- Nàng nói chuyện với Yến đệ cũng biết, đệ ấy không thích Hoàng vị. Huống hồ nếu không phải phụ vương nàng đồng ý hôn sự này thì ta hà tất gì phải làm Thái tử?
Tấm màn như đám mây nhẹ nhàng buông rủ, đưa mắt nhìn ra, chiếc giường gỗ điêu khắc rộng lớn được trải một lớp chăn thêu hoa xinh xắn. Vĩnh Dạ như con thỏ giật mình nhảy dựng lên.
Trên người nàng mặc một chiếc áo lụa màu tím nhạt rất rộng, váy dài quét đất, suýt nữa thì vấp chân ngã. Bàn chân trần đặt lên nền gạch vàng lạnh lẽo, nàng cảm thấy lúng túng.
Đây là Hoàng cung sao? Nơi này chính là loan điện của Đông cung Tề quốc sao? Vĩnh Dạ vén màn lên, ánh sáng rọi vào. Nàng nheo mắt, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Nàng đi mấy bước, nghe thấy có người đang đến. Vĩnh Dạ lướt ra sau tấm màn, nghe thấy giọng của hai thị nữ:
- Nương nương chưa tỉnh sao? Sắp tới giờ Ngọ rồi.
Nàng ho khẽ một tiếng, giọng nói lặp tức im bặt. Hai thị nữ hành lễ với nàng rồi nói:
- Nô tì hầu hạ nương nương thay y phục.
- Không cần, ta đói rồi, ăn luôn bây giờ.
Hai thị nữ có vẻ bối rối, đang định lên tiếng thì Vĩnh Dạ đã cau mày:
- Đừng nói với ta những quy củ trong cung, giờ ta đói rồi.
Nàng thong thả ngồi bên bàn gắp thức ăn, ăn được một nửa mới nhớ ra từ sơn cốc quay về, hình như nàng nằm trên xe ngựa ôm Phong Dương Hề ngủ thiếp đi.
Một cảm giác đau nhói đâm xuyên lồng ngực, Vĩnh Dạ hít thật sâu, không muốn nghĩ tiếp, nàng phải mãi mãi gạt bỏ người đó bên ngời ký ức. Không có người đó, không có Du Li Cốc.
- Nương nương. Hoàng thượng mời người dùng bữa xong tới Thiên Cơ Các tấn kiến.
- Đây là đâu?
- Hồi nương nương, đây là Tế Xương Cung.
Không phải Đông cung, còn nhớ Thái tử Yến từng nói, Thái tử phi phải ở Loan điện ở Đông cung, sao lại chạy tới đây nhỉ?
- Chuẩn bị cho ta một bộ… - Vĩnh Dạ thở dài, nàng không thể mặc nam trang được nữa - Váy áo đơn giản.
Cho dù có phải là Loan điện của Đông cung hay không thì nơi này cũng là Hoàng cung. Phong Dương Hề... chàng không biết nàng không còn nội lực, muốn trèo tường ra ngoài có khó không nhỉ? Phong Dương Hề ném nàng vào Hoàng cung ư, sao chàng có thể làm như thế?
Vĩnh Dạ muốn cười to.
Nguyệt Phách như thế, Phong Dương Hề cũng như thế.
Ai nói thích khách thì vẫn có được hạnh phúc?
Nàng liếc nhìn cung điện sang trọng, phú quý, hạ quyết tâm. Ra đi, ra đi thật xa. Không còn Du Li Cốc, không còn Nguyệt Phách, cũng không còn Phong Dương Hề, nàng chỉ có mình nàng.
Vĩnh Dạ trấn tĩnh lại.
Bây giờ nàng phải đối mặt với Hoàng đế của Tề quốc. Nàng không muốn gả cho Thái tử Yến, không muốn. Suy nghĩ này rất đơn giản, nhưng hiển nhiên là rất khó khăn.
Trên đời này không gì có thể làm khó nàng. Đối với phụ vương và mẫu thân ở An quốc xa xôi, Vĩnh Dạ nhung nhớ vô bờ. Nàng rất muốn quay về An quốc, rất muốn được ở nhà mình.
Thay y phục, chải tóc xong, nàng nghiêng đầu, cũng không nặng lắm. Vĩnh Dạ xách váy đi nhanh ra ngoài.
- Đi trước dẫn đường đi.
Thiên Cơ Các là kiến trúc cao nhất của Hoàng cung nước Tề, vân thạch màu đen xây thành những bậc tam cấp rộng rãi, trên là ba tầng cung điện trùng trùng điệp điệp. Khí thế hùng vĩ. Nghe nói đứng trên Thiên Cơ Các có thể bao quát toàn bộ Thánh Kinh.
Vĩnh Dạ đặt chân lên bậc tam cấp, quay đầu lại nhìn, hai thị nữ chạy thở hổn hển, thể lực của mình tốt hơn họ rất nhiều. Vĩnh Dạ cười cười, chờ họ đi tới, thả chậm bước chân.
Ngẩng đầu nhìn lên, ở góc độ này đủ để khiến người ta ngưỡng vọng. Tề hoàng là người như thế nào nhỉ? Ai cũng nói: Hoàng đế sâu xa khó lường, là kiểu mặt thì tướng trư, đầu thì sáng rõ như Dụ Gia Đế hay là kiểu ôn tồn nho nhã, phong lưu tự tại như Trần hoàng? Vĩnh Dạ âm thầm đoán kết quả lần gặp mặt này như thế nào.
Nàng được gả từ An quốc tới đây đã hơn hai tháng mới thực sự vào Tề cung, giữa chừng bao nhiêu sóng gió, Tề hoàng sẽ nhìn nhận vị Thái tử phi không muốn gả cho Thái tử này thế nào?
Trong lúc suy nghĩ, Vĩnh Dạ đã đặt chân lên bậc cấp ở tầng trên cùng. Trên thạch đài rộng rãi, các cấm quân đứng trang nghiêm, một lão thái giám thấy nàng tới bèn vội vàng vào trong thông báo.
- Đa tạ công công. - Vĩnh Dạ lễ độ đáp, xách váy bước vào điện.
Bên trong Thiên Cơ Các cực kỳ rộng lớn, cửa sổ xung quanh mở rộng, gió từ bốn phương tám hướng đổ vào. Nơi này khiến người ta cảm thấy thật dễ chịu. Vĩnh Dạ nghĩ thế.
Mắt nàng liếc thấy một góc long bào màu đen, bèn quỳ xuống hành lễ:
- Vĩnh An công chúa của An quốc khấu kiến Hoàng thượng. - Nàng vẫn dùng thân phận của An quốc, sau giấc ngủ có thân phận khác, nàng không thừa nhận.
- Miễn lễ, lại gần một chút, để trẫm xem nào. - Giọng Tề hoàng yếu ớt, làm đế vương đã nhiều năm, cho dù giọng nói yếu ớt thì vẫn thể hiện sự uy nghiêm.
Vĩnh Dạ đứng lên, chầm chậm tới trước mặt Tề hoàng, đang định hành lễ thì ông ngăn nàng lại:
- Nào, ngồi xuống cạnh trẫm.
Vĩnh Dạ đa tạ, ngồi xuống.
- Thứ con vô tội, ngẩng đầu lên nói chuyện với trẫm.
Vĩnh Dạ chầm chậm ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy rõ Tề hoàng nửa nằm nửa ngồi trên một chiếc ghế mềm, bên cạnh đặt một chiếc ghế gấm. Ông đã lớn tuổi, râu tóc bạc phơ, ánh mắt hiền hòa.
- Qủa nhiên là quốc sắc vô song, nghe nói từ nhỏ sức khỏe con đã yếu, được nuôi như con trai đến năm mười tám tuổi, thế nên luôn mặc nam trang?
- Hồi Hoàng thượng, vâng ạ. Bộ nữ trang này quả thực con không quen lắm. Có điều con vẫn thích ạ.
- Ha ha, câu này rất thẳng thắn. Trẫm cũng không thích vòng vo, cho trẫm biết, con muốn gả cho Thái tử không? - Tề hoàng đột nhiên nháy mắt.
Hành động tinh nghịch này khiến Vĩnh Dạ khựng lại. Nàng chậm rãi nói:
- Bệ hạ có trách tội con không?
- Không đâu.
- Con không muốn.
- Vì sao? Thái tử bác học đa tài, tuy rằng không biết võ công, cũng hơi gầy gò, nhưng nó là một nam nhi tốt.
Vĩnh Dạ cười cười:
- Hồi Hoàng thượng, nam nhi tốt trên đời rất nhiều, Vĩnh Dạ không thể thích hết mọi người được.
- Con thích Phong Dương Hề ư? Hắn đưa con vào cung, rõ ràng là đã buông tay mà con vẫn thích sao? - Tề hoàng bình thản nói.
Tim Vĩnh Dạ thắt lại.
Chàng hỏi nàng, vì sao nghe chàng nói muốn nàng cưới Thái tử, nàng lại nổi giận?
Chàng ở thiên lao, vì sao nàng vừa nghĩ tới bộ dạng của chàng là đã đau lòng?
Nàng dễ dàng thay nữ trang chỉ để cứu chàng?
Nàng uống rượu của Hồng Y thực sự chỉ là vì muốn chứng thực Nguyệt Phách là người của Du Li Cốc chứ không phải vì Phong Dương Hề? Nghĩ nữa thì có ích gì? Chàng đã đưa nàng vào Hoàng cung nước Tề rồi.
Vĩnh Dạ hít sâu một hơi, nói:
- Hoàng thượng hiểu lầm rồi, Phong Dương Hề và Vĩnh Dạ là… - Nàng không nói nổi hai tiếng “bằng hữu” ra miệng.
Từ khi nào nàng thành bằng hữu của chàng? Nàng là thích khách Tinh Hồn mà chàng muốn giết. Sau đó, chàng không giết nàng nữa, hai người cùng đối phó với Du Li Cốc, cũng được coi là hợp tác.
- Hoàng thượng, trong lòng Vĩnh Dạ không thích ai. Không muốn cưới Thái tử không phải vì Phong Dương Hề. - Vĩnh Dạ kiên định nói.
Tề hoàng mỉm cười, nụ cười khiến các nếp nhăn trên mặt hằn sâu. Ông nghĩ ngợi rồi nói:
- Xưa nay hôn nhân đều là lệnh của cha mẹ, lời của bà mai. Trẫm nợ phụ vương con một ân tình, thế nên mới đồng ý hôn sự này. Phụ vương con cũng hứa với trẫm, khi ông ấy còn sống, ông ấy sẽ cố gắng ngăn cản An quốc và Tề quốc giao binh. Ông ấy rất thương yêu con, thế nên ông ấy còn đưa ra một yêu cầu. Nếu Vĩnh Dạ không thể nào thích được con trai trẫm thì hôn sự này hủy bỏ, nhưng cho dù thế nào cũng phải để con cách xa An quốc.
Vĩnh Dạ trợn tròn mắt, không dám tin vào tai mình.
Tề hoàng mỉm cười:
- Nhưng trẫm cũng có điều kiện, nếu Vĩnh Dạ thích con trai trẫm thì nhất định phải vào cung làm Thái tử phi. Trẫm nghĩ, điều này rất công bằng.
Thế là có ý gì? Thích Thái tử Yến đương nhiên phải vào cung làm Thái tử phi, như thế là điều kiện gì? Vĩnh Dạ cảm thấy hơi mơ hồ.
Tề hoàng nói tiếp:
- Trẫm phải cảm ơn con đã giúp trẫm giải quyết một vấn đề khó khăn. Trước nay, An gia luôn nắm giữ tài lực của Tề quốc, trẫm không phải sợ họ có tiền, mà sợ các đại thần trong triều đều coi trọng đồng tiền, từ trên xuống dưới đều nói đỡ cho An gia. Nếu cứ kéo dài thì Hoàng quyền khó kiểm soát. Hai mươi năm trước, trẫm phát hiện hiện tương này, luôn rất phiền não, vừa phải lợi dụng An gia, lại vừa muốn tiêu diệt An gia. An gia đổ rồi, trẫm là người vui nhất, thế nên trẫm nói thẳng với con để con lựa chọn. Trẫm hỏi con lần nữa, con thực sự không thích Phong Dương Hề sao?
Vĩnh Dạ rũ mắt, cố che giấu nỗi đau trong lòng. Chàng ném nàng vào Hoàng cung, cuối cùng chàng vẫn ném nàng cho Mộ Dung Yến.
- Vĩnh Dạ chưa có ý trung nhân.
- Con cũng không muốn gả cho Yến Nhi ư?
- Vâng. - Vĩnh Dạ không hề do dự. Chuyện tốt hiếm có, sau này nàng không cần mang cái danh Thái tử phi nữa. Thái tử Yến là một người tốt, nhưng nàng lại không thích nổi.
Tề hoàng nói:
- Không hối hận.
- Đa tạ Hoàng thượng khai ân, Hoàng thượng là một vị quân chủ thánh minh. - Vĩnh Dạ chân thành nói.
Tề hoàng lắc đầu:
- Trẫm già rồi, mọi việc trong nước đều giao cho Thái tử, chẳng bao lâu nữa trẫm sẽ thoái vị, để lại ngai vàng cho nó, an tâm làm Thái thượng hoàng, không hỏi tới chính sự. Thái tử cứng cáp rồi, đến trẫm cũng phải kị nó ba phần.
- Sao thế được? Hoàng thượng tinh thần mẫn tiệp, hơn nữa còn nhìn thoáng một số việc, đó là điều tốt.
- Ha ha, con rất được lòng trẫm. Có điều con tự đi nói với Thái tử đi. Dương Nhi! Con ra đây. - Tề hoàng gọi với vào bên trong.
Từ trên cầu thang chầm chậm đi xuống một nam tử trẻ trung, khí vũ ngút trời, thân hình cao lớn, chiếc long bào rộng màu đen, kim quan đội đầu.
Khi gương mặt chàng xuất hiện trước mắt Vĩnh Dạ, nàng ngơ ngẩn chớp mắt. Hơi thở của chàng rất quen thuộc, hàng lông mày rậm, ánh mắt sắc bén như mê hoặc dưới lông mày. Khóe môi chàng hơi nhếch lên, đường nét trên gương mặt rõ ràng, khác với sự thanh tú của Thái tử Yến, ở chàng toát lên mị lực của một nam nhân. Nếu trên mặt chàng còn có bộ râu chứ không phải là cái cằm trắng đã được cạo râu gọn gang, chàng sẽ là…
Vĩnh Dạ giật mình trượt từ trên ghế xuống đất. Nàng luống cuống đứng lên, lắp bắp nói:
- Không phải… chàng không phải là… là Phong Dương Hề chứ?
- Mộ Dung Dương Hề tham kiến Vĩnh An công chúa. - Giọng nói rất bình thản, bình thản như thể không có chút tình cảm nào. Khóe miệng khẽ động, gương mặt ấy liền trở nên sinh động, trên mặt hiện rõ ý cười.
Vĩnh Dạ hít sâu một hơi, chàng là Phong Dương Hề có bộ râu nhếch nhác, trông luôn bẩn bẩn thỉu thỉu, chỉ thích mặc hắc bào đó sao?
Thấy Vĩnh Dạ sợ tới mức ấy, Phong Dương Hề cố kìm lại cái miệng đang nhếch lên cao, nhưng không làm sao nén được nụ cười càng lúc càng rạng rỡ. Chàng xoa cái cằm mới cạo râu sạch sẽ, đắc ý nghĩ, có lẽ cũng chẳng kém tiểu tử họ Nguyệt kia là mấy?
Vĩnh Dạ thẫn thờ nghĩ, năm năm trước phụ vương đã đặt ra hôn sự này, từ năm năm trước chàng đã biết mình phải cưới chàng? Mộ Dung Yến thì sao? M