Trong Duyên Hi cung, Thái hoàng Thái hậu không ngừng ngáp, chảy nước mắt, thân thể run rẩy, đầu cháng váng không thể xuống giường, chỉ có thể nằm trên giường không ngừng hừ hừ, vẻ mặt thống khổ tới cực điểm, vừa hừ hừ vừa tiện thể rủa mười tám đời tổ tông nhà Lăng Tây Nhi, sớm đã ném uy nghiêm của một Thái hoàng Thái hậu đi xa.
“Hoàng nãi nãi, ngài làm sao vậy? Không phải hai ngày trước vẫn còn khỏe sao?”
Đoan Tuấn Mạc Bắc vội vàng chạy tới, nhìn dáng vẻ thống khổ vô cùng của bà ta, nét mặt không khỏi khó nén vẻ sầu lo.
“Làm sao chứ, cũng tại tiểu tiện nhân kia hạ độc thủ, nói cái gì chữa bệnh cho ta, hạ độc thủ sau lưng ta thì có…”
Lại làm cho người ta không ngừng ngáp, chảy nước mắt, khó chịu, nôn mửa, đầu cháng váng, mất ngủ, lo âu, đi tả, nóng sốt, xuất mồ hôi, tứ chi đau đớn, lúc lạnh lúc nóng, thống khổ tột cùng, không đến hai ngày, một bà lão xương cốt già cỗi mà cứ lăn qua lộn lại như thế nhất định sẽ đi gặp diêm vương!
“Hạ độc?”
Đoan Tuấn Mạc Bắc kinh hãi, gọi ngự y đến khám cho Thái hoàng Thái hậu, nhưng chỉ nhận được cùng một câu nói, thúc thủ vô sách!
“Hoàng thượng, ngươi mau đi phái người đưa tiểu tiện nhân kia đến đây để cho ta chết đánh nó, không sợ nó không giao giải dược ra đây!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc không khỏi hít một ngụm khí lạnh, trừ khi hắn là một tên Hoàng thượng hồ đồ, không để ý đến giang sơn vương triều Đoan Tuấn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang ở trên sa trường liều mạng, hắn dám dám làm gì Vương phi đệ ấy yêu nhất chứ?
“Thế nào? Ngươi không dám sao?”
Thái hoàng Thái hậu suy yếu mở ra mắt, thở phì phì đích hỏi, chỉ là nước mũi chảy ròng ròng, sắc mặt ửng hồng, muốn uy nghiêm nhưng trông lại có vẻ buồn cười.
“Không phải không dám. . . . mà… Ngự y cũng đã nói, không phải ngài trúng độc!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc chỉ có thể qua loa giải thích vời bà ta.
“Không phải trúng độc? Vậy thì là là cái gì? Hoàng thượng, bệnh trạng của ta ngươi cũng chứng kiến. . . hừ hừ. . . . .”
Bà ta dùng sức hút nước mũi, hai tay gắt gao bắt lấy áo ngủ bằng gấm, thật sự không chịu nổi nữa, đau quá đau quá!
“Hoàng nãi nãi, ngươi chờ đi, bây giờ trẫm sẽ phái người đi tìm thập lục đệ muội tiến cung trị cho ngài!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc gấp giọng nói nhưng lại bị Thái hoàng Thái hậu thét lớn ngăn cản:
“Cút, ngươi cũng cút đi, vĩnh viễn không cần xuất hiện trước mặt ta, ta là một bà già, một bà già gần đất xa trời, có chết thì chết, cũng quyết không có thể nào thỏa hiệp với con tiện nhân kia!”
Bà ta run rẩy bọc thân thể vào trong chăn, khóc lóc kể lể, khiến cho Đoan Tuấn Mạc Bắc nhấ thời luống cuống chân tay.
“Tiểu Đặng Tử, ngươi đến vương phủ Đoan Tuấn một chuyến, truyền ý chỉ của trẫm, bảo Đoan Tuấn Vương phi tiến cung!”
Tiểu Đặng Tử đi vương phủ Đoan Tuấn, nhưng lại nhìn thấy hạ nhân đang chuẩn bị xe ngựa, lương thực, chăn bông, chất dầy cả một đoàn xe thật dài, sau khi nghe ngóng thì ra là thập lục Vương phi cũng sắp ra sa trường, còn có cao thủ võ lâm Giang Nam cùng Thiên Địa Thịnh! Hắn tiến lên, thậm chí ngay cả gáy của Vương phi cũng không nhìn thấy thì đã bị hạ nhân xông lên chặn lại.
“Ta muốn gặp Vương phi nương nương!”
Tiểu Đặng Tử có nói thế nào cũng là người tâm phúc bên cạnh Thái hoàng Thái hậu, thái độ vẫn ngang ngược kiêu ngạo như cũ.
“Đi, đi sang một bên, không thấy đang bận rộn sao?”
Vương phi nói, người trong cung tới đều xem như không thấy, muốn chữa bệnh thì phải mang thứ Vương phi của chúng ta tới! Lưu An tiến lên, một tay đẩy Tiểu Đặng Tử ra, mí mắt cũng không nhướn lên, chỉ huy gia đinh tiếp tục chuẩn bị hành lý.
Tiểu Đặng Tử thấy không còn cách nào nên đành phải xám xịt mặt xoay người đi, tè ra quần trở lại Duyên Hi cung, nơm nớp lo sợ đích bẩm báo cho Thái hoàng Thái hậu cùng Hoàng thượng những gì đã nghe thấy, Thái hoàng Thái hậu lập tức ngừng rít gào, nét mặt già nua vẫn chưa khô nước mắt run rẩy lộ ra từ áo ngủ bằng gấm màu trắng:
“Ngươi nói cái gì? Tiểu tiện nhân kia muốn ra sa trường?”
Vậy còn bệnh của bà phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự mỗi một ngày đều phải bị giày vò như vậy sao?
“Thập lục đệ muội cũng. . . .”
Đoan Tuấn Mạc Bắc trầm mặc, hạ mi mắt xuống, ngay cả một nữ nhân đã có chồng cũng ra sa trường sao, hắn còn thể diện gì yêu cầu nàng tiến cung chứ…
“Hoàng thượng, không thể để cho ả ta đi, ngươi bảo ả ta tới đây, chữa xong bệnh cho ta trước đã!”
Thái hoàng Thái hậu vội vàng đứng lên, chẳng quan tâm đến thể thống gì nữa, nói năng lộn xộn.
“Hoàng nãi nãi, người. . . .”
Ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Bắc tràn ngập rồi thất vọng, cả nhà Đoan Tuấn Mạc Nhiên đồng lòng vì triều đình, nhưng mà Thái hoàng Thái hậu lại. . . . .
“Ngự y đã khám bệnh cho Hoàng nãi nãi rồi, nói bệnh tình của Hoàng nãi nãi đã được khống chế, không nguy hiểm đến tánh mạng, Hoàng nãi nãi người hãy nhẫn nại vài ngày, chờ thập lục đệ chiến thắng trở về. . . .”
“Nếu ả ta không về được thì sao?”
Thái hoàng Thái hậu gấp gáp nói, một câu nói khiến cho đôi mày rậm của Đoan Tuấn Mạc Bắc nhíu càng chặt, không kiên nhẫn phất ống tay áo cũng không quan tâm đến lễ tiết mà giận dữ bỏ đi, có ai lại đi nguyền rủa quân sĩ sả thân nơi tiền tuyến vì nước nhà không chứ?
“Hoàng thượng. . . . Hoàng thượng. . . . .”
Thái hoàng Thái hậu đầu óc mê muội cũng kinh ngạc vì câu nói lỡ lời của mình, muốn bước lên nói vài câu làm hòa với Hoàng thượng nhưng chỉ có thể trông thấy tình cảnh thảm hại này, xong rồi, tiêu rồi, ngay cả Hoàng thượng bà ta cũng làm tổn thương, bây giờ chỉ có mình mới giúp được mình mà thôi!
“Tiểu Đặng Tử, ngươi chắc chắn tiểu tiện nhân kia sắp rời khỏi thành?”
Bà ta nhất định phải lấy lại công bằng trước khi đuổi nàng ra khỏi thành!
“Ngươi mang bút cùng giấy tới đây, ta sẽ giao thứ ả ta muốn, nhưng nhớ kỹ nhất định phải đem thuốc giải về!”
Bà ta lạnh lùng cười, cùng lắm thì bà ta sẽ viết thêm một lá thư sai người mang đến Phiên quốc lần nữa là được!
“Vâng, Thái hoàng Thái hậu!”
Tiểu Đặng Tử xoay người đi, cẩn thận chuẩn bị bút cùng nghiên mực.
Vội vàng đưa tới, Tây Nhi đã ngồi ngồi trong xe ngựa, phía trước Lãnh Tuyệt Tâm cùng Lâm Kiếm Hồng mở đường, phía sau là dũng sĩ giang hồ, khẩu đại pháo quan trọng nhất tất nhiên là dùng vải đỏ bọc lại rồi đặt cạnh xe ngựa của Tây Nhi.
“Nương nương, Tiểu Đặng Tử!”
Lục Nhi vén màn cửa lên thấp giọng nói.
“Vậy sao? Rốt cuộc cũng tới!”
Tây Nhi đã tính trước được nên cười, chậm rãi vươn bàn tay nhỏ bé ra, Tiểu Đặng Tử một do dự rồi giao thư cho Tây Nhi.
“Tốt lắm, ngươi có thể trở về rồi!”
Tây Nhi nhẹ giọng nói, ngay cả xem qua phong thư cũng không cần, lúc này, Thái hoàng Thái hậu nhất định không giở trò gì!
Tiểu Đặng Tử kinh ngạc, nhanh chóng quỳ trên trên mặt đất.
“Muốn thuốc giải có đúng không? Ngươi trở về nói cho bà ấy biết, ta lo ngại nhân phẩm của bà ấy, chờ ta trở lại ta thì sẽ giúp bà ấy giải!”
Tây Nhi nhàn nhạt mở miệng, một câu nói làm cho mặt Tiểu Đặng Tử trắng như tờ giấy, hắn đã biết, biết rõ ngày chết của mình đến rồi!
“Vương phi nương nương, người có thể thương cho tiểu nhân đươc không, người không đưa thuốc giải chính là muốn cái mạng của tiều nhân rồi! Vương phi nương nương, van cầu người, hãy thương cảm. . . . .”
Hắn không ngừng dập đầu, không ngừng khẩn cầu khiến cho Lăng Tây Nhi bất đắc dĩ, đành ném cho hắn hai viên thuốc trong tay áo:
“Mang cái này về, chỉ là tạm thời có thể khống chế được bệnh trạng, nhưng lượng thuốc chỉ đủ trong hai ngày, nếu bà ấy giở trò quỷ gì, ta bảo đảm sẽ khiến cho bà ấy thống khổ suốt quãng đời còn lại!”
“Vâng, cám ơn Vương phi nương nương!”
Tiểu Đặng Tử như đang nâng thánh chỉ trong tay, cẩn thận cất hai viên thuốc đi, quỳ trên mặt đất nhìn Tây Nhi từ từ đi xa!
Qua vài ngọn núi, tới cửa khẩu Sơn Hải hiểm trở nhất, phát chăn bông cùng lương thực cho các tướng sĩ, Lăng Tây Nhi đi vào lều dành cho chủ tướng, không nói hai lời, chạy tới ôm chầm lấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên, mùi hương nàng mong nhớ rốt cuộc cũng có được, khắc cốt ghi tâm nhưng lại ngọt ngào lạ kỳ!
“Sao nàng lại tới đây?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng lên tiếng, dù trong lòng ngập tràn mừng rỡ cũng không biểu hiện ra nét mặt, ở đây, hắn là thống soái của cả một đội quân!
“Ta tới giúp chàng!”
Tây Nhi ngẩng đầu lên, không hài lòng với thái độ của hắn, ngón tay nhỏ bé nhéo mạnh cái mũi nhỏ, hai ngón ít đặt trên khuôn mặt xanh méc của hắn, chỉa chỉa vào hai lúm đồng tiền xinh đẹp.
“Đây là chiến thanh không phải ở nhà, cảnh tượng thê thảm kia nàng không thể nhìn được, trong bụng nàng còn có đứa con của chúng ta!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên thấp giọng nói, giọng điệu không hề lãnh băng nữa, bàn tay to lớn thương tiếc vuốt ve bụng Tây Nhi.
“Ta biết, cho nên ta định bóp chết cuộc chiến này từ trong trứng, chàng nhìn xem!”
Nàng giao thư của Thái hoàng Thái hậu cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên, mặc dù nàng không biết chữ nhưng không để cho người khác xem qua, dù sao thì Thái hoàng Thái hậu cũng là bà nội của Đoan Tuấn Mạc Nhiên!
“Sao nàng lấy được cái này?”
Hai tròng mắt bình thản lãnh đạm dậy lên cơn sóng động trời sau khi xem lá thư này, hắn biết, với tính cách ngang bướng của Thái hoàng Thái hậu muốn thuyết phục bà ta sợ là rất khó!
“Cái này không quan trọng, quan trọng là ta đã lấy được nó, Tiếu Tuấn Tử, giao cái này cho Phiên quốc, còn nữa, thừa dịp sắc trời còn sớm chúng ta tiến hành một cuộc duyệt binh đi!”
Tây Nhi tràn ngập tự tịn, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, chiêu gõ sơn dọa hổ này của nàng từ trước đến nay đều hữu hiệu, nếu Mộng Hoàng kia đã đui mù vậy thì nàng không ngại san bằng lều trại của hắn trước!
Phiên quốc, Mộng hoàng đứng ngồi không yên, mắt thấy đã là ngày thứ năm mà Đoan Tuấn Mạc Nhiên chẳng những vẫn êm đẹp ở trong lều trại, khuôn mặt nhỏ nhắn kia càng lúc càng phấn chấn, binh lực tại cửa khẩu Sơn Hải cũng ngày càng dày đặc, không ngờ một chút tin tức trong hoàng cung cũng không có, nếu vẫn tiếp tục như vậy thì tính toán trước kia của bọn họ chỉ sợ là sẽ biến mất không còn chút nào!
“Phụ hoàng, còn chờ cái gì nữa, Thái hoàng Thái hậu vẫn không có tin tức, chẳng lẽ chúng ta vẫn chờ đợi sao? Người xem Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn diễu võ dương oai đóng ở trong lều của hắn!”
Nhị hoàng tử không kiên nhẫn lên tiếng, điều hắn ghét nhất chính là chờ!
“Đúng vậy, phụ hoàng, ta thấy chờ đợi như vậy cũng không phải biện pháp, nếu để cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên chuẩn bị xong xuôi thì chúng ta tấn công vương triều Đoan Tuấn sợ là không dễ dàng như vậy nữa!” rốt cuộc lần này đại hoàng tử cũng chủ trương tiến công!
“Được, nổi trống tiến quân!” rốt cuộc Mộng hoàng cũng ra lệnh, nhưng mà vừa mới nói thì thị vệ bước vào bẩm báo quân địch đã phái người đưa thư tới.
Tiếp nhận thư, sắc mặt Mộng hoàng trở nên ngưng trọng, hắn ném lá thư cho ba vị hoàng tử, ba ng