Gió gào thét thê lương qua ở bên tai, giống như lúc một khắc trước khi nhảy xuống vách núi. Cả thế giới đều ở xoay tròn, mang theo bi thương, sau đó rơi vào trong một đám bụi bậm.
Bụi sương mù màu xám tro dần dần tan đi, trên đường núi quen thuộc có ba người đứng. Vũ La, nàng, còn có Thương Tiêu giấu mình ở chỗ rẽ.
Nàng nhìn thấy chính mình ném xuống đất một chiếc áo lông, giận dữ rời đi.
“Cuối cùng huynh đã làm cái gì?” Vũ La nhìn thấy Thương Tiêu nhặt xiêm y lên, động tác mềm nhẹ vuốt bụi đất xuống, nhịn không được hỏi, “Nàng như thế nào tức giận như vậy?”
Thương Tiêu nhếch môi, không nói một câu. Đợi sau khi đem tro bụi đều vuốt xuống hết, hắn im lặng xoay người rời đi.
“Huynh không đi xem thử? Nhược Nhất che che giấu giấu như vậy. . . . . . Ôi! Đánh muội làm cái gì?”
“Không được đi.” Dưới tay vừa chuyển, thi triển một pháp nhỏ đơn giản, hòn đá nhỏ ven đường giống như sinh ra có mắt, từng viên từng viên đánh tới trên người Vũ La.
“Ai. . . . . . Đừng, ngừng! đừng đánh !” Vũ La bắt được một hòn đá nhỏ, nghiêm mặt nói, “Vừa rồi ta thấy cảm một cỗ lệ khí ở trên người A Nhan. Nữ nhân ghen tị đáng sợ nhất. Biểu ca huynh sẽ không sợ nàng động tay động chân cái gì đó đối với Đàn tỷ tỷ sao?”
“Nàng sẽ không.”
“A? Tin tưởng nàng như vậy? Đây cũng không phải là tác phong của biểu ca .”
Thương Tiêu quay đầu lại mắt nhìn dõi theo đường lên núi, khóe môi khẽ nhếch, trong giọng nói lạnh nhạt mang theo tia ôn nhu: “Nàng sẽ không.”
Nhìn theo bóng dáng của Thương Tiêu biến mất ở chỗ rẽ, Vũ La bĩu môi sờ sờ mặt: “Cho dù là yêu quái, cũng không có thể trưởng thành như vậy a. Thật sự là tội nghiệt!”
Bóng tối đánh úp lại, nàng đứng ở tại chỗ, không biết chính mình nên đi nơi nào, trong lòng rơi vào một mảnh trống rỗng. Vô số gió lạnh vẫn thổi hướng vào dòng máu bên trong, lạnh lẽo đến xương .
“Thương Tiêu! chúc ngươi sinh nhật vui vẻ con mẹ nó!”
Giọng nói truyền đến rõ ràng, trước mắt nàng bỗng dưng xuất hiện bóng dáng của Thương Tiêu .
Sống lưng thẳng lúc này có chút hơi cứng ngắc, giống như giật mình sửng sốt một hồi lâu, Thương Tiêu hơi nghiêng đầu lên. Cuối cùng trong mảnh tối tăm mơ hồ có thể thấy đôi mắt màu tím giống như thủy tinh của hắn .
Thần sắc trong đôi mắt hắn biến đổi phức tạp, mày hơi nhíu lại, khóe môi lại cong lên một độ cung nhàn nhạt, giống như ở hết sức kiềm chế, cuối cùng vẫn nhịn không được biểu lộ niềm vui sướng.
Vẻ mặt này chạm mạnh vào ngực của nàng. Một nỗi khẩn trương lan tràn ra.
Thương Tiêu lui từng bước về sau, muốn xoay người, lại đang nghe thấy “Ta không cần ngươi ” khi câu này thốt lên, đột nhiên ngẩn người dừng lại bước chân.
Đôi mắt màu tím nheo lại, khóe môi hơi mím lại mang theo một chút dáng vẻ của đứa nhỏ giận dỗi, hắn tiếp tục đi càng sâu vào mảnh u tối. Nhược Nhất muốn đi giữ chặt hắn, nhưng một trận gió lạnh mạnh mẽ nhanh chóng thổi tan bóng dáng kia đang rời đi.
Nàng thất thần đứng tại chỗ.
Một trận mỏi mệt.
Vì sao ngươi không muốn quay đầu lại dù là một lần, quay đầu lại dù chỉ một lần, cho dù một lần. . . . . .
Ta cũng sẽ không chờ đợi đến tuyệt vọng, trái tim cũng chết.
“A!” Nàng nghe thấy chính mình thét lên hết sức thê lương .
Ngạc nhiên quay đầu.
Chỉ thấy người đó giống như tiên giáng trần hoảng loạn đẩy ra mọi người, chạy theo bóng dáng đoạn tuyệt nhảy xuống vách núi kia.
Hắc y nhân hóa làm một quả cầu ánh sáng tiến sát bên người hắn, nhưng hắn lại ngay cả khóe mắt cũng không động một chút. Một mực truy tìm tấm lưng kia, dùng hết toàn lực.
Nhưng cuối cùng hắn vươn tay lại bị nàng vô lực mà ngoan tuyệt giãy khỏi tay. Trong lúc giật mình kinh ngạc, Nhược Nhất mỉm cười tái nhợt càng lúc càng mờ nhạt. Hắn lấy lại tinh thần, lại nhào đến, lại chỉ bắt lấy quần áo của nàng rơi chậm giữa không trung.
Ánh mắt của Thương Tiêu trống rỗng cùng sắc mặt trắng dừng lại lưu vào trong đôi mắt của nàng, sau đó càng ngày càng mơ hồ, cho đến khi biến mất.
Tức thì, một cơn đau khó có thể nói nên lời tập kích vào trong lòng nàng, giống một trùng độc chui vào cốt tủy, vừa động đậy sẽ tổn thương gân cốt.
Có lẽ, hắn là quan tâm.
Kỳ thật hắn cũng có quan tâm. . . . . .
“. . . . . . Nhất, dậy đi, dậy đi!” nàng mơ mơ màng màng mở mắt quấn chặt chăn lại chuẩn bị ngủ”Rầm!” một tiếng, cửa bị đẩy mạnh ra, “Nhan Nhược Nhất!Tỉnh dậy cho ta. Ngươi còn có thời gian ngủ nướng!”
“Ừ. . . . . .” Người trong chăn không cam lòng lẩm bẩm vài tiếng, chậm chạp nhúc nhích thân mình, trừng mắt nhìn nữ tử mặc áo khoác đen đứng ở trước cửa phòng, oán giận: “Biết, biết. Ngươi không thể dịu dàng gọi ta dậy sao.”
“Hừ.” Nữ tử quay đầu bỏ đi. Nhan Nhược Nhất xuống giường thay áo ngủ ra, sau đó đi rửa mặt.
Đã hai năm trôi qua sau khi tỉnh giấc mộng tuyệt mỹ kia.
Bây giờ, nàng có thể có cuộc sống thực bình thường, sẽ không giống như những ngày mới tỉnh lúc đó thường xuất hiện ảo giác.
Tay đánh răng dừng lại, hàm của nàng chứa một miệng bọt ngơ ngác nhìn thấy hốc mắt đỏ tươi của mình trong kính.
Nhưng mà, mặc kệ là qua hai năm hay là hai mươi năm, thậm chí liền ngay cả đời này đều trôi qua. Chỉ cần nhớ tới hắn, nàng vẫn sẽ rơi lệ như trước —— cái này đã không còn là vấn đề thời gian nữa.
24 tuổi Nhan Nhược Nhất mở một cửa tiệm trang phục thủ công nho nhỏ, giúp làm quần áo quái dị cho những người thích sự khác biệt. Tại thành thị này cũng coi như có chút danh tiếng, thu nhập mỗi tháng cũng tàm tạm đủ sống qua ngày. Bởi vì cha mẹ ở ngoại ô, nàng với người khác cùng thuê một căn nhà trọ.
Chỉ có đều là, người cùng thuê nhà là vu nữ lúc trước đem nàng đến cái thế giới kia ——Mạc Mặc.
Theo như lời của Mạc Mặc nàng ta là bị cha mẹ đá ra khỏi cửa đi tìm Nhược Nhất để chuộc tội . Tuy rằng miệng của vu nữ thường gào thét đến phiền chán, nhưng Nhược Nhất biết là trong lòng vu nữ mang áy náy .
Nếu không phải vậy với tính cách của nàng ta, nữ nhân như vậy căn bản sẽ không bởi vì lệnh của cha mẹ mà ngoan ngoãn luôn ở bên cạnh nàng.
Nhược Nhất cũng không oán hận Mạc Mặc, ngược lại có chút cảm kích.
Bởi vì cái thế giới kia làm cho nàng hiểu được không chỉ có tình yêu mà thôi.
“Nghe nè, hôm nay ngươi phải mang một nam nhân về cho ta, đều xem mắt nhiều lần như vậy. Lại có thể vẫn còn duy trì thân trinh tiết, ngươi là nghĩ muốn đem danh hiệu xử nữ hàng đầu này đến ngày già chết hay sao? Ngươi bây giờ còn ở trong kỳ hạn đảm bảo chất lượng, tàm tạm còn có thể cứu vãn một chút. Chờ ngươi quá thời hạn, còn có anh chàng nào chịu để ngươi hãm hại?” Mạc Mặc vừa nhắc tới vừa dùng ma pháp bổng đem quần áo từ trong tủ quần áo xách ra khoa tay múa chân trên người Nhược Nhất, “Ngươi đúng là một kẻ thuần khiết chỉ biết lắc lắc theo đuôi người ta không chịu buông tay, nhìn ta đem nam nhân về nhà cũng không biết xấu hổ. Dường như còn tỏ ra xem thường ta.”
“Dù sao ngươi đều là đem bọn họ lấy làm thí nghiệm. . . . . .” Nhược Nhất nhỏ giọng biện giải.
“Câm miệng, làm nữ nhân mà không có nam nhân, ở trước mặt ta ngươi không được tranh cãi quyền lợi. Hiện tại, ngươi đem những gì định nói trong miệng nuốt vào cho ta, mặc quần áo này, ra cửa. Hành động!”
Nhược Nhất thở dài: “Vâng, vu nữ tiểu thư.”
Mặc kệ là an bài xem mắt, tạo ra ” gặp gỡ” , hay là làm một số chuyện sến đến cực điểm “Trùng hợp gặp nha” . Nhược Nhất đều đem hết toàn lực bình tĩnh ứng đối với những người thường này hoàn toàn không thể biết “ý tốt” .
Nàng biết rõ ràng mục đích của Mạc Mặc —— làm cho nàng quên đi Thương Tiêu.
Nhưng, quên đi Thương Tiêu? Đây sớm là chuyện nhất định không có khả năng.
Nhược Nhất rất rõ ràng, Thương Tiêu trong lòng nàng không phải hoa hồng hoặc bách hợp, mà là một gốc cây xương rồng sa mạc cực kỳ ương ngạnh.
Nhưng, hiển nhiên Mạc Mặc còn chưa hiểu điều này.
“Ta đi đây.”
“Ừ, buổi tối không có nam nhân theo tới ta sẽ không mở cửa cho ngươi. Đi đi.”
“Aiz, chìa khóa của ta! Ngươi như thế nào có thể. . . . . .”
“Oành!”
Vì thế, Nhược Nhất rốt cục phẫn nộ rồi”Lão vu bà! Ta cũng có giao tiền thuê nhà ngươi không thể làm độc tài! !”
Trả lời của nàng chỉ có tiếng khóa cửa bên trong.
Một mình một người đi trên đường lớn mới lên đèn rực rỡ, trong đầu hiện lên khuôn mặt lạnh đạm của chàng trai vừa rồi: “Nhan tiểu thư, nếu không ý nguyện, thì đừng làm mất thời gian. Xin lỗi không tiếp được .”
“Aiz. . . . . .” Một tiếng thở dài, Nhược Nhất cảm thấy được thực ủy khuất. Nàng nghĩ, lần này nhất định trở về phải nói cái rõ ràng với Mạc Mặc.
Nhưng mà, đêm nay trở về như thế nào? Nha đầu kia từ trước đến nay là nói được thì làm được, không thấy được nam nhân tuyệt không mở cửa , nàng tin chắc! Vỗ trán thở dài, như thế nào lại trở thành như vầy đây?
Lúc trước nàng nên nói lời chính nghĩa cự tuyệt “ý tốt” chết tiệt này mới đúng.
Đang muốn đi, một hạt châu lập lòe tỏa sáng nhanh như chớp lăn đến bên chân của nàng, nàng tò mò đừng bước chân đánh giá. Bên cạnh lập tức truyền đến giọng nam già nua : “Cô nương, cô là người hữu duyên nha, đến đây ta xem thử cho.”
Kẻ lừa đảo a. . . . . .
Bĩu môi, Nhược Nhất nhấc chân bước đi. Oán thầm, nhà mình còn có một vu nữ mời không đi, không chỉ có miễn phí, còn khẳng định so với ngươi còn đoán chuẩn hơn.
“Cô nương. Ta thấy mi tâm của cô có một cánh hoa đào đen đung đưa đón gió, cô thế nhưng nào còn có chưa tiếp túc hoàn thành nghiệt duyên a?”
Nghe vậy, Nhược Nhất không tự chủ được dừng bước chân lại.
Quay đầu lại nhìn thấy một bóng người ẩn trong bóng cây. Người đó ngồi trên ghế dựa bên đường từ từ đứng dậy. Đèn đường chiều sáng một đường trên người hắn, theo động tác của hắn mà nhô lên nhô xuống. Lão nhân lưng gù, đội một cái nón cực lớn, dường như che hết khuôn mắt, chỉ lộ ra chiếc cằm khô quắt .
Trên người hắn quấn một “Miếng vải đen” so với áo khoác của Mạc Mặc còn lớn hơn. “Trung Quốc và Phương Tây kết hợp” như vậy thoạt nhìn thật còn có cảm giác quỷ bí
Nhược Nhất nheo lại mắt, đánh giá cách ăn mặc của hắn có thể sinh được khối tiền, muốn làm ăn cùng hắn hay không, rõ ràng gọi hắn đến tiệm trang phục của mình đi làm quần áo cũng có “Sức cuốn hút” lắm.
Trong bụng đang đánh bản tính nhỏ, lão già kia lại nói: “Nhan cô nương, làm việc cũng không thể bỏ dở nửa chừng, rước lấy tai họa, đương nhiên phải tự mình gánh vác đến cùng.”
“Ngươi. . . . . .” Còn chưa kịp giật mình hắn như thế nào biết họ của nàng, lão già kia đột nhiên tiến lên giữ lấy cổ tay của nàng.
Nhược Nhất sợ hãi kêu lên một tiếng, lập tức giãy dụa, không nghĩ tới lão già kia sức lực mạnh thần kỳ, “Ngươi quá vô lễ! Buông! Sáng như ban ngày. . . . . . Không đúng, cho dù là chạng vạng cũng không có thể vô sỉ như vậy, ngươi tên lão già không đáng kính này. . . . . .” Đây chẳng lẽ là gặp gỡ kẻ điên trong truyền thuyết đó chứ, Nhược Nhất có chút sợ, “Ta đếm từ một đến ba, nếu ngươi không buông ra, ta cũng mặc kệ ngươi là tôn lão yêu ấu gì ( câu này nghĩa là “kính già yêu trẻ”, ý câu này là Nhược Nhất mắc kệ hắn là người già nàng cũng ra tay ), cẩn thận ta đạp một cước cho