i ta kìa, hoàn toàn không có di chứng, đâu giống cậu, bị hại đến thảm thương. Nhưng có anh chàng ấy đứng đó, chúng ta không tiện ‘nói chuyện’ với cô ta rồi”.
“Chuyện con gái, con trai xen vào làm gì.” Tô Gia Áo xăn tay áo, hùng hổ xông lên: “Hôm qua cô ta giỡn mặt tớ rồi bỏ chạy, bây giờ nghĩ lại đúng là điên thật, phải cảnh cáo mới được”.
“Lời thoại kinh điển của Tô Gia Áo sắp xuất hiện rồi – Cô nhớ lấy cho tôi, lần sau mà bắt gặp thì tôi sẽ cho cô biết tay! Áo Bông ơi là Áo Bông, cũng đến lúc cậu phải thay đổi lời thoại rồi, chẳng có uy lực sát thương gì hết.” Bạch Tiếu Diệp vừa đùa vừa nhìn Tô Gia Áo đang dợm bước nhưng rồi bất ngờ khựng lại.
Nhìn theo ánh mắt đờ đẫn của cô bạn, cô thấy Tiêu Yêu Cảnh đứng hút thuốc cạnh Viên Tâm, còn cô ta đang cầm di động anh ta chụp ảnh, cuối cùng đưa ống kính về phía anh ta, anh ta đưa tay lên từ chối, nhưng dường như cô ta vẫn chụp được, vỗ tay vui mừng, rồi lấy di động của mình để gửi ảnh vào.
“Chết tiệt, tớ biết ngay là tên ấy không đáng tin mà, Áo Bông.” Bạch Tiếu Diệp cau mày, “Lúc đầu còn tưởng hắn trượng nghĩa, gánh vác chuyện Lục Chiếm Đình cho cậu. Mấy tên công tử con nhà giàu kia chẳng tốt lành gì, vừa quay lưng đi đã ăn vụng, mà khẩu vị cũng kém quá!”.
Có lẽ do Bạch Tiếu Diệp cố ý cao giọng, cũng có thể là hơi thở cô quá nặng nề đã khiến bầu không khí yên bình kia biến mất, ánh mắt trống rỗng của anh bỗng hướng về phía họ.
Cô cắn môi, đến nỗi ăn mất một ít son của mình, không còn hứng thú dạy dỗ ai nữa, cô cảm thấy mình mới là người bị dạy dỗ, đầu óc không tỉnh táo lại đi thích loại đàn ông như thế, hôm qua cãi nhau rồi bỏ rơi cô, hôm nay đã đến tìm một cô nàng khác.
“Các cậu giúp tớ dạy dỗ cô ta, tớ về trước.”
Cô giao lại cho các chị em rồi quay người bỏ đi, tay nắm chặt lại đến độ đau nhức. Cô nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp sau lưng, đạp lên cỏ đuổi theo mình, bất giác muốn bỏ chạy thật nhanh, vì thế cô sải chân chạy như bay.
Bước chân sau lưng càng lúc càng nhanh đã sắp đuổi kịp rồi. Cô đột ngột quay người chạy vào một toà nhà, nhưng bị kéo tay lại khi đang chạy lên cầu thang. Cô loạng choạng ngã xuống, lọt thỏm vào vòng tay người sau lưng.
Cô vật lộn cố thoát ra một cách thảm hại, tay chân đều chống xuống đất, chỉ muốn đứng dậy trèo lên cầu thang, càng cách xa anh càng tốt.
“Em vội vã bỏ chạy đi đâu? Bây giờ muốn gì? Có phải là cãi nhau một lần, tôi lại quay lại về điểm xuất phát, phải tích luỹ đủ số lần mới được chạm vào em?”
Lời nói ngang ngược của anh khiến cô càng uất ức, vốn sống mũi đã cay cay, giờ càng bực bội đến phát ho cả lên.
Anh vỗ lưng cho cô nhưng bị cô gạt phắt ra, chỉ vào anh, phẫn nộ chỉ trích: “Anh… anh và cô ta, hai người…”.
“Chơi đùa thôi mà.”
Anh cắt ngang, không muốn nói nhiều về chuyện này, dù sao cũng dính dáng đến bạn bè, anh sợ cô lại xảy ra và chạm với họ, nhưng câu nói vô trách nhiệm ấy càng khiến cô điên tiết.
“Chơi đùa? Chơi đùa cái khỉ ấy! Tôi và anh mới là chơi đùa thì có, tạm biệt!”
“Hừ, tôi nghĩ cũng phải, giờ em đùa đủ rồi nên định bỏ đi phải không?” Anh cười mỉa mai, càng nắm tay cô chặt hơn.
“Đúng, tôi đùa đủ rồi, tôi không muốn chơi với anh nữa! Đồ khốn một chân đạp hai thuyền!”
“Ai mới là kẻ chơi trò một chân đạp hai thuyền?” Anh túm chặt cô, gầm lên: “Em đùa đủ rồi, còn tôi thì chưa!”.
Vừa dứt lời, anh kéo cô vào lòng, dù cô chống cự cũng được, im lặng cũng được, anh không kìm nén bản thân nữa, bóp cằm cô và áp môi mình lên đó. Cô quay mặt đi trốn tránh, anh thấy vẻ mặt bất cần ấy thì càng nổi cáu, xoay mặt cô lại tiếp tục hôn. Mùi thuốc lá ập đến, cô không muốn ngửi nên nín thở mím chặt môi lại.
Đầu lưỡi của anh lướt nhẹ trên môi cô, anh bỗng nhớ đến ly Between the sheet mà tối qua vừa uống.
Vốn dĩ anh không phải là người thanh bạch gì, tại sao phải kìm chế, anh có thể muốn là được.
Đôi tay ngỗ ngược di chuyển lên cổ áo cô, giựt mạnh khiến vài chiếc nút áo rơi xuống. Không ngờ anh lại như thế nên khi mở mắt ra thì cô đã bị đè xuống cầu thang, trên là trần nhà, dưới lưng là những bậc thang nhấp nhô, một tay anh giữ chặt tay cô lên trên đầu. Không thể ngờ anh lại ỷ thế mà bắt nạt con gái, anh ăn son môi của cô, liếm nhẹ những giọt mồ hôi trên cổ cô, nghe thấy tiếng nấc nghẹn vật lộn của cô.
Bàn tay luồn vào cổ áo dừng lại trên ngực cô, anh hỏi:
“Em thích tôi phải không?”
“…”
“Phải không?”
“…”
Anh bỗng thấy mình giống tên khốn, hỏi một câu vô cùng nhảm nhí bằng tư thế cưỡng bức không chút thuyết phục, thậm chí còn không dám nhìn mặt cô.
Anh chỉ muốn hỏi, tại sao không cho anh đụng vào cô? Anh tưởng số lần chết tiệt cô quy định là biểu hiện lãng mạn của con gái, nhưng thì ra số lần ấy chỉ nhắm vào anh, tại sao tên kia thì có thế? Tại sao cô không ngăn cản hắn ta đụng vào mình?
Nhìn đi nơi khác, anh gượng dậy, cởi áo khoác ra ném cho cô, rồi ngồi gục xuống cầu thang.
“Em đi đi, để tôi ở đây một mình.”
Tiếng bước chân cuống cuồng bỏ đi, anh châm thuốc, cố làm vẻ thản nhiên nhưng anh biết, mình đã khiến cô khiếp đảm.