Lục Nhi lui xuống, Lăng Tây Nhi giống như một con rùa đen rút đầu dùng chăn bao lấy thân thể, nàng đột nhiên có chút sợ hãi, có lẽ hôm nay, đối với Đoạn Tuấn Mạc Nhiên, nàng không thể thoải mái phất tay chào tạm biệt nữa rồi, nàng ở thời cổ đại này, cả đời này sẽ cùng hắn có liên hệ rất lớn rồi!
Trong hoàng cung, không khí Tết âm lịch cũng tương đối náo nhiệt, các cung nữ thái giám bận rộn đem hoàng cung trang trí đổi mới hoàn toàn, trên mặt mỗi người cũng tràn đầy vẻ tươi cười vui vẻ.
Tâm tình của Đoạn Tuấn Mạc Nhiên rất tốt bước đi thong thả, nhàn nhã rảo bước tiến vào thư phòng của Đoạn Tuấn Mạc Bắc, khóe môi không tự chủ nhếch lên, mang theo nụ cười như có như không, không dễ dàng phát hiện ra.
“Hôm nay tâm tình của ngươi không tệ?”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc phất tay một bảo thái giám lui ra ngoài, đảo mắt tỉ mỉ đánh giá Đoạn Tuấn Mạc Nhiên .
“Phải không?”
Hắn nhàn nhạt mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế tròn bằng gỗ lim bên cạnh .
“Thân thể khôi phục như thế nào rồi?”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc nhướng nhướng mày, đối với nét mặt đang cười nhẹ cảm thấy có chút hoài nghi, thật sự là tâm tình tốt hiếm có, có phải nên thừa dịp hắn đang cao hứng, đem nhiệm vụ khó giải quyết giao cho hắn làm..
“Nếu như ta nói không tốt, ngươi có tin không?”
Hắn liếc xéo Đoan Tuấn Mạc Bắc, khóe miệng mang theo nụ cười châm chọc , trong lòng của Đoạn Tuấn Mạc Bắc nghĩ cái gì, hắn dĩ nhiên hiểu một cách rõ ràng.
“Nếu thân thể đã hoàn toàn địa khôi phục, không bằng. . .”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc chậm rãi mở miệng.
“Trước mười lăm tháng giêng, tất cả không cần bàn nữa!” Hắn phất tay một cái, đây là thời gian hắn dành cho mình và Tây Nhi, ai cũng đừng nghĩ muốn chiếm lấy.
“Tại sao muốn sau mười lăm tháng giêng? Nếu như trẫm không nhớ lầm, ngươi ở trong thành mừng ngày lễ năm mới. . .”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc nhướng nhướng mày.
“Rất ít sao? Hôm nay không giống, ta muốn tham gia dạ tiệc mừng năm mới trong cung!”
Hắn cười càng thêm lạnh nhạt, trong ánh mắt hiện lên một vẻ toan tính khiến người khác đoán không ra.
“Tham gia tiệc tối?”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc vỗ vỗ đầu của mình, hắn không nghe lầm chứ? Những năm trước đây, Đoạn Tuấn Mạc Nhiên chính là vì những lễ tiết rườm rà trong cung mới kiên trì không ở trong cung lễ mừng năm mới !
“Đúng, ngươi không nghe lầm!”
Hắn chớp chớp đôi mắt to đen láy, nét mặt đang cười nhẹ đột nhiên trở nên nghiêm túc:
“Thần đệ dâng tấu chương lên Hoàng thượng không biết Hoàng thượng. . .”
“Hử?”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc lôi tấu chương ra, càng thêm cẩn thận nhìn một lần:
“Ta đã xem qua nhiều lần, nhưng mà. . .”
“Có khó khăn gì?”
Mặt hắn không chút thay đổi mở miệng.
“Nếu giảm miễn thuế má sẽ làm cho quốc khố trống rỗng. . .”
“Hoàng thượng, mọi việc đều lấy… làm gốc, nước lấy dân làm gốc, dân lấy áo cơm làm gốc, lấy việc mưu cầu áo cơm làm gốc.
Thần đệ cho rằng, Thiên Địa Thịnh xuất hiện chỉ là một kết quả, nguyên nhân thật sự là triều đình, dưới tình huống như vậy, sẽ phải lấy việc ‘an dân’ làm chủ, chính là muốn trấn an nhân dân, an dân sau chính là làm lòng dân yên ổn, chính là muốn tạo thuận lợi cho nông dân cùng sản xuất nông nghiệp, chia đều ruộng đất, khuyến khích khai hoang, cải cách thuế má, miễn giảm thu tô, khuyến khích tăng vụ mùa, không theo vụ mùa, lập thêm nhiều khu dân cư, khởi công xây dựng thuỷ lợi khiến cho nông dân nhận được sản xuất sinh lợi, khôi phục phát triển nông nghiệp sản xuất , trong đó giảm miễn thuế má là phương pháp xử lí trực tiếp thích hợp nhất, để cho phần lớn nhân dân có lòng tin đối với triều đình chúng ta, mọi người mới có bình tâm tập trung vào chuyện sản xuất, cũng là biện pháp được lòng dân tốt nhất, hơn nữa vùng Giang Nam bị khô hạn, cuộc sống dân chúng khó khăn, triều đình chọn lựa biện pháp này nhất định sẽ khiến lòng người vui sướng.”
Đoạn Tuấn Mạc Nhiên kiên trì không nhượng bộ, hắn vẫn tiếp tục nói:
“Về phần quốc khố, có lẽ sẽ căng thẳng một thời gian ngắn, có thể tận lực giảm bớt chi tiêu.”
“Nếu thế, thì cũng chỉ có thể làm như vậy!”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc trầm ngâm hai giây rồi gật đầu.
“Hoàng thượng anh minh! Thần đệ xin cáo lui!”
Thấy mục đích đã đạt được Đoạn Tuấn Mạc Nhiên chấp tay cáo từ.
“Aizz, hoàng đệ, thời gian vẫn còn sớm, ngươi không cần phải gấp gáp, trẫm còn có chút chuyện muốn trao đổi với ngươi !”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc cười ha ha, tiến lên thân mật khoác bả vai của Đoạn Tuấn Mạc Nhiên, giống như kiểu huynh đệ trong những gia đình bình thường.
“Nếu như là về chuyện của Mộng Nhan, xin đừng mở miệng!”
Mí mắt cũng không thèm chớp một cái, cho dù là Hoàng thượng cũng không nể tình.
“Thập Lục đệ, ngươi biết không, nếu người quá thông minh. . .”
Nụ cười xấu hổ trên mặt cứng tại chổ, Đoạn Tuấn Mạc Bắc nhẹ nhàng nhăn mặt nhíu mày
“Sẽ làm cho người ta chán ghét!”
Hắn nói xong, đưa mắt nhìn xem:
“Ta vốn đã khiến người chán ghét, nếu Hoàng thượng không sợ tương lại Mộng Nhan biến thành gái lỡ thì không ai muốn, thì cứ việc đưa nàng vào vương phủ!”
“Chẳng lẽ không có cách thương lượng nào sao? Đàn ông ba vợ bốn nàng hầu là chuyện rất bình thường, huống chi ngươi là Vương gia, nếu như ngươi thật lòng thích Lâm Y Y, Mộng Nhan có thể kiêu ngạo, nàng làm thiếp, một chuyện nhưng tiện cả đôi đường, ngươi có thể có được một công chúa tựa như tiên nữ, trẫm lại có thể hướng Hoàng nãi nãi báo cáo kết quả công tác. . .”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc tận tình khuyên bảo một lòng muốn Đoạn Tuấn Mạc Nhiên tiếp nhận công chuá Mông Nhan.
“Hoàng thượng, lúc cưới Lâm Y Y làm vợ, người đã đáp ứng qua, chỉ một lần này, lần sau sẽ không viện lí lẽ này nữa, người muốn đổi ý sao?”
Hắn lười biếng giương mắt, không nhanh không chậm mở miệng.
“Không phải là trẫm muốn đổi ý, là Mộng Nhan không chỉ nhắc với trẫm một lần, nàng thích ngươi, ngưỡng mộ ngươi, muốn. . .”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc có chút sứt đầu mẻ trán, hơi tức giận nhìn chằm chằm Đoạn Tuấn Mạc Nhiên.
“Hoàng thượng nên nghĩ biện pháp khiến Mộng Nhan hết hy vọng thì thực tế hơn!”
Hắn nhàn nhạt mở miệng, chậm rãi đi hướng ra ngoài.
“Ngươi chắc chắn không cần Mộng Nhan sao?”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc chưa từ bỏ ý định hỏi tới.
“Xác định cùng với khẳng định!”
Lời nói lạnh lùng tà mị từ xa xa truyền tới, Đoạn Tuấn Mạc Bắc thất vọng trở về ngồi ở trước Long án, hắn khẽ thở dài một hơi, chậm rãi ngoái đầu nhìn lại:
“Hoàng nãi nãi, hiện tại người nghe được rối đó? Không phải là trẫm bất hiếu, không quan tâm chuyện tình của Mộng Nhan biểu muội, Thập lục hoàng tôn của người không cũng không nể tình!”
Gương mặt già nua lạnh lùng, Hoàng Thái hậu được thái giám dìu từ bên cửa thư phòng đi ra, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không vui:
“Đều là tại ngươi, ban đầu để cho hắn cưới cái gì con gái của võ lâm thế gia, cùng lắm chỉ là vợ lẽ mà thôi, ngươi lại còn đáp ứng hắn một điều kiện hết sức vô lý , hiện tại ngươi nói Mộng Nhan phải làm sao bây giờ?”
Giọng của Hoàng Thái hậu lạnh lùng nói, hầm hừ ở trên ghế phượng ngồi xuống.
“Trẫm đã đem biện pháp duy nhất nói cho biểu muội rồi, nhưng mà biểu muội. . .”
Không hăng hái tranh giành, đi thời gian suốt mấy tháng, người cũng còn không gặp được vài lần, rốt cục thật vất vả gặp mặt, còn bị người tát một cái đuổi đi ra ngoài!
“Mộng nhan cũng là bị quỷ làm mê mẩn tâm hồn, Vương gia này cũng không phải chỉ một mình hắn, tại sao lại đi coi trọng tên tôn nhi bất hiếu chứ! Nếu như không phải là Mộng Nhan đòi chết đòi sống. . . Không bớt lo, mỗi người đều làm người khác lo lắng như vậy!”
Bà không kiên nhẫn vỗ đầu ghế phượng, ánh mắt trở nên kích động.
“Hoàng nãi nãi, coi chừng thân thể!”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc nhẹ nhàng thở dài, chính là, ngoại trừ Đoạn Tuấn Mạc Nhiên ra, nếu tùy tiện coi trọng người nào đó, chỉ cần một đạo thánh chỉ ban ra, ngay cả có ba trăm lão bà thì tất cả cũng đều phải ngoan ngoãn biết điều mà tránh đường, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại coi trọng một người khó khăn nhất như vậy !
“Hừ, ta cũng sắp bị hắn làm tức chết rồi, còn muốn thân thể thì có ích gì!”
Hoàng Thái hậu vừa nói, không kiên nhẫn đứng lên, lại đột nhiên khụy xuống, sắc mặt tái nhợt.
“Hoàng nãi nãi, người. . .”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc vội vàng tiến lên đỡ, cũng sai người truyền ngự y tới.
Trong tẩm cung của Hoàng Thái hậu, sau khi ngự y cẩn thận tỉ mỉ xem bệnh, rồi cung kính lui ra ngoài, sau đó quỳ trước mặt Đoạn Tuấn Mạc Bắc.
“Hoàng Thái hậu rốt cuộc là bệnh gì?”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc không kiên nhẫn nhìn ngự y.
“Hoàng thượng, là ruột quặn đau, bệnh tình đột phát, uống mấy thang thuốc sẽ khỏi hẳn!”
Trương ngự y quỳ trên mặt hơi run rẩy.
“Đang tốt lành, sao ruột lại quặn đau được?”
“Có thể là ăn uống không hợp. . .”
Trương ngự y thấp thỏm mở miệng.
“Người đâu, đem thái giám chịu trách nhiệm ăn uống của Hoàng Thái hậu đem ra chém!”
Sắc mặt của Đoạn Tuấn Mạc Bắc phát lạnh, lạnh lùng nói.
“Dạ!”
Tả hữu tuân lệnh, thái giám kia còn không có la hai tiếng oan uổng thì đã bị người lôi ra ngoài.
“Hoàng thượng!”
Thái hậu giãy dụa ngồi dậy, hiện tại bà đã khỏe hơn rất nhiều, mặc dù sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt.
“Hoàng nãi nãi, người yên tâm, thân thể không có gì đáng ngại, chẳng qua là ruột quặn đau!”
“Hoàng thượng muốn thật quan tâm thân thể của Hoàng nãi nãi người, vậy thì đem chuyện tình của Mộng Nhan giải quyết đi! Hoàng thượng, ta bất kể ngươi dùng biện pháp gì, Mộng Nhan nhất định phải gả cho Đoạn Tuấn Mạc Nhiên!”
Bà khẽ thở dài một hơi rồi nói.
“Hoàng nãi nãi, người đây không phải là. . .”
Làm khó hắn sao! Đoạn Tuấn Mạc Bắc cau mày thật chặt.
“Làm sao, ngươi không đáp ứng sao?”
Ánh mắt Hoàng Thái hậu đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
“Tốt, trẫm đáp ứng, người cứ yên tâm nghỉ ngơi, trẫm sẽ nghĩ biện pháp. . .”
Nói thì nói như vậy chứ tính tình của Đoạn Tuấn Mạc Nhiên. . . Hắn khẽ thở dài một hơi, xem ra không dùng tuyệt chiêu thì không không xong rồi, nếu không có cách nào dao động Đoạn Tuấn Mạc Nhiên , vậy thì từ trên người Lâm Y Y tìm lối thoát vậy!
Đoạn Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhã bước đi trở lại vương phủ, đã bị cỗ xe ngựa to lớn trước phủ hấp dẫn tâm mắt, vòng quanh xe ngựa quay một vòng, biểu tình trên mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
“Gia, người đã trở về phủ!”
Quản gia cung kính hành lễ, hắn nhưng lại giống như khô