hông lớn nhưng lại làm cho nét mặt châm chọc và nụ cười lạnh lùng của Như Ý chậm rãi biến mất.
“Được rồi, các ngươi cũng không muốn nói, đứng dậy hết đi!”
Lãnh Tuyệt Tâm không kiên nhẫn phất bàn tay to, nói với giọng lạnh lùng .
Nét mặt của Như Ý trở nên vui mừng, giống như được ân xá, lập tức từ dưới đất đứng lên, thuận tiện cảm kích nhìn Lãnh Phiêu Hương một cái.
“Chuyện đã qua ta không muốn truy cứu nữa … Chúng ta đều là anh em tốt, chị em tốt, trải qua trận tai kiếp này, ta càng thật sâu cảm nhận được cuộc sống vô định bất thường…”
Hắn chậm rãi mở miệng, một lần nữa đến trên ghế nằm xuống, âm thanh hắt xì vang vọng trong không khí.
“Gia, người đã thay đổi!”
Lãnh Phiêu Hương trầm ngâm hai giây mới mở miệng.
Mặt Lãnh Tuyệt Tâm vẫn như cũ không chút thay đổi, thậm chí mí mắt cũng không nhướng một chút.
“Gia của trước kia rất hăng hái, cho dù thất bại cũng sẽ đứng lên, nhưng gia bây giờ …”
Lãnh Phiêu Hương nói không được nữa, giọng đột nhiên trở nên nghẹn ngào.
“Các ngươi đi ra ngoài đi, có một số việc có lẽ ta cần một ít thời gian mới có thể hiểu rõ!”
Hắn nhàn nhạt phất tay, xoay gương mặt chán nản qua chỗ khác.
“Đi thôi!”
Như Ý giật nhẹ quần áo của Lãnh Phiêu Hương , hai người trao đổi ánh mắt với nhau rồi đi ra ngoài.
Độ ấm trong viện mặc dù không cao, nhưng gió thổi trên người lại lạnh thấu xương vô cùng, Như Ý và Lãnh Phiêu Hương ủ rũ cúi đầu ngồi trong đình viện, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, trong khoảng thời gian ngắn tâm lý không ngờ giống như đầu cột đá bị sụp đổ, không người nào muốn mở miệng trước.
“Vừa rồi cám ơn ngươi!”
Như Ý vẫn mở miệng trước.
“Cám ơn ta? Là do ta bán đứng ngươi!”
Lãnh Phiêu Hương nhẹ nhàng cười lạnh.
“Nhưng vẫn phải cám ơn ngươi, nhờ ngươi, ta ở trước mặt gia không còn có bí mật, hiện tại trong lòng ta cảm thấy thoải mái vô cùng, giống như vừa buông xuống một tảng đá lớn!”
Nàng nhàn nhạt ngoái đầu nhìn về phía Lãnh Phiêu Hương, đột nhiên cảm giác hai tỷ muội các nàng chưa bao giờ có giây phút hiểu nhau như vậy!
“Ngươi cùng gia, ta vĩnh viễn lựa chọn đứng ở bên cạnh gia!”
Lãnh Phiêu Hương chậm rãi mở miệng, trên gương mặt kiều mỵ là một vẻ tươi cười nhè nhẹ..
“Ta hiểu rõ … Cái gì cũng rõ ràng!”
Như Ý gật đầu, nhẹ giọng thở dài một hơi.
“Ngươi nói gia đến cùng đang suy nghĩ gì?”
Lãnh Phiêu Hương thành công chuyển đề tài.
“Nghĩ đúng hay là sai, và còn hay là không!”
Ánh mắt của Như Ý nhàn nhạt đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Phiêu Hương..
“Cái gì?” Thật khó hiểu, khó hiểu vô cùng.
“Sự tin tưởng của hắn đã bắt đầu dao động rồi!”
Như Ý chậm rãi mở miệng, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ sầu khổ. Phụ thân của nàng là một người trong đám quan viên bị liên lụy, Lãnh Tuyệt Tâm xuất hiện mang đến cho nàng cam đảm và quyết tâm để báo thù rửa hận, nhưng bây giờ hắn bị dao động rồi….
“Dao động? Ý của ngươi là…” Lãnh Phiêu Hương kinh ngạc la lên .
“Không sai, hắn bây giờ trong lòng chỉ có những anh em đã chết thảm, thậm chí chỉ có nữ nhân kia, trong tim của hắn không còn thù hận, đã không có hận, khi thù cùng hận cũng biến mất, hùng tâm của hắn cũng đồng thời biến mất!”
Nàng thì thào mở miệng, ánh mắt mê ly nhìn về phương xa.
“Hùng tâm biến mất? Ý của ngươi là gia có khả năng từ đây về sau không thể gượng dậy nổi sao?”
Lãnh Phiêu Hương hoảng sợ đứng lên.
“Có khả năng! Bây giờ trong lòng gia có một khúc mắc, không biết lúc nào mới có thể mở ra…”
“Nhưng làm sao bây giờ? Các anh em cũng đang đợi tin tức của minh chủ, nếu khúc mắc của minh chủ vẫn không mở ra…”
Lãnh Phiêu Hương không dám nói tiếp, nàng nghĩ tới một khả năng càng đáng sợ hơn, Thiên Địa Thịnh có phải bị giải tán không.
“Cái này có thể tính là có!”
Phảng phất giống như thần giao cách cảm, Như Ý cười lạnh.
“Ngươi… Không được làm ta sợ!”
Thân thể của Lãnh Phiêu Hương khẽ run rẩy, những năm gần đây Thiên Địa Thịnh đã trở thành chỗ dựa tinh thần của nàng, nếu như không có nó…
“Ta không phải nói chuyện giật gân… Chúng ta phải nghĩ ra biện pháp nhanh chóng làm cho gia tỉnh lại!”
Như Ý nhẹ giọng thở dài nói.
“Nhưng có biện pháp gì đây?”
Lãnh Phiêu Hương vội vàng giơ bàn tay nhỏ bé lên, bước chân không ngừng đi lại trong đình viện.
“Có lẽ chúng ta nên khiến gia hận triều đình một lần nữa!”
Như Ý đột nhiên cười lạnh.
“Lời của ngươi là có ý gì?”
Lãnh Phiêu Hương hoài nghi nhìn về phía nàng.
“Bây giờ gia để ý nhất chính là nữ nhân kia, nếu nữ nhân kia bị triều đình giết chết, ngươi nói gia có hay không…”
Trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng hiện lên nụ cười âm độc.
“Ngươi lại có chủ ý muốn nhắm vào Lăng Tây Nhi sao? Không nói trước hết ngươi không phải là đối thủ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, cứ coi như ngươi là, nếu gia biết được chân tướng thì…”
Lãnh Phiêu Hương hừ lạnh một tiếng.
“Ta đã nói rồi, ta sẽ không tự mình ra tay, ta muốn làm cho triều đình giết Lăng Tây Nhi!”
Như Ý không kiên nhẫn liếc nàng một cái.
“Làm sao có thể, bây giờ nữ nhân kia là Đoan Tuấn Vương phi, phu quân của nàng là Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngươi cho rằng ai dám đụng đến nàng?”
Lãnh Phiêu Hương cười lạnh, cho rằng Như Ý thật sự giống như người si nói mộng!
“Hoàng thượng không dám, còn có Thái hoàng Thái hậu!”
Nàng cười lạnh, đứng dậy:
“Ta đã nhận được tin tức xác thực, trong hoàng cung có một người đối nữ nhân kia bất mãn vô cùng, chỉ cần chúng ta nghĩ biện pháp tạo ra một chút cơ hội…”
Nàng ghé sát vào tai Lãnh Phiêu Hương nói gì đó.
“Như vậy thật sự có thể chứ? Gia chắc sẽ đau lòng!”
Lãnh Phiêu Hương hoài nghi lắc đầu.
“Bây giờ nữ nhân kia không ở bên người gia, gia cũng đau lòng như cũ đúng không?”
Như Ý cười lạnh, trên khóe môi mang theo vẻ tươi cười đầy tự tin.
“Có lẽ ngươi nói cũng có lý… Nhưng mà…”
Lãnh Phiêu Hương vẫn còn có chút chần chờ.
“Không có gì nhưng mà, trước mắt liền có một cơ hội tốt lắm!”
Như Ý âm độc mỉm cười.
“Cơ hội gì?”
“Là Tết âm lịch!”
… … … …
“Mộng Nhan, ngươi đến cùng chơi đủ rồi chưa?”
Lạnh lùng bước vào hậu viện, vẻ mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên so với khí trời rét lạnh phải lạnh hơn rất nhiều, phảng phất giống như mỗi hơi thở tỏa ra trong không khí cũng bị kết thành băng!
“Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Đoan Tuấn Mạc Nhiên, đây chính là lần đầu tiên ngươi tự động xuất hiện ở trước mặt ta!”
Mộng Nhan nghênh ngang dựa vào ghế mềm tơ vàng, miễn cưỡng mở miệng, phía sau nàng là Lâm Y Y cụp mắt với dáng vẻ phục tùng.
“Có chuyện gì nói đi!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén lạnh lùng đảo qua Lâm Y Y, sau đó vén quần áo màu vàng lên ngồi xuống ghế tròn.
Lâm Y Y rùng mình một cái nhè nhẹ, mặc dù nàng không có gan nhìn sắc mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng chỉ bằng độ ấm trong phòng đột nhiên giảm xuống cùng giọng điệu lạnh như băng kia, nàng cũng biết mình đã hoàn toàn chọc giận hắn rồi!
“Ngươi hiện tại cuối cùng cũng biết ta có lời muốn nói với ngươi đúng không? Tại sao mấy tháng trước ngươi luôn trốn tránh ta? Chẳng lẽ ta khiến cho kẻ khác chán ghét như vậy sao?”
“Tại sao ta phải cầu ngươi?” Lời nói vẫn lạnh như băng như cũ.
“Ngươi… Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngươi quả thật là thứ tốt , chưa thấy quan tài không đổ lệ, ngươi nhất định muốn nhìn thấy thi thể mới bằng lòng cầu xin tha thứ sao?”
Mộng Nhan hầm hừ đứng lên, dáng vẻ giương nanh múa vuốt , nếu trước mặt không phải là Đoan Tuấn Mạc Nhiên , nàng nhất định không nói hai lời kéo ra ngoài chém!
“Trong cuộc đời của ta chưa bao giờ nói hai chữ cầu xin này!”
Nói năng có khí phách, trong ánh mắt lạnh như băng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đầy vẻ tự tin.