Bóng đêm càng nồng, chung quanh cũng dần dần chìm vào yên tĩnh, thỉnh thoảng xen lẫn một vài tiếng khóc trẻ con hoặc các ông lão bà cụ ho, tiếng xe lửa chạy càng vang lên rộn rã, lại bởi vì độ dài của nó càng khiến cho mọi thứ từ từ tĩnh lặng.
Phương Tình rụt người vào trong chăn, trong xe thật sự lạnh, cho dù đang là thời tiết mùa hè, ban đêm vẫn có cảm giác mát lạnh chút. Phương Tình khẽ thở dài một hơi, nhắm mắt bắt đầu nhớ lại, bản thân mình rốt cuộc bị kích động thế nào mà nhảy lên xe lửa từ thành phố N đi Vân Nam cơ chứ?
Khai giảng đã là năm thứ tư, sẽ phải đi thực tập, đây là kỳ nghỉ hè cuối cùng, vốn dĩ lòng đầy mong đợi chạy tới phòng trọ An Dĩ Nhiên, định bụng tìm cách để anh giữ mình ở lại hai tháng, như vậy cũng có cơ hội càng tiếp cận dễ dàng, đợi đến khi học kỳ mới bắt đầu, quan hệ ‘anh em’ cùng An Lập Nhiên có thể biến thể cũng không chừng. Nhưng sau đó, quên gõ cửa, đi thẳng vào phòng trọ không khoá, thấy trên sô pha có áo lót, hai người áo quần không chỉnh tề. Cô chưa bao giờ oán hận tính cách lỗ mãng như lúc đó!
Đây là bạn gái thứ mấy của An Lập Nhiên đây?
Phương Tình cố gắng nhớ lại, rốt cục trước khi đếm xong đã mệt mỏi chìm vào trong giấc mơ.
Lúc tới Côn Minh [1] đã là xẩm tối, không khí mát mẻ trong lành tựa như châm một mũi tiêm vào tinh thần con người. Quả nhiên, du lịch là phương thức chữa thương tốt nhất, một mình ở một nơi xa lạ sẽ buông được tình cảm trong lòng mình. Về phần sao lại lựa chọn Vân Nam, đó hoàn toàn do bản thân có máu tính nghệ sĩ
Tìm được khách sạn sau đó Phương Tình lập tức đi tắm, ở trên xe lửa đã ngủ đủ rồi, cho nên tinh thần Phương Tình lúc này rất tốt, thay quần áo mới, bắt đầu dạo chơi Côn Minh về đêm.
Côn Minh là thành phố của tỉnh, cảnh đêm đô thị ở thành phố N quê hương cùng với nhìn thấy đèn đuốc sáng ở đây, giờ phút này chẳng còn hứng thú nữa. Phương Tình không nghĩ tới nơi này nhiệt độ vào ban đêm lại thấp như vậy, tuỳ ý chọn một quán cơm, nếm thử món ăn đặc sắc ở Vân Nam.
Cơm nước xong cũng không có tâm tình đi dạo, Phương Tình khi đi ngang qua một tiệm cắt tóc, do dự không biết có nên đi vào cắt đi một đoạn phiền não này hay không, không phải nói cắt tóc là cắt tình sao? Không đợi cô nghĩ cho kỹ, đã có thợ cắt tóc nhiệt tình kéo cô vào trong tiệm.
“Tiểu thư cô muốn cắt kiểu thế nào?” Người thợ cắt tóc khuôn mặt hơi nữ tính giơ kéo hỏi.
Nghĩ nghĩ, vẫn là luyến tiếc tóc dài đã nuôi dưỡng nhiều năm như vậy: “Cắt phía đuôi nhọn một chút, sau đó phần dưới uốn xoăn nhẹ… cứ như vậy đẹp lắm.” Thay đổi kiểu tóc, coi như là thay đổi tâm tình một chút đi.
Không thể không nói, thợ cắt tóc này tuy rằng vẫn xoay trái xoay phải không ngừng, cười run rẩy hết cả người, tứ chi và ngôn từ rất phong phú, nhưng khi anh ta hoa chân múa tay cũng không có quên mà ngừng việc mình đang làm. Anh ta “chơi đùa” ở trên đầu Phương Tình mất bốn giờ, khi Phương Tình nhịn không được muốn bùng nổ, anh thợ cắt tóc nói một câu “Xong, tốt lắm” , khiến cho ngọn lửa hừng hực thiêu đốt Phương Tình lập tức bị dập tắt.
Vén vén tóc, Phương Tình cảm thấy rất vừa lòng, mái tóc ban đầu rất dày, buông xoã ở lưng tạo hình vòm cung rất đẹp, còn có tạo sóng uốn lượn, có chút quyến rũ.
Ở Côn Minh một ngày, mua chút vật dụng cần thiết bởi vì vội vàng mà quên mang theo, Phương Tình lưng mang ba lô lại tiếp tục đi thẳng tới Lệ Giang [2].
Không hổ là đô thị cổ của Trung Quốc trong lịch sử văn hóa, đường bằng đá bóng loáng, nhà cửa xây dựng hoàn toàn bằng thủ công, cầu nhỏ bắc qua dòng nước, cửa hiệu san sát, trên đường phố rất nhiều quần áo màu sắc của đồng bào dân tộc thiểu số, các ông bà lão Nạp Tây khoan thai, còn có rất nhiều người khách du lịch giống như Phương Tình trong mắt đầy vẻ kinh động.
Phương Tình thay một bộ quần áo dân tộc màu chàm, tóc cũng quấn lên đơn giản, dùng một trâm hoa cài tóc bằng bạc đơn giản mang phong cách cổ xưa cố định tóc ở phía sau đầu, trên trâm cài tóc khắc hình con bướm sắp bay, lắc lắc đầu, trâm bạc, tựa một bông tuyết còn vang tiếng ting tang, tâm tình Phương Tình cũng theo nó nhảy nhót tung tăng.
Từ quán Ngũ Phượng bước ra, Phương Tình lững thững đi dạo xuôi theo công viên Hắc Long Đàm [3], lúc này mặt trời đã xuống núi, khách du lịch cũng ít hơn, ở đây phong cảnh tĩnh lặng, đứng dựa vào thành cầu, bốn phía chung quanh ‘non xanh nước biết’ phong cảnh mỹ lệ thật khiến Phương Tình rung động. Bước chậm đi lên cây cầu nhỏ, Phương Tình nghiêng người ngồi bên cầu, trong lòng bỗng nhiên nảy lên đa cảm khó nói thành lời. Lúc này chỉ hy vọng, phong cảnh đẹp thế này mà lại chỉ có một người đơn độc thưởng thức. Phương Tình ngơ ngẩn cúi đầy, nhìn thấy trong đáy nước trong có hình ảnh ngược của mình, vô tình những chuyện cũ trước kia đều như gió mang theo tới.
Khi đó còn đang học trung học, An Lập Nhiên chuyển tới một nhà trên lầu nhà cô, một ngày nắng tươi đẹp rực rỡ, cậu thiếu niên trẻ đẹp lịch sự từng bước một bước vào cuộc sống của cô. Lúc trung học bản thân cô thực sự là khờ dại, vì muốn ngồi sau xe An Lập Nhiên, cô cố ý giấu mất chìa khoá xe của mình, mỗi ngày kiếm cớ để đi hỏi anh về bài tập toán, vì anh đi học mỹ thuật hội hoạ, học tiếng Nhật, từng chút từng chút tiến gần về phía anh.
Sau lại, anh tốt nghiệp trung học, Phương Tình thi vào trường đại học của anh, lên đường theo anh đi tới thành phố N. Không nghĩ tới, ở N tới chào đón cô không chỉ có một mình An Lập Nhiên, còn có bạn gái anh. Khoảng khắc đó, dưới cái nắng choi chang của mùa hè như thiêu đốt đôi mắt của Phương Tình, choáng váng ngây ngô nhìn bọn họ cùng nhau vì cô đọc bảng tin, vì cô dọn dẹp hành lý, cùng nhau làm những chuyện vốn dĩ cô nghĩ cô cùng An Lập Nhiên cùng nhau làm. . . . . . Vì thế ba năm đại học, Phương Tình lại nhìn thấy những cô gái khác nhau bên cạnh An Lập Nhiên, nhìn thấy anh trải qua bao mối tình, yêu, chia tay, rồi lại yêu, lại chia tay… . . . mãi cho đến khi nhìn thấy hình ảnh kia, những cử chỉ phong tình nhu mì ở trong phòng đã đánh nát tình cảm tốt đẹp. Trong cảm nhận của Phương Tình, An Lập Nhiên sạch sẽ tốt đẹp, cô vẫn luôn khờ dại cho rằng, tuy anh kết giao với rất nhiều bạn gái, nhưng vẫn luôn giữ mình trong sạch. Là một công tử, ôn nhuận như ngọc, cô cố chấp tin tưởng một ngày nào đó sẽ đợi anh quay đầu lại, nhìn thấy cô một chút.. nhưng những năm cố gắng vì anh mà làm. Song, tất cả đều vỡ tan, Phương Tình là cô gái thiếu nữ ôm theo mối tình này dần dần biến mất. Một mình khóc lớn một hồi, sau chạy đi giải sầu, sau đó một chuyến du lịch, có thể khiến cho cô dứt bỏ đoạn tình cảm đó đi.
Hoá ra cái cô gọi là tình yêu, vĩnh viễn chỉ là ảo tượng trong mộng, hoa lệ hoặc ưu thương, tất cả đều do cô vô căn cứ mà tưởng tượng, sau khi tỉnh lại trong mộng mọi thứ hoá thành bọt biển, biến mất không còn dấu vết.
Thì ra yêu, hoặc là không yêu, cho tới bây giờ đều là chuyện của mình cô, cùng bất kỳ ai cũng không quan hệ, cùng. . . . anh không liên can!
Lục Hân đến Vân Nam là bởi vì tham gia một việc làm ăn quan trọng, ban đần vốn không cần tự mình đi tới, không biết vì sao Lưu Hiệp người làm hạng mục này lại giở trò biến mất tích. Vị đối tác kia đòi hỏi lại là người không có nguyên tắc muốn đền gấp đôi, Lục Hân thật sự là hận nghiến răng, hắn bỏ lại một cục diện rối rắm cho anh, còn hắn bây giờ không chừng ở đâu đó đang hưởng thụ có khi còn có mỹ nữ bao quanh.
Lục Hân xử lý xong hết công việc mới bắt đầu đi ngắm cảnh, mang máy chụp hình yêu quý của mình vừa đi vừa chụp. Đối với một người yêu thích chụp ảnh mà nói, bất luận đi đến chỗ nào đều tuyệt đối sẽ không quên mang cho máy chụp hình cho mình.
Lúc đi dạo đến công viên Ngọc Tuyền cũng là chạng vang, rặng mây đỏ rực đầy trời. Lục Hân từ trong máy chụp hình nhìn thấy một cô gái mang phong cổ xưa tao nhã ngồi dựa vào cây cầu nhỏ, có lẽ là người của dân tộc thiểu số, bằng không trong thành thị rất ít có cô gái có khí chất thoát tục như thế này, khẽ cúi đầu, mặc bộ phục sức của dân tộc màu chàm, tóc quấn ở sau đầu, quanh người tràn ngập không khí ưu buồn, giống như tinh linh lạc vào trần thế, tiên nữ không nhiễm hồng trần. Chỉ tiếc, nhìn không rõ gương mặt.
Bỏ máy chụp hình xuống, đang cảm khái, cô gái hơi hơi chuyển động. Lục Hân bỗng nhiên có chút khẩn trương, thậm chí ngay cả hô hấp đều thở nhẹ đi, sợ kinh động người trước mắt.
Phương Tình hoàn toàn rơi vào ký ức xưa, không để ý tới người thanh niên bên bờ bên kia, không biết bản thân mình tự nhiên thành phong cảnh của người khác. Cô đang nghĩ tới những lời nói Cố Mạch thường nói với cô, đó là, ‘trời rộng bao la nơi nào mà không có cây cỏ’, An Lập Nhiên sẽ trở thành quá khứ, thiên hạ sẽ có một người yêu của mình xuất hiện, tội gì phải hành hạ bản than mình!
Đúng vậy, tình yêu không phải là thứ duy nhất trong cuộc sống, tựa như ngàn dặm non sông này, ‘sơn tình thuỷ ý’, nếu không có làm rõ tâm tình làm sao có thể hiểu tường tận? Trước kia chỉ biết quay chung quanh An Lập Nhiên thật sự là rất uất ức, từ giờ trở đi, Phương Tình cô nên vì bản thân mình mà sống, phải theo đuổi hạnh phúc của bản thân mình!!
Trong năm tháng ngây thơ thầm mến, khiến cho nó trở thành một bí mật vĩnh viễn chưa từng nói ra đi, như vậy còn có thể giữ lại một chút tốt đẹp lại cho bản thân cô.
Nghĩ nghĩ, Phương Tình ngẩng đầu, nhìn thấy ánh chiều tà như được tắm rửa toàn thân, nở một nụ tươi cười, giống như cánh hoa lần đầu hé nở, tựa như Phượng Hoàng niết bàn.
Lục Hân rốt cục thấy rõ gương mặt cô gái, cùng lắm là hai mươi tuổi, tuổi trẻ dáng đẹp, khuôn mặt không đạt tới độ ‘nghiêng nước nghiêng thành’, không phải dạng xinh đẹp kinh diễm, song một đôi mắt trong suốt vô cùng, trong đó ánh sáng lấp lánh tràn đầy, tươi cười kia, tản mát, tự tin, quật cường, có một loại cảm giác đẹp khiến cho Lục Hân cảm thấy chấn động lòng người.
Phương Tình vịn vào thành cầu, trong lúc này tâm tình cũng tốt, núi cũng xanh, nước cũng trong, nhìn thấy ảnh ngược của mình, đột nhiên nghĩ tới một đoạn thơ văn, liền khẽ mở miệng chu môi: ” ‘Tuyền ương ương hề liên y, vấn hà thì tối thị khả nhân? Tu lĩnh lược nguyệt đáo vô tâm, phong lai thủy diện; đình tiêu tiêu nhi súc lập, khán giá bàn vô cùng thâm trí, ứng kí thủ vân phi họa đống, vũ quyển châu liêm [4]. . . . . . ’ ách, rất hợp với lúc này, song hình như không thể nào ứng tình a!” cười cười tự giễu, Phương Tình liền nhàn nhã cất bước rời đi.
Tiếng nói mát lạnh giống như trêu chọc phải một nơi tân sâu trong lòng Lục Hân, rung động rất nhỏ khiến Lục Hân phục hồi tinh thần lại, vội vàng giơ lên máy ảnh trong tay muốn bắt lấy hình ảnh này, lại không nghĩ rằng máy chụp hình bỗng nhiên “Tích” một tiếng đen thui.
“Chết tiệt, tự nhiên hết pin!” Lục Hân mắng rủa một câu trong lòng, vội vàng cúi đầu tìm pin dự trữ trong ba lô, đổi xong khởi động máy, khi ngẩng đầu lên phát hiện trên cầu đã không còn bóng người.
Lục Hân bỗng nhiên cảm thấy tiếc nuối vô cùng, tiếc nuối này, giống như là không phải bởi vì không chụp được ảnh đẹp, còn có có cái gì khác. . . . . . Là thứ hắn đã thất lạc rất nhiều năm
Trở lại khách sạn bình dân ở nơi đó, Phương Tình giọng điệu nhẹ nhàng cùng chủ hỏi thăm chào hỏi, mấy ngày này buồn bực rốt cục tiêu tán, tâm tình Phương Tình tốt vừa cảm giác đã ngủ thẳng đến sáng.
Một ngày mới, Phương Tình kéo bức rèm ra, từ hôm nay trở đi, hôm qua đã trở thành quá khứ, cô phải b