thân đã hiểu, lại phát hiện rằng nàng khác hòan toàn.
Hắn cứ tưởng rằng nàng sẽ không để ý, nàng nói khi hắn không ở bên, nàng có ăn cơm, nhưng mới ba ngày, rõ ràng nàng đã gầy đi một vòng. Rốt cuộc là nghĩ cái gì đây?
Sau khi trở về, nàng không hỏi gì nhiều, không hỏi hắn ba ngày nay đã ở đâu? Đã làm gì? Không bảo hắn đáp lại câu nói kia, không muốn cùng hắn hứa hẹn, thậm chí không hỏi vì sao vị Lưu tiên sinh kia nói hắn đi rồi… Càng lạ là, hắn hoàn toàn không hiểu được mình vì sao khi đang nghe thấy họ Lưu kia nói với nàng hắn đã đi, lại phản xạ giật lấy điện thọai, rồi lại lớn tiếng: Hắn chỉ biết hắn không muốn nàng biết hắn sẽ đi, tuyệt không muốn.
Hắn không biết chính mình đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, cũng không biết bây giờ rốt cuộc hắn đang làm gì, chỉ biết là hắn không có cách nào cứ như vậy mà đi… Nhất là sau khi nàng nói câu kia. Rốt cuộc đầu của nàng làm việc như thế nào? Vì sao không hỏi? Nếu nàng không biết gì, vì sao còn cho rằng là nàng yêu hắn?
Lại thêm một dấu chấm hỏi trong đầu óc đã chật ních, cảm xúc phức tạp cứ ở trong lồng ngực, so với vài ngày trước lại càng hỗn loạn hơn. Cứ như vậy, hắn trằn trọc cả buổi tối không thể ngủ say, mãi cho đến khi mặt trời hé lộ nơi chân trời, mới vì mệt mỏi mà ngủ.
Một cảm giác bất an kì dị. Hắn mở mắt, ngoài cửa sổ mây bay trời xanh. Trời không còn như vài ngày trước đó lặng lẽ mà trầm, trời xanh đầy mây trắng.
Bạch Vân. Không thấy.
Hắn ngồi bật dậy, cô gái đêm qua nằm ngủ ngon lành đã biến mất không thấy bóng, chỉ còn lại mùi hương sót lại. Bất an chuyển thành khủng hoảng, hắn vội vàng đứng dậy, hai ba bước đã xuống dưới lầu thì nghe thấy tiếng nước chảy, hắn không chút suy nghĩ bước đến gần mở cửa ra.
Bạch Vân hoảng sợ, đỏ bừng mặt nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên che làm sao. Ôi trời, nàng có thói quen ở một mình, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới việc khóa cửa phòng tắm, hắn trước giờ đều rất lễ phép.
Ai ngờ hắn không đóng cửa lại, ngược lại đi đến, ôm cổ nàng.
Cái này khiến cho nàng xấu hổ không biết nên làm thế nào cho phải, tuy rằng bây giờ bọn họ, việc nên làm đều đã làm, việc không nên làm cũng đã làm, nàng lại nói là yêu thương hắn, nhưng mà nàng toàn thân không mảnh vải, trong khi đó quần áo hắn vẫn đang mặc hoàn hảo… Ôi trời, chỉ nghĩ đến đó, nàng có lẽ ngay cả ngón chân cũng đỏ.
Bị hắn ôm, nàng xấu hổ vạn phần, nhưng hắn lại cả nửa ngày không có ý buông tay, nàng đành phải mở miệng, xấu hổ quẫn bách nói: “Ừm… Khấu… trên người em toàn là xà phòng…”
“Anh biết.” Tim vẫn bối rối đập, hắn lên tiếng trả lời, lại vẫn không buông tay, vẫn đang ôm chặt nàng.
“Cũng không thể như thế này được… nên để cho em tắm xong đã.”
Hắn không trả lời.
Nàng có thể cảm giác được nhịp đập của tim hắn, lại không biết có nên hỏi hắn làm sao không. “Khấu?”
Hắn buông lỏng tay ra, có điều nhìn vẻ mặt của nàng cũng rất quái.
Nàng bị hắn nhìn đến mặt càng ngày càng đỏ, còn chưa kịp mở miệng nói gì đó, hắn đã cởi áo tiến tới bồn tắm.
“Anh cũng muốn tắm.” Hắn vừa nói vừa vứt quần sang một bên, trong mắt tất cả đều là dục vọng.
“Anh có thể… chờ một chút…” Nàng hy vọng giọng nàng không suy yếu như thế, nhưng thân hình rắn chắc của hắn lại quấy nhiễu đầu óc nàng.
Hắn vươn hai tay đặt lên trên tường, vây nàng ở giữa vòng tay, rồi nói giọng khàn khàn: “Anh không muốn.”
“Khấu…” đột nhiên cảm thấy chính mình khó thở, nàng không thể tự hỏi ngửa đầu nhìn hắn.
“Ưm.” Đưa tay mân mê làn môi nàng, tay kia bật nước nóng, tự mình giúp nàng rửa sạch xà phòng.
Nàng muốn tránh lại không có chỗ có thể trốn, động tác hắn ái muội lại gợi tình, nàng xấu hổ đến cả người nóng lên, tiếng tim đập nghe rõ ở bên tai, rồi hắn hôn nàng.
“Khấu…” Nàng rên rỉ ra tiếng, bàn tay hắn mân mê nụ hoa của nàng, nàng vô thức run rẩy.
“Anh thích dáng vẻ thẹn thùng của em.” Hắn vừa nói, bàn tay thô ráp vừa trơn tru trên khắp cơ thể nàng, không quên một chỗ nào.
Mặt của nàng ngày càng đỏ, đến nói cũng không nói được, chỉ có thể cảm giác được tim đập rất nhanh, nuốt nước bọt liên tục. Hắn nở nụ cười, lại lần nữa chiếm lĩnh đôi môi hồng của nàng, tinh tế nhấm nháp, khiến nàng thiếu chút nữa không thể đứng vững, chỉ có thể gắt gao leo lên hắn.
Kích tình khiến căn phòng nóng dần, khi hắn ở trong nàng, nàng kêu nhẹ những tiếng kiều mị. Hắn không giống như trước, ngay từ đầu nàng đã xác định có chỗ nào không đúng, rồi phát hiện ra hắn nhiệt tình hơn trước, dường như là đã xác định cái gì. Hắn nhiệt tình không gì sánh kịp, dẫn dắt nàng từ từ lên đến tột đỉnh.
Nàng hy vọng chính mình không kêu lớn tiếng, rồi nàng lại hy vọng hàng xóm đều đã đi làm, rồi nàng bắt đầu lo lắng muốn làm tường cách âm, sau đó nàng cũng không còn có thể nhớ được là muốn gì…
Hắn ngẩn người.
Gần đây hắn thường thường không thể khống chế cứ đôi khi lại phát ngốc. Ngoài ngẩn người, so với trước kia hắn càng dễ dàng phiền chán, hắn tự biết mình hẳn là phải rời khỏi, nhưng một ngày trôi qua, hắn vẫn ở tại nơi này.
Trên thực tế, hắn căn bản không thể chịu đựng được nàng biến mất khỏi tầm mắt của hắn quá lâu. Hơn nữa cho tới bây giờ, hắn cũng chưa đối với ai mà chửi ầm lên, nàng không cho hắn cái cơ hội đấy, nàng luôn xuất hiện ở thời điểm thích hợp.
Rồi có một ngày, một người người đàn ông đẩy cửa đi vào, hắn nhìn đối phương, đột nhiên có một ý nghĩ trong đầu gây hoảng sợ, bởi vì người này không có chuyện hệ trọng thì không đến, đến lúc này, hắn mới phát hiện chính mình gặp phiền toái lớn.
“Hi.” Người đàn ông kia nói.
Khấu Thiên Ngang nhìn hắn, biểu tình quái dị rồi mở miệng tiếp đón: “Hi.”
“Em không ngờ đến nơi này thật sự tìm thấy anh.” Người đàn ông kia tháo kính râm xuống, ngồi ở quầy bar. Muốn tìm hắn rất đơn giản, nhưng…
Người đàn ông này cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ tiếp đãi hắn, hắn luôn thấy thì liền đuổi liền chạy, đây là lần đầu tiên ngoan ngoãn hắn ở nguyên một chỗ.
“Tôi cũng không ngờ.” Khấu Thiên Ngang lau ly thủy tinh, nhìn người đàn ông kia hỏi: “Muốn uống gì?”
“Có bia không?”
Hắn mở tủ lạnh đưa cho người đàn ông kia.
Người đàn ông cầm lấy bia, vừa uống vừa nhìn xung quanh trong tiệm, “Chỗ này không tệ.”
Hắn không đáp lời, mặt không chút thay đổi trừng tên kia.
Bạch Vân đột nhiên mang bánh ngọt từ phòng bếp đi ra, chợt nhìn thấy một soái ca ngoại quốc tóc vàng mắt xanh ngồi ở quầy bar, nàng sửng sốt một chút, có điều vẫn mỉm cười mở miệng lên tiếng tiếp đón hắn: “Hi.”
“Hi.” Người đàn ông kia nhìn đến nàng, liếc sắc mặt không tốt của Khấu Thiên Ngang một cái, bỗng nhiên nở nụ cười, mở miệng hỏi Bạch Vân: “Đó là gì? Trông thực rất ngon.”
Oa, tiếng Trung rất lưu loát.
Bạch Vân nhìn qua Khấu, cất bánh ngọt, không nhịn được lại nhìn hắn một cái, trả lời: “Bánh ngọt bơ.”
“Có thể cho tôi một phần?” Hắn chỉa chỉa chính mình, cười nói.
“Đương nhiên.” Bạch Vân cắt một miếng cho hắn.
Hắn tiếp nhận bánh ngọt, lại vươn tay kia ra, tự giới thiệu, “Xin chào, tôi là Hawke, là em trai của Khấu.”
Em trai? Không dự đoán được chuyện này, Bạch Vân hoảng sợ.
“Ách… xin chào…” Nàng vừa muốn vươn tay ra bắt lấy, lại bị Khấu ôm về, nàng kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.
“Em cảm thấy hắn ta với anh có chút nào giống nhau? Hắn là người da trắng.” Hắn sắc mặt khó coi nói.
Cũng… cũng đúng.
Bạch Vân nhìn hắn, lại quay đầu nhìn người ngoại quốc tự xưng là Hawke kia, hắn tuy rằng cũng cao như vậy, nhưng không cường tráng như Khấu, hơn nữa nàng nhìn thế nào cũng không thấy người người đàn ông này có khuôn mặt giống người phương Đông ở điểm nào, có điều thật ra người đàn ông này có chút thật quen mặt.
“Tôi biết dáng vẻ thật sự không giống nhau, có điều chúng tôi thật là anh em.” Hawke ăn một miếng bánh ngọt, vừa ăn vừa nói: “Tôi là bị nhận nuôi.”
“Câm miệng của cậu lại.” Khấu Thiên Ngang tức giận trừng tên lắm mồm kia.
“Nhận nuôi?” Bạch Vân trừng mắt nhìn.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, nàng nhìn tên trước mắt, lại nhìn Khấu một cái, tuy rằng rất ngạc nhiên, vẫn đi ra tiếp điện thoại, ai ngờ nàng mới tiếp điện thoại, chợt nghe đến phía sau truyền đến một câu: “Anh đi ra ngoài một chút.”
Nàng lấy điện thoại quay đầu, chỉ thấy Khấu ra khỏi quầy bar, cứng rắn lôi em trai ngọai quốc kia ra khỏi cửa, Hawke kia vừa ra đến trước cửa còn không quên quay đầu nháy mắt với nàng một cái, “Sweet, bánh ngọt của cô ăn ngon lắm.”
Nàng lần đầu tiên nhìn thấy đàn ông vừa gặp đã liếc mắt đưa tình, có chút há hốc mồm, không nhịn được bật cười, “Cám ơn.”
Khấu không cho hắn có cơ hội nói ra câu thứ hai, cứng rắn tha người đàn ông kia đi ra ngoài, hắn thoạt nhìn rất mạnh bạo.
“Alô? Alô? Bạch Vân, cậu còn ở đó chứ?” Nông Nông ở đầu dây bên kia phát ra tiếng gọi nghi hoặc.
“Tớ với Hạo Đình đã tìm rõ được chi tiết của tên gấu kia, hắn…”
“Nông Nông.” Bạch Vân ngắt lời của nàng. “Mỗi người đều có sự riêng tư, nếu Khấu muốn nói, anh ấy tự nhiên sẽ nói.”
“Nhưng tên kia…..”
Âm thanh của nàng đột nhiên bị gián đoạn, là âm thanh Lữ Hạo Đình chen ngang, “Bạch Vân, thật có lỗi, Nông Nông chỉ là lo lắng cho em.”
Nghe được Nông Nông oán giận kêu lên từ xa, nàng nở nụ cười, “Em biết.”
Lữ Hạo Đình ngừng một chút, mới nói: “Anh ta không phải người xấu.”
“Ừm.”
“Anh cảm thấy là anh ta thật lòng, chỉ là tự mình không biết.”
“Ừm.”
“Đàn ông có đôi khi rất ngốc.”“
Nàng cười khẽ ra tiếng, bởi vì Nông Nông nói “Đúng” rất to.
Lữ Hạo Đình cười khổ hai tiếng, rồi mới mở miệng: “Anh chỉ có thể nói với em, anh ta không có vấn đề về kinh tế.”
Nông Nông hừ ra tiếng nói có tiền thì có gì hơn người linh tinh, Bạch Vân cười nói với Lữ Hạo Đình: “Em không sao, anh đi trấn an cô ấy đi, đừng chọc tức cô ấy.”
“Anh biết.” Hắn chần chờ một chút, vẫn mở miệng công đạo nói: “Bạch Vân, nếu… anh là nói nếu, em…” Không xong, hắn thật sự không biết nên nói như thế nào cho đúng, không thể nói nếu nàng thất tình, đừng khách khí, cứ việc tìm đến bọn họ khóc lóc kể lể?
Biết ý của hắn, Bạch Vân dương dương tự đắc khóe miệng, nhìn người xe đi lại ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, em có thể ứng phó.”
“Bọn anh luôn coi em như em gái.” Hắn âm thầm thở dài, chỉ hy vọng họ Khấu kia không phụ tâm ý của Bạch Vân. “Nếu có cần gì thì cũng đừng khách khí.”
“Em biết, cám ơn.”
“Tự mình cẩn thận.”
“Ừm. Bye!”
Bạch Vân tắt cuộc gọi, trong lòng ấm áp. Kỳ thật có bạn tốt cũng là một điều tốt, nàng đương nhiên không phải không muốn, chỉ là có một số việc, nàng biết là không thể cưỡng cầu. Ngày đó nói với Khấu, chỉ là đơn giản cùng nhau đáp ứng, nàng không phải không muốn hắn đáp lại, chẳng qua bây giờ chỉ cần hắn vẫn ở đây, nàng liền cảm thấy như thế đã là tốt rồi.
Bên ngoài ánh mặt trời chiếu khắp nơi, nàng hơi hơi nheo mắt lại, hít m