Một lần nữa nói với nó rằng, cái chức Thế tử này bảo nó làm thì làm, còn không cho làm nữa, thì nó vẫn là con chó mà Du Li Cốc thả ra để cắn người.
Giờ Mão. Trên trời vẫn còn vài ngôi sao, vầng trăng khuyết như lưỡi liềm, mặt tuyết im lặng vô bờ.
Thanh y nhân đưa ánh mắt phức tạp nhìn đôi mắt trong sáng của Tinh Hồn, giơ tay ra cài lại cổ áo cho nó: - Chỉ những kẻ không đàng hoàng mới để hở cổ áo vào mùa đông, ngực áo vào mùa hè, mới bé tí đừng có học theo thói hư bên ngoài.
Giọng ông không to không nhỏ, đủ để mọi người có mặt ở đó đều nghe thấy.
Tinh Hồn rất ngoan ngoãn đáp to: - Sư phụ dạy rất phải!
Nó vẫn còn nhỏ, khoác chiếc áo lông chồn trắng của mỹ nhân tiên sinh, trên đầu đội một chiếc mũ da, quá nửa gương mặt bị lông chồn che khuất, thắt lưng dắt một cái túi da đựng tiểu phi đao. Tinh Hồn cảm thấy mình giống như một thằng béo ăn quá nhiều McDonald, nghĩ tới đây, nó liếc Hồi Hồn sư phụ một cái.
Ông đang cau mày.
- Hồi Hồn sư phụ, nhất định con sẽ nỗ lực giảm cân!
- Tiểu Tinh Tinh...
- Mỹ nhân tiên sinh! - Tinh Hồn nhào vào lòng nàng, dụi dụi trước bờ ngực thơm ngát mềm mại ấy, hài lòng đứng thẳng lên. Nó chớp mắt, nói khẽ: - Thanh y sư phụ làm tướng công, Hồi Hồn sư phụ làm tình nhân, không tha cho ai hết!
Mỹ nhân tiên sinh ngỡ ngàng, che miệng cười rung cả cây trâm trên đầu.
Tinh Hồn lúc này mới nghiêm túc khấu đầu với ba vị sư phụ, coi như tạ sư l ễ.
Nó thấy khóe mắt ba người đều toát lên vẻ dịu dàng. Tinh Hồn hài lòng nghĩ, ngay cả hạnh phúc của ba người sau này con đều sắp xếp xong rồi, từ nay con không nợ gì ba người nữa.
Xe ngựa đã chuẩn bị xong, là chiếc xe do tám con ngựa kéo, tổng cộng có tám xe. Phía trước có một nhóm kỵ binh hai mươi người, phía sau lại có hai mươi người nữa. Đây là lần đầu tiên Tinh Hồn tham gia một đội xe ngựa tiền hô hậu ủng thế này, cảm thấy vô cùng mới mẻ.
- Ở đây. - Lý Ngôn Niên ngồi trên chiếc xe đầu tiên, vẫy tay gọi nó.
Tinh Hồn lắc mông chạy tới, nhún chân nhảy lên xe. Khi vén rèm lên, xộc vào mũi nó là mùi vỏ quýt. Tinh Hồn thở dài, nhớ lại cảnh tượng trong tòa tiểu lâu của Lý Ngôn Niên ba năm trước. Chỉ có điều lần này nó không phải quỳ, mà ngồi đối diện Lý Ngôn Niên.
Chiếc xe lắc lư chuyển động, đoàn xe rời khỏi sơn cốc.
Tinh Hồn để ý thấy cửa xe ngựa được che bằng vải dày, không để một khe hở nào. Chẳng lẽ suốt dọc đường không cho nó xuống khỏi xe ngựa?
- Ngươi tên là Lý Vĩnh Dạ, Thế tử của Đoan Vương phủ. Đoan Vương chỉ có mình ngươi là con trai. - Lý Ngôn Niên bắt đầu nói vào việc chính. Thằng bé mà nó giết là Thế tử của Đoan Vương? Tinh Hồn bật cười.
Nụ cười của nó khiến Lý Ngôn Niên ngạc nhiên: - Vì sao lại cười?
- Tôi được đi làm một Thế tử! - Trò chơi này càng lúc càng lớn, nụ cười của Tinh Hồn càng lúc càng rạng rỡ.
Lý Ngôn Niên cũng không nhịn được: - Ha ha, đúng, ngươi là Thế tử của Vương phủ! Thế tử của Đoan Vương có quyền thế nhất An quốc.
- Người đó bình thường không thích nói chuyện sao?
Tinh Hồn đã nhìn thấy quyển sách đặt trên cái bàn gỗ, bèn cầm lấy. Sách có cả hình cả chữ, lớn thì là địa hình của Vương phủ, nhỏ thì là vị trí của nhà xí, phòng ngủ, chi tiết tới từng việc như hồi ba tuổi trốn vào cái hang trong ngọn giả sơn đặt trong sân khiến thị nữ phải dùng khúc xương để dụ ra.
Nó đọc rất say mê, coi như trò tiêu khiển.
Con trai của Vương gia có quyền thế nhất An quốc chết trong tay mình? Trước khi đi không hề cho mình uống bất kỳ loại thuốc nào... Đột nhiên Tinh Hồn cảm thấy nhiệt độ trong chiếc xe ngựa giảm xuống nhanh chóng.
Du Li Cốc quá nắm chắc về mình. Nếu không nghe lời, chỉ cần nói với Đoan Vương mình đã giết con trai ông ta thì ông ta sẽ mang mình ra làm tương thịt! Nếu bị nhận ra là hàng giả thì sơn cốc cũng sẽ giết người diệt khẩu. Tinh Hồn chỉ có một con đường, đó là ngoan ngoãn bắt chước Thế tử cho thật giống. Hoặc là... trốn? Nhìn nụ cười của Lý Ngôn Niên thì Tinh Hồn không dám chắc lắm.
- Nghĩ gì thế? - Lý Ngôn Niên ôn tồn hỏi.
- Tính cách của Thế tử.
- Hắn vốn được đưa vào sơn cốc để chữa bệnh. Chữa khỏi rồi thì đương nhiên tính tình cũng sẽ chuyển biến.
Tinh Hồn thở phào, Vương gia quyền thế nhất thiên hạ lo lắng con trai mình mắc bệnh, Du Li Cốc có thần y Hồi Hồn, đương nhiên sẽ nghĩ cách mời tới. Mà người trong cốc lại phát hiện ra mình và Thế tử trông rất giống nhau, thế là nổi lên âm mưu thay thế.
- Cần Tinh Hồn làm gì vậy?
- Làm một Thế tử, sau này là Vương gia có quyền thế nhất An quốc!
Mắt Tinh Hồn sáng lên, tuy rằng rất khó khăn, nhưng quả thật là một tiền đồ rất tốt. Vấn đề là phải xem làm thế nào để nắm được quyền thế đó chứ không để lọt vào tay Du Li Cốc.
Trời dần sáng, trên đường chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa đạp lên mặt tuyết. Tinh Hồn buông sách, nhắm mắt lại.
Hơi thở của Lý Ngôn Niên dài và bình ổn, sự kiên nhẫn của hắn ta thật đáng n ể.
Hai canh giờ sau, chiếc xe ngựa chạy chậm dần, Lý Ngôn Niên xuống xe.
Lúc này Tinh Hồn mới mở mắt ra, hai tay gối sau đầu yên tâm suy nghĩ.
Trong sách sử có ghi: Đoan Vương Lý Cốc là em trai ruột của đương kim Thánh thượng, đồng thời cũng là Chinh Bắc Đại tướng quân. Đoan Vương phi là con gái độc nhất của Thừa tướng Trương Kỳ Lĩnh. Hai người, một nắm quân quyền, một nắm bách quan trong triều, thêm vào đó lại được Hoàng thượng tin tưởng, nói Đoan Vương là Vương gia quyền thế nhất An quốc cũng không ngoa.
Điều Tinh Hồn thấy hứng thú là vì sao Du Li Cốc lại có gan dây vào Đoan Vương? Đằng sau họ có thế lực nào chống đỡ?
Nghe khẩu khí của Lý Ngôn Niên thì sau này mình sẽ được kế thừa Vương vị, trở thành Vương gia quyền lực nhất, phải bỏ ra một khoảng thời gian rất dài để chờ nó trưởng thành là vì sao?
Tinh Hồn nghĩ rất lâu mà vẫn không hiểu được, rồi lại nghĩ khi tới Vương phủ, người của Du Li Cốc đương nhiên sẽ nói cho mình biết phải làm thế nào, thế là Tinh Hồn nhắm mắt vào ngủ thật.
Khoảng chiều tối thì xe dừng lại. Tinh Hồn mở mắt ra, những tưởng chỉ là dừng chân nghỉ đêm, ai ngờ vừa xuống khỏi xe ngựa đã thấy một viện tử(1) .
- Đây là biệt viện, tạm thời cứ ở đây đã. Nhớ nhé, bắt đầu từ khi bước vào cửa, ngươi sẽ là Thế tử Lý Vĩnh Dạ? - Lý Ngôn Niên bình thản nói.
Trong bóng tối, trước cửa biệt viện có hai ngọn đèn lồng thắp sáng và một đám người đứng chờ. Lý Ngôn Niên dẫn đầu, lại gần, Tinh Hồn tinh mắt, nhìn thấy Lý Nhị.
- Chấp sự, chuẩn bị xong hết rồi. Dùng cơm trước hay nghỉ ngơi trước ạ? - Lý Nhị đón lấy áo khoác của Lý Ngôn Niên, vui vẻ hỏi.
Lý Ngôn Niên liếc nhìn Tinh Hồn, dặn dò: - Mời Thế tử về phòng nghỉ ngơi trước, đưa đồ ăn vào phòng.
- Vâng? - Lý Nhị quay đầu phẩy tay.
Hai thị nữ đi tới trước mặt nó nhún mình hành lễ, cung kính nói: - Thế tử dọc đường vất vả, xin theo nô tì ạ!
Tinh Hồn nhìn Lý Ngôn Niên một cái, người đó mỉm cười khom lưng đứng ở cửa, tỏ ý mời nó đi trước.
Lý Ngôn Niên chẳng qua chỉ là một Chấp sự trong Vương phủ, là kẻ hầu người hạ của mình. Tinh Hồn lòng vui như hoa, thong thả bước vào. Khi đi qua, Lý Ngôn Niên nói khẽ: - Thế tử dọc đường mệt nhọc, xin hãy nghỉ sớm, ngày mai sẽ đưa Thế tử đi làm quen với biệt viện.
Ngữ khí của hắn ta khiến Tinh Hồn thấy rất hài lòng, rất vui vẻ gật đầu, theo thị nữ rời đi.
Dưới ánh đèn mờ mờ, tòa biệt viện sừng sững chiếm một khoảng diện tích rất lớn. Đi qua một hành lang, Tinh Hồn đột nhiên mở miệng: - Tỷ tỷ, có phải đằng trước có một cửa nguyệt nha không?
Một thị nữ bụm miệng cười: - Thế tử thật thông minh, qua cửa nguyệt nha là tới viện tử nơi Thế tử sống.
Tinh Hồn đã hiểu ra, biệt viện ở trong núi này được xây dựng dựa theo Vương phủ. Mục đích là để nó làm quen với môi trường.
- Tỷ tỷ có phải là Ỷ Hồng không?
- Thế tử không nhớ nô tì sao? Mới có nửa năm đã nhầm Lãm Thúy thành Ỷ Hồng. Nô tì biết Thế tử thích Ỷ Hồng nhiều hơn mà. - Lãm Thúy có vẻ oán trách, chớp mắt nhìn Tinh Hồn, nhưng không hề tỏ ra sợ hãi.
Tinh Hồn giơ tay ra vuốt mặt nàng, quả nhiên làn da khác thường, thì ra là đã dịch dung rồi. Du Li Cốc sợ nó về Vương phủ nhận nhầm người khác nên đến chuyện này cũng sắp đặt. Tinh Hồn khâm phục, mỉm cười: - Tỷ tỷ đừng trách, sau này Vĩnh Dạ còn nhờ tỷ tỷ nhắc nhở nhiều.
Lãm Thúy cũng cười: - Được hầu hạ Thế tử là phúc của Lãm Thúy. Chỉ có điều sau này Thế tử đừng làm thế nữa, Vương gia nhìn thấy sẽ không vui.
Ỷ Hồng đi cạnh nhìn thấy cảnh ấy thì che miệng cười. Tinh Hồn đảo mắt, đi tới trước mặt nàng, đứng khựng lại: - Cõng!
Ỷ Hồng khựng lại, bất lực cúi xuống: - Nghe nói bệnh tình của Thế tử đã ổn rồi, sao vẫn không chịu tự đi như hồi bé?
Tinh Hồn cố nín cười không đáp. Làm Thế tử quả nhiên là khác người, muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, muốn bò trên lưng mỹ nữ để nàng ta cõng mà nàng ta cũng chẳng dám nói không. Chỉ tiếc rằng... họ không phải là những người mà mình có thể quá thân cận.
Tới chỗ ở, quay một vòng trong phòng, thấy Ỷ Hồng, Lãm Thúy không có ý rời đi, nó cau mày: - Khi ngủ ta không thích có người bên cạnh.
- Thế tử, hồi nhỏ người sợ tối, lúc nào cũng có người ở bên khi người ngủ. -
Ỷ Hồng nhắc nhở.
- Đó là lúc nhỏ. Khi đi chữa bệnh, thần y nói muốn chữa khỏi bệnh của ta thì phải bắt ta thích nghi với bóng tối. Ta đã khỏe rồi, những thói quen xấu đó đương nhiên cũng không còn nữa. Ra ngoài đi! - Tinh Hồn cười nói.
- Nhưng Lý Chấp sự nói...
- Hắn là Thế tử hay ta là Thế tử? Ra ngoài!
Ỷ Hồng và Lãm Thúy lúc mới gặp thấy Tinh Hồn mỉm cười tươi tắn vẫn như một đứa trẻ bình thường, không ngờ chớp mắt đã thay đổi sắc mặt. Hai người đưa mắt nhìn nhau, nhún mình hành lễ, lanh lảnh nói: - Nay Thế tử đã khỏi bệnh, khác trước rất nhiều. Nô tì sẽ mang tin vui này báo cho Lý Chấp sự, chắc chắn ngài ấy sẽ vui lắm!
Tinh Hồn xua tay, dù sao chăng nữa, nó sẽ không đi ngủ mà để hai con rắn ở bên. Hôm nay thể hiện rõ cái uy Thế tử rồi, không biết Lý Ngôn Niên có hài lòng với màn biểu diễn này không?
Thong thả đi mấy vòng trong phòng, Tinh Hồn đã nhớ hết từng món đồ trong căn phòng này. Đối chiếu với những gì ghi trong sách, trong lòng nó cũng có sự chắc chắn.
Thổi tắt nến, nằm lên giường, Tinh Hồn lặng lẽ cảm nhận bầu không khí trong và ngoài phòng.
Trong viện tử này ít nhất phải có tới chục người canh đêm cho nó. Tinh Hồn mỉm cười, bắt đầu luyện công.
- Thế tử, dậy thôi. - Ỷ Hồng vén màn, kinh ngạc nhìn chiếc giường trống không, thoáng cau mày rồi chạy nhanh ra khỏi phòng.
Tinh Hồn lẳng lặng từ trên xà nhà bay xuống, liếc nhìn làn nước còn ấm trong cái chậu bạc, cầm khăn, lên lau mặt. Nó rất hài lòng với phán đoán của mình, Ỷ Hồng biết võ công.
Khi nó dựa người vào chiếc ghế êm ái uống trà, thích thú với những câu chuyện trong Vương phủ thì Lý Ngôn Niên, Lý Nhị, Ỷ Hồng, Lãm Thúy xuất hiện ngoài cửa.
- Lý Chấp sự, ta đói rồi. - Tinh Hồn buông sách xuống, chớp mắt.
- Ban nãy đi đâu?
Tinh Hồn chỉ lên xà nhà, có vẻ tủi thân: - Ta không quen ngủ ở những nơi ngoài thạch thất nên mới lên đó ngủ. Ta chưa kịp gọi Ỷ Hồng tỷ tỷ thì tỷ ấy đã chạy mất.