“…” Lương Ưu Hoa nhìn xuống đáy bàn, giơ cao bật lửa, tìm hết đám móng tay bị hắn cắt bỏ. Ah, vẫn chưa tìm thấy chiếc giày cao gót ban nãy hắn ném đi nữa. Hắn thật không ngờ Dương Phỉ Nhi sẽ vì cái móng tay mà nước mắt chảy thành sông thế này.
(Em thật không ngờ là anh lôi Dương Phỉ Nhi vào đó để cắt móng tay = = nhưng như thế đủ thâm độc, em thích!)
“Đừng khóc nữa mà, tôi không phải đang tìm đây còn gì?” Lương Ưu Hoa không sợ đàn bà chanh chua chửi đổng, chỉ sợ phụ nữ yếu đuối rơi nước mắt.
Dương Phỉ Nhi sụt sịt mũi, cầm chiếc giày cao gót hắn vừa tìm thấy ném lại về phía Lương Ưu Hoa: “Tóc rối, móc gãy, make-up cũng bị nước mắt làm trôi rồi! Anh bảo tôi làm sao dám ra ngoài nữa?!”
“…” Lương Ưu Hoa để cô tùy ý phát lửa giận. Hắn thừa nhận ban nãy hắn hơi nóng quá.
Hắn cầm mấy chiếc móng giả thủy tinh nhảy đến trước mặt Dương Phỉ Nhi, nhỏ giọng thương lượng: “Đi ra ngoài trước đi, cô nam quả nữ ở cùng trong phòng sẽ có ảnh hưởng không tốt.”
Dương Phỉ Nhi giơ chân lên đạp vào gối hắn: “Không đi, bây giờ anh có cầu xin tôi cũng không đi nữa!”
“…” Lương Ưu Hoa sờ sờ tóc, tiếng đập cửa liên tục vang lên, nếu không ra ngoài sợ người ta hiểu lầm ah.
Nghĩ thế, hắn cởi áo khoác choàng lên người Dương Phỉ Nhi, khom người ôm Dương Phỉ Nhi vào trong lòng. Dương Phỉ Nhi kinh hô một tiếng, liều mạng giẫy ra. Thế nhưng bất luận cô đánh đập Lương Ưu Hoa thế nào, Lương Ưu Hoa vẫn đi thẳng đến cửa phòng. Khi ánh sáng tràn vào phòng, Lương Ưu Hoa dùng một tay che khuôn mặt Dương Phỉ Nhi đi, bỏ qua những ánh mắt tò mò, đi xuyên hành lang đến gara, đưa Dương Phỉ Nhi vào xe cảnh sát. Tất cả các hành động đều liên tục diễn ra.
Dương Phỉ Nhi vẫn ôm mặt, co rúc ở ghế phụ. Từ nhỏ đến giờ cô chưa từng để người khác thấy mình chật vật như vậy, hiện tại cô chết đi được rồi.
Lương Ưu Hoa không biết cô nản lòng thoái chí vì cái gì, nghiêng đầu hỏi: “Đưa cô về nhà hay là đi viện thẩm mĩ?”
“Lò hỏa táng.”
“…”
Lương Ưu Hoa thấy cô không giống như đang giả vờ, nhưng cảm thấy rất buồn cười. Đầu tiên hắn lái xe ra khỏi nội viện, cùng lúc muốn đẩy hai tay che mặt của Dương Phỉ Nhi ra. Nhưng Dương Phỉ Nhi lập tức giống như vampire sợ nắng, lên cơn điên kêu la.
Lương Ưu Hoa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sau khi khóc đã biến thành hoa mèo, tuy mặt cô xám như tro nhưng hắn không nhịn được bật cười.
Dương Phỉ Nhi không muốn sống nữa rồi, cũng không có sức cùng hắn giở trò ác độc. Cô dựa vào ghế tựa, trốn tránh ánh mắt đáng giận của Lương Ưu Hoa. Lương Ưu Hoa đạp chân ga phóng đi, trước hết phải tìm chỗ cho Dương Phỉ Nhi rửa mặt.
Chỉ một lúc sau, hắn đỗ xe bên cạnh một vòi nước dùng chung, thừa dịp bốn bề vắng lặng kéo cô xuống xe, sau đó đứng sau lưng Dương Phỉ Nhi, lợi dụng thân hình to cao che người cô lại.
Túi trang điểm của Dương Phỉ Nhi vẫn còn ở cảnh cục, hôm nay nếu không rửa qua một chút cũng không được. Cô nhìn cái vòi sắt đã rỉ, dùng tay giật giật góc áo Lương Ưu Hoa: “Này, giúp tôi làm cái thứ bẩn thỉu này chảy nước!”
“…” Lương Ưu Hoa im lặng, dùng tay vặn mở vòi nước, bệnh công chúa, cần trị!
Không biết đã bao lâu sau, chỉ biết Lương Ưu Hoa đã đợi đến mất hết kiên nhẫn: “Cô là rửa mặt rửa tay hay là phẫu thuật thẩm mĩ đấy, nhanh lên được không?”
Dương Phỉ Nhi dùng nước giội hắn: “Không được nhìn tôi, xoay đi!”
“…” Lương Ưu Hoa hít sâu, có nén lửa giận trong lòng…
Lại thêm một phút chờ đợi
Dương Phỉ Nhi vẫn tiếp tục nói câu đó. Lương Ưu Hoa không thể nhịn, cũng không cần nhịn nữa, cầm vai cô, nhìn xem cô cuối cùng là đang làm cái gì.
Khuôn mặt không trang điểm của Dương Phỉ Nhi tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy, cho nên cô vội che mặt đi. Nhưng là ngón tay còn chưa che kín, lại bị Lương Ưu Hoa kéo ra, thậm chí còn kìm tay cô lại. Vì thế, cô đột nhiên cảm nhận được thế nào là thế giới xoay chuyển.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt trái xoan thanh thuần đập vào mắt Lương Ưu Hoa: dáng vẻ không trang điểm của Dương Phỉ Nhi cùng với lúc trước như hai người khác nhau, sự giảo hoạt lúc trước không sót lại gì. Nếu không có cái đầu xoăn kia thì cô rất giống em gái hàng xóm. Lương Ưu Hoa chập chạp chớp mắt, khen ngợi từ tận đáy lồng: “Wow! Xinh thật!”
“?!”… Dương Phỉ Nhi xác định, cũng khẳng định đây không phải lời khen, cô nheo mắt lại thề: Lương Ưu Hoa! Tôi không cho anh thê ly tử tán, cửa nhà nát tan thì Dương Phỉ Nhi sẽ chuyển thành họ anh!
(Thề chuẩn CMNR)
Ở cảnh cục
Lương Ưu Tuyền đã sớm tiễn Tả Húc và luật sư rời đi, nhưng cô vẫn ngơ ngác đứng trong nội viện như thế. Bởi sau khi Tả Húc vô tình nhìn thấy cái thiệp cưới trên bàn cô, cũng không có hỏi ý cô mà đã hẹn cô sẽ gặp nhau tại hôn lễ của Lâm Trí Bác với Tiếu Hồng.
Còn có, Tả Húc trước khi lái xe rời đi đã trả lời vấn đề cô đưa ra khi trước, đó là vì sao hắn phải tự mình đến nộp tiền bảo lãnh cho Dương Phỉ Nhi.
Tả Húc nói: hắn chỉ là mượn cơ hội đến gặp cô.
.
.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: gần đây có rất nhiều độc giả hỏi bộ truyện này có ngừng không hay là kết thúc mở, đáp án của tôi là: KHÔNG!!
Vì đảm bảo cho lợi ích của mọi người, bài viết này được tung ra tại ngày, hoặc cách ngày tôi kết thúc một ngày. Tôi phúc hậu không nào, mau lại đây tung hô tôi (⊙v⊙).