sao? Con quên con đã từng thề độc ư? Con quên lời hứa với gia gia con trước khi lâm chung sao? Sao con có thể cưới ả?
Nguyệt Phách đứng yên bất động, mặc cho tràng hạt đập vào người mình, rồi rơi từng hạt xuống đất, tiếng rơi vang vọng trong cái hang rất lâu, từng hạt như đâm vào tim hắn. Làm sao hắn có thể quên được?
Đoan Vương Lý Cốc trong trận chiến đó không giết cha hắn, nhưng lại cướp đi “Thiên Mạch Nội Kinh”, báu vật của dòng tộc, giết chết ba nghìn tướng sĩ Tây Bạc. Cha hắn bước ra từ đống tử thi, vong hồn của ba nghìn tướng sĩ Tây Bạc quấn lấy ông, nỗi áy náy vì làm mất báu vật của dòng tộc dày vò ông. Toàn gia rời khỏi Tây Bạc tới Thánh Kinh, năm năm sau, An gia có chỗ đứng ở Thánh Kinh. Ở đây, hắn tận mắt chứng kiến cha hắn đã tế chính mình!
Tối trung thu năm đó, máu chảy ra từ đài tế nhuộm đỏ cả mặt trăng. Đài tế được xây từ thù hận và máu tươi đã đè lên tim hắn từ nhỏ.
Hắn và Mặc Ngọc vì thù hận phải hi sinh bao nhiêu?
Vĩnh Dạ sửng sốt lắng nghe, nàng cảm thấy thật không thể tin được. Một tộc trưởng chiến bại vì sao không hận mình học nghệ không tinh? “Thiên Mạch Nội Kinh” là báu vật của Tây Bạc? Không lẽ… nàng nhớ tới chuyện mình bị bắt cóc mười tám năm trước.
Nguyệt Phách quỳ trước mặt lão phu nhân, nhắm mắt nói:
- Chẳng lẽ chúng ta không thể ở nơi non xanh nước biết này, bình an sống qua ngày sao? Chúng ta nhất định ngày nào cũng phải sống trong thù hận sao? Con đã phế võ công của nàng, nàng chỉ là một người bình thường, cả đời này nàng đều không thể rời khỏi đây. Năm xưa là chiến trường, ai có số phận của người ấy, cho dù Đoan Vương quá ư tàn nhẫn thì đó cũng không phải là lỗi của Tinh Hồn. Tha cho nàng đi, mẹ!
- Được, con đúng là một đứa con trai ngoan! - An lão phu nhân run rẩy tức giận vì lời của Nguyệt Phách.
Vì một nữ nhân, hắn quên thù hận và lời thề, thậm chí còn hạ lệnh giam lỏng bà ở đây.
- Ngọc Nhi, con tránh ra! Ta biết con và nó tình cảm sâu đậm, con hận ả nhưng lại e ngại đại ca con không ra tay được, để ta! - Lão phu nhân lao ra, giằng cây đao trong tay Mặc Ngọc, nhìn Vĩnh Dạ cười lạnh - Tự cổ hồng nhan là họa thủy! Trượng phu ta chết trong tay phụ vương ngươi, hai đứa con trai của ta từ nhỏ đã không được sống một ngày yên ổn. Nay ngươi lại mê hoặc Nguyệt Nhi của ta, để nó vì ngươi mà mang tội bất hiếu! Nguyệt nhi, con mà ngăn cản ta giết ả thì con hãy giết luôn mẹ con đi!
- Nguyệt Phách và bà rất giống nhau! - Vĩnh Dạ đột nhiên lên tiếng, giọng nói u u vọng lại trong sơn động. - Hôm đó ở Phật đường nhìn thấy lão phu nhân, tôi cứ cảm thấy rất quen. Đại công tử nói bà là mẹ ruột của Mặc Ngọc, tôi tưởng Mặc Ngọc giống bà. Nhưng về tôi vẽ một bức tranh, hóa ra Nguyệt Phách giống bà hơn. Khi còn trẻ, chắc chắn phu nhân cũng là một họa thủy!
Lão phụ nhân bị một tiếng “họa thủy” của nàng khiến cho bàn tay cầm đao run rẩy:
- Hôm đó Ngọc Nhi bắt ngươi, nếu không định mượn ngươi giải tán An gia thì ngươi tưởng ngươi còn sống tới lúc này sao?
- Đương nhiên là tôi còn sống tới giờ rồi, tôi xinh đẹp thế này, con trai bà không nỡ đâu. Chỉ tiếc là khi đó bà không giết tôi, nếu không có thể thử xem con trai bà có cứu tôi không! - Vĩnh Dạ ngang nhiên thách thức, ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý.
Lời nàng đâm thẳng vào trái tim lão phu nhân. An lão phu nhân hoang mang quay đầu nhìn Nguyệt Phách:
- Nguyệt Nhi, con có làm thế không? Nói cho mẹ biết, con có làm thế không?
Nguyệt Phách cúi đầu. Ánh mắt Mặc Ngọc cũng nhìn sang hắn.
Vĩnh Dạ đang chờ thời cơ này, nàng đột nhiên nhảy vọt lên, sợi thép trong tay đã quấn lấy cổ họng lão phu nhân, mỉm cười:
- Cả nhà các ngươi không cần đẩy qua đẩy lại, tuy rằng ta không có nội lực, nhưng vẫn có thể giết người.
Nguyệt Phách và Mặc Ngọc ngẩn người, không ai ngờ Vĩnh Dạ vẫn còn cử động được.
- Nguyệt Phách, ngươi không cần dùng độc đâu. Ta đảm bảo trước khi cơ thể mất sức, sợi thép này vẫn xuyên được qua cổ họng mẫu thân ngươi. - Vĩnh Dạ cười cười, sợi thép trong tay đã xuất hiện vệt máu.
- Nàng thả mẹ ta ra, ta thả nàng xuống núi. - Giọng Nguyệt Phách tràn đầy sự mệt mỏi.
Chẳng còn cơ hội nào nữa, giữa hắn và nàng thực sự không còn cơ hội làm lành nữa rồi. Cho dù hắn không muốn nhắc tới thù hận, đưa người của Du Li Cốc ẩn sâu vào trong núi sống cuộc sống bình an, nàng cũng sẽ không bao giờ trở về bên hắn.
- Lý Vĩnh Dạ, uổng công ca ca ta đối xử tốt với ngươi, ngươi là đồ không có tim! Tường Vi quận chúa là do ta giết, bọn ta trà trộn vào thu tế của Tây Bạc định dùng ả để dụ ngươi. Là ta đã hạ độc ả, đại ca ta hoàn toàn không biết! Người dùng độc và bày cung tiễn thủ trong biệt uyển của An Bá Bình cũng là ta! Là ta muốn giết ngươi, ngươi cứ nhắm vào ta ấy! - Mặc Ngọc quát lên.
Vĩnh Dạ khựng lại, Nguyệt Phách chằm chằm nhìn tay nàng, nhưng ánh mắt tuyệt không nhìn nàng.
Tường Vi không phải do hắn giết? Sao hắn không giải thích? Vĩnh Dạ cười cay đắng, Mặc Ngọc là đứa em trai ngốc nghếch mà hắn vẫn nói, hắn có gì để mà giải thích? Không lẽ lại để nàng đi giết đứa em mà hắn luôn thương yêu sao?
Trái tim Vĩnh Dạ như đã được mở khóa, rồi lại bị một cái khóa khác ghim vào, đau đớn, khó chịu. Nước mắt lấp lánh trong mắt nàng:
- Muộn rồi… cho dù là ai giết thì Tường Vi cũng không sống lại được nữa! Nàng không sống lại được nữa, hiểu không? - Vĩnh Dạ hét lớn - Tránh ra!
Đã muộn rồi, khi hắn cầm tù Tường Vi, đã chẳng còn cách nào có thể vãn hồi. Hắn đã phá hủy tia hi vọng tốt lành nhất trong tim nàng. Cho dù bây giờ hắn không cho người của Du Li Cốc làm sát thủ nữa, cho dù hắn có trốn vào rừng sâu, sống cuộc tiêu diêu thì Nguyệt Phách ấm áp trong lòng nàng cũng đã không còn nữa.
Khoảng cách giữa nàng và Nguyệt Phách chỉ có hai trượng, nhưng lại như xa tận chân trời, góc biển. Cho dù họ từng thân thiết đến bao nhiêu, tình cảm sâu đậm đến cỡ nào. Hai người đã đi lên hai con đường khác nhau, kéo giãn khoảng cách của đôi bên, mãi mãi không thể nào có cơ hội thương yêu nhau nữa.
Vĩnh Dạ đẩy lão phu nhân lên trước một bước. Lão phu nhân ở ngay trước mặt nàng đột nhiên mềm nhũn, ngã xuống đất.
Vĩnh Dạ giật mình, Nguyệt Phách và Mặc Ngọc cũng kinh hãi lao tới. Thanh đao trong tay lão phu nhân đâm thẳng vào bụng, chỉ còn lộ cán đao. Máu chảy như song, nhuộm đỏ cả tế đài.
- Ả… sẽ mang tai họa… rời khỏi đây. – Ánh mắt lão phu nhân quyến luyến nhìn từ Mặc Ngọc sang Nguyệt Phách, khi nhìn thấy máu chảy qua tế đài, bà mỉm cười. - Phụ thân con đến lúc chết cũng ở trên tế đài, ông ấy… dùng máu của mình để xây nên tế đài này… ta cũng thế.
Lão phu nhân nhắm mắt xuôi tay.
Mặc Ngọc ôm lão phu nhân khóc rống lên. Nguyệt Phách quỳ bên cạnh, gương mặt hắn méo mó một cách đáng sợ. Hắn ngẩng đầu nhìn Vĩnh Dạ, cứ như vậy mà nhìn nàng, ánh mắt sắc như đao, tràn đầy oán hận và đau khổ.
Vĩnh Dạ rùng mình, sợ hãi chầm chậm lùi về sau, nàng không muốn giết mẫu thân hắn.
Tường Vi chết trong tay Mặc Ngọc, nhưng Tường Vi vì phát hiện ra bí mật của hắn nên mới bị cầm tù. Hắn phế bỏ nội lực của nàng, hắn lại muốn cưới nàng. Mẫu thân của hắn không chết trong tay nàng, nhưng vì nàng mà chết… Vĩnh Dạ đã không thể phân biệt nổi rốt cuộc là ai nợ ai, ai hại ai nữa rồi.
Nàng hét to một tiếng, chạy nhanh ra ngoài động, chỉ muốn tránh xa khỏi nơi này, không bao giờ nhìn thấy hắn nữa.
Một vạt áo đỏ lướt qua, Nguyệt Phách chặn trước mặt nàng, không nói lời nào, vẫn dùng ánh mắt ấy nhìn nàng chăm chú.
- Thì ra… võ công của ngươi rất giỏi! - Nàng lẩm bẩm, thì ra võ công của hắn rất giỏi! - Ngươi còn gì không lừa ta nữa không?! - Sự lưu luyến còn lại trong lòng Vĩnh Dạ đã như một căn phòng bị nổ tung, trong khoảnh khắc tất cả đều biến mất. Hắn luôn lừa nàng, cho dù là biết hắn là Cốc chủ Du Li Cốc, nàng vẫn cảm thấy hắn bị ép buộc, không phải là hắn muốn như thế. Cái chết của Tường Vi khiến nàng không thể nào quên được, sự lừa dối của Nguyệt Phách càng khiến nàng đau tới tận xương tủy.
Một người khi trở nên độc ác thực sự rất đáng sợ, gương mặt anh tuấn của Nguyệt Phách vì đau khổ mà gần như đã méo mó biến dạng. Hắn từng bước lại gần nàng, Vĩnh Dạ bất giác lùi về phía sau, cho tới khi hết đường để lùi, dựa vào vách núi.
Nguyệt Phách đưa tay ra định bắt nàng, Vĩnh Dạ kéo tay hắn qua vai một cái, Nguyệt Phách ngã xuống, chỉ trong chớp mắt hắn đã lại bay tới trước mặt nàng, lãnh đạm nói:
- Chẳng trách nàng có thể cử động.
Vĩnh Dạ quay người đá một cước, gót chân lập tức bị siết trong tay Nguyệt Phách. Hắn nhẹ nhàng đẩy ra, Vĩnh Dạ ngã nhào lên thạch đài.
- Mặc Ngọc, đệ đưa mẫu thân đi, ta tế ả xong sẽ tới.
Mặc Ngọc lau nước mắt, bế lão phu nhân lên, khởi động cơ quan bước vào, quay đầu nói:
- Ca, huynh còn có đệ! Huynh đừng bỏ mặc đệ.
Nguyệt Phách mỉm cười:
- Có khi nào ta không lo cho đệ không?
Vĩnh Dạ thở hổn hển bò dậy, nàng bị ngã mạnh, nghiến răng chịu đau, nghe Nguyệt Phách nói định tế mình, sợ hãi lùi về sau.
Nguyệt Phách rảo nhanh bước chân, túm Vĩnh Dạ đi tới bên cây cột gỗ, trói lại.
- Muốn có máu của ta phải không? Chém một đao xuống cánh tay trái của ta, nơi đó có huyết quản gần tim nhất, một đao chặt xuống, không cần công phu Nhất Đàn Chỉ, ta sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết. Hoặc chặt một đao lên cổ ta, đảm bảo máu phun thành dòng khiến ngươi sung sướng! - Biết rằng không thoát được, Vĩnh Dạ trấn tĩnh lại. Có thể kiếp này, nàng sẽ phải trải qua kiếp nạn này. Hai kiếp đều bị phản bội, có lẽ kiếp sau nàng sẽ dễ sống hơn.
Nguyệt Phách nâng mặt nàng lên, đó là gương mặt khiến hắn vô cùng thương yêu, vì nàng, hắn vứt bỏ thù hận, cha mẹ, vứt bỏ Du Li Cốc. Nàng là người mà hắn luôn muốn bảo vệ, hắn hủy hoại hạnh phúc của nàng, nàng cũng hủy hoại hạnh phúc của hắn đó thôi.
- Hồng nhan họa thủy! Ta từng nói thế, mẹ ta cũng từng nói thế…
Hắn giữ chặt cằm nàng, chầm chậm cúi đầu xuống hôn lên môi Vĩnh Dạ. Đôi môi hắn nóng như lửa, như thể đang thiêu đốt mọi thứ ngăn cách giữa nàng và hắn.
Vĩnh Dạ bị động ngẩng đầu, chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi hắn, Nguyệt Phách dường như không thấy đau, vẫn cố chấp không chịu bỏ ra. Hai người như dã thú cắn xé nhau, cho tới khi miệng đầy máu tanh, không phân biệt nổi là ai cắn ai. Cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại, cẩn thận lau khóe miệng cho nàng, khóe môi kiều diễm, không có vết thương. Là máu của hắn nhỉ? Vậy mà sao hắn không thấy đau?
Ánh mắt nàng nhìn hắn thật xa lạ, xa lạ tới mức khiến hắn không dám tới gần. Tựa như chỉ cần bế nàng một lần nữa, cả người nàng sẽ mọc gai đâm vào hắn lỗ chỗ.
- Ngươi ra tay đi! Ta từng tới hoàng tuyền, nơi đó có một loài Bỉ Ngạn Hoa đỏ rực như máu. Cuối cùng ta cũng hiểu, đó là do máu tưới vào hoa. Để ta lại hái một đóa hoa nữa, không, ta sẽ hái hết! Để ta nhớ rằng, kiếp sau không được tin bất kỳ ai nữa! - Vĩnh Dạ thốt từng lời qua kẽ răng.
Máu tanh trong miệng Nguyệt Phách bị hắn nuốt vào trong bụng. Nỗi hận nào khiến nàng hận tới cả kiếp sau? Hoàng tuyền sao? Nếu như nàng nói, ngắt một đóa Bỉ Ngạn Hoa dưới hoàng tuyền để nhớ lại kiếp này, hắn sẵn lòng ngắt hết toàn bộ hoa ở đó.
Hắn có thể một đao giết chết nàng, như thế thì mọi thứ sẽ kết thúc. Gương mặt Tinh Hồn khi còn nhỏ, gương mặt nàng khi đã lớn lướt qua tâm trí hắn, hắn thực sự phải giết nàng sao?