng đứng dậy phi thân bay đi.
“Ngươi vì sao phải khổ sở dày vò chính mình như vậy?”
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng lại kèm theo một chút vẻ châm chọc vang lên. Mộng Nhan sợ hãi quay người lại, phía sau cách đó không xa là Long Thanh một thân áo quần đen tựa như Diêm vương đoạt mạng lạnh lùng khốc liệt, lạnh như băng nhưng nét mặt lại kèm theo nụ cười trào phúng, nhìn hắn đang đi tới có chút không phù hợp nhưng lại càng thêm rung động lòng người.
“Ngươi tự do xông vào tẩm cung của bổn công chúa?”
Mộng Nhan thở phì phì đứng lên, khuôn mặt tái nhợt rốt cuộc có chút ửng hồng, đương nhiên nguyên nhân chính là bị Long Thanh chọc tức.
“Không phải tự do xông vào, đêm nay nhiệm vụ của ta chính là bảo vệ an toàn cho hoàng cung, ngươi nên biết, chủ tử của ta, cũng chính là người ngươi ái mộ – Thập lục Vương gia muốn toàn tâm toàn ý bảo vệ Vương phi yêu quý của hắn, mà nhiệm vụ quang vinh và vĩ đại này tất nhiên rơi trên đầu ta, ta chỉ là vừa vặn đi ngang qua nơi này mà thôi, nhưng thật không ngờ…”
Hắn cố ý dừng lại không nói.
“Hừ, Vương phi yêu quý, chút nữa để xem ta biến nàng thành thi thể thế nào!”
Mộng Nhan lạnh lùng nhắm mắt lại, cố hết sức quên đi nét mặt châm chọc của Long Thanh.
“Ngươi biết được làm như vậy kết quả là gì?”
Long Thanh chậm rãi mở miệng, phảng phất như đang uy hiếp Mộng NhanT
“Kết quả? Ngươi phải nói là tiền đồ sáng lạn nha!”
Mộng Nhan cười lạnh, rõ ràng biết Long Thanh đang nói chính là sự thật, đây chính là vịt đã bị đun sôi còn mạnh miệng!
“Tiền đồ sáng lạn?”
Long thanh không chút nào che dấu vẻ châm chọc trong giọng nói , ánh mắt càng không khách sáo nhìn Mộng Nhan từ trên xuống dưới .
“Long Thanh, ở trong vương phủ Bổn công chúa không thể bắt ngươi, nhưng bây giờ chính là trong hoàng cung, chỉ cần dựa vào tội danh thứ nhất ngươi xông vào tẩm cung của bổn công chúa…”
Nàng hổn hển hét lớn, ánh mắt châm chọc của Long Thanh làm cho nàng thương tổn thật sâu..
“Thật ra nếu ngươi cứ chanh chua, tùy hứng, quật cường, làm xằng làm bậy, càn quấy như vậy sẽ lại càng đáng yêu một chút!”
Long Thanh thở dài, chậm rãi đi hướng ra phía ngoài.
“Cái gì ?”
Mộng Nhan ngẩn người, sau một lúc từ từ hiểu ra đột nhiên hô to:
“Ngươi muốn chết!”
Sau đó đuổi theo sát ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài thị vệ quỳ xuống:
“Công chúa tha mạng!”
Tuyệt nhiên không có bóng dáng của Long Thanh.
“Các ngươi đều là lũ ăn hại, để mặc cho nam nhân ra vào tẩm cung của ta?”
Nàng rít gào mở miệng.
Thị vệ khó hiểu nhìn nhau một cái, cử một kẻ gan lớn nhất ra khỏi hàng bẩm báo:
“Công chúa, chúng ta vẫn đứng ở đây không hề rời đi đâu, quả thật chưa từng thấy nam nhân nào như công chúa nói…”
“Ngươi nói cái gì?”
Mộng Nhan biến sắc, ngoái đầu nhìn lại, cửa sổ phòng khách mở ra, gió lạnh vi vu thổi vào, tên Long Thanh này không ngờ đi ra bằng cửa sổ… Nàng lạnh lùng hừ một tiếng, thở phì phì dậm chân, không cam lòng trở về phòng.
“Công chúa…”
Tiểu Thúy đã trở lại, nét mặt và ánh mắt kỳ kỳ quái quái, vừa do dự vừa mang theo vẻ kinh ngạc.
“ Chỉ có ngươi? Còn Đoan Tuấn Mạc Nhiên đâu?”
Mộng Nhan lạnh lùng mở miệng.
“Thập lục Vương gia lệnh cho ta nói lại với công chúa, hắn nói…”
Tiểu Thúy nhăn mày bất an nhìn nàng một cái.
“Nói cai gì?”
Mộng Nhan khống kiên nhẫn kêu to.
“Thập lục Vương gia nói, công chúa muốn làm như thế nào thì tùy, nhưng… phải tự gánh lấy hậu quả…”
Tiểu Thúy nói xong, sợ hãi quỳ ở trên mặt đất:
“Tiểu Thúy đáng chết, tiểu Thúy không hoàn thành nhiệm vụ công chúa giao phó…”
“Quên đi, ngươi đứng lên đi… Ta đã sớm biết như vậy… Đoan Tuấn Mạc Nhiên sẽ không dễ dàng cúi đầu như thế…”
Mộng Nhan nhẹ thở dài một hơi, chậm rãi đứng lên:
“Tiểu Thúy, chúng ta đi, nếu hắn bất nhân ta cũng bất nghĩa!”
Nàng cười lạnh, trong nụ cười mang theo vẻ tà ác, nhìn Tiểu Thúy với tâm trạng đang căng thẳng….
Sùng Dương điện là nơi Hoàng đế tiếp kiến đại thần, cũng là cung điện để tổ chức đại tiệc, từ bên ngoài nhìn vào, các phiến đá bao quanh tạo thành tường viện uy nghi khác thường, xuyên qua cửa cung sơn son vào trong là lầu các như mây, hành lang gấp khúc kèo dài, trên nóc nhà trải ngói lưu ly, có treo sừng dê núi và tinh đống họa lương, hai bên cân xứng, thâm trầm vô cùng, đẹp đẽ quý giá mà cao quý tao nhã, nhìn rất uy nghiêm.
Trong cung, màn che màu đỏ thẫm rực rỡ đan vào cột trên cao, rường cột chạm trổ, không chỗ nào không toát ra khí phách, không chỗ nào không trơn bóng nhẵn nhụi, trong cung mở rộng, có tám trụ đá lớn bên trên được tạc những con chim phượng, ác thú, cảnh mây núi và các loại hoa văn, cảnh sắc núi rừng thật đẹp.
Trên mặt đất cũng giống như vậy trải thảm vải cẩm hình hoa, thu đông bốn mùa ấm áp. Ba đỉnh lư hương hương bay lượn lờ, cùng vẻ náo nhiệt trong cung điện tôn lên dáng vẻ cho nhau.
Trước khi bữa tiệc bắt đầu, những người trong hoàng tộc vì muốn tăng thêm tình cảm với nhau đều đứng cùng một chỗ thành từng nhóm từng nhóm, Lăng Tây Nhi đương nhiên cũng không thể ngoại lệ, khuôn mặt xa l