ị người ta bổ sống, đau đến ruột nát tim tan. Cô đau đớn tột bậc, nhưng không lên tiếng, cắn chặt môi mình co giật, chỉ vài giây, khóe miệng đã chảy máu.
Cảnh tượng trước mắt khiến Lăng Lạc Xuyên thực sự giật mình, anh vội vàng lùi lại, thả lỏng tay, cô như con rối bằng gỗ bị người ta làm hỏng, nằm trên bàn không chút cảm giác.
Anh muốn xem cô có ổn không nhưng cô dường như không dám nhìn cơ thể khỏa thân cường tráng của anh thêm nữa, hai tay bịt chặt mặt, co quắp trên bàn, giống như con thú nhỏ bị lột da, cả người cuộn tròn.
Lăng Lạc Xuyên tưởng động tác của mình quá điên cuồng, hoang dã, thô bạo, đã khiến cô sợ hãi, lập tức ôm lấy bờ vai cô, mặt ghé sát mặt dịu giọng an ủi, “Được rồi, được rồi, Vị Hi, chúng ta không làm nữa, không làm, đừng sợ… đừng sợ…”.
Không biết đã qua bao lâu, cô mới dần dần tỉnh lại, như con chim nhỏ hoảng hốt, ôm chặt cổ anh, bật khóc hu hu.
Lăng Lạc Xuyên thở dài, hôn lên trán cô một cái, “Em làm anh sợ chết đi được, không thể làm thì đừng miễn cưỡng mình, bản thân em chịu khổ, người khác cũng đau lòng theo”.
Vị Hi biết mình mất kiềm chế, mất kiềm chế đến mức không thể giải thích bằng lí lẽ, nhưng cô không khống chế nổi chính mình. Cho dù người cô đối mặt là anh, cho dù khi anh ôm cô, trong lòng cô tràn ngập hạnh phúc, đầy sự hi vọng, cô vẫn không khống chế nổi. Ảnh hưởng mà Nguyễn Thiệu Nam gây ra cho cô quá sâu sắc, dường như gắn liền với xương máu cô, muốn thoát khỏi thì phải lột sống da mình.
Cô từ từ ngẩng đầu lên trong lòng anh, rớt nước mắt, dùng ngôn ngữ kí hiệu nói với anh hết lần này đến lần khác: “Xin lỗi, xin lỗi…”.
Anh nắm lấy tay cô, than thở: “Ngốc à, không cần nói xin lỗi với anh. Em quên là anh đã từng nói với em, anh bằng lòng chờ đợi. Chỉ cần trong lòng em có anh, bao lâu anh cũng đợi. Không sao hết, ngày tháng của chúng ta còn dài”.
Vị Hi ôm eo người đàn ông, vùi sâu vào lòng anh, cảm nhận được cơ thể lạnh giá của mình từng chút ấm dần lên. Cô phát hiện mình như hoa hướng dương nở trong bóng tối, càng ngày càng tham lam sự ấm áp này, tham lam vòng tay ôm ấp của anh.
Nhưng Lăng Lạc Xuyên lại vỗ vai cô, nói có chút gượng gạo: “Vị Hi, tốt nhất bây giờ em buông anh ra, anh cảm thấy… anh cần phải đi tắm nước lạnh một cái”.
Vị Hi ôm anh hết khóc lại cười, dùng ngôn ngữ kí hiệu nói với anh: “Vậy anh đi tắm đi, em làm cơm cho anh ăn.”
Tay nghề làm bếp của Vị Hi khó mà tâng bốc cho nổi, Lăng Lạc Xuyên nhìn thứ hỗn độn cháy đen trên bàn, quả thật không thể nhận ra đây chính là miếng thịt bò dày dặn trong tủ lạnh nhà mình.
Vị Hi chỉ ăn một miếng liền nuốt không trôi, có chút áy náy ra dấu: “Em thấy hay là chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi”.
Lăng Lạc Xuyên tao nhã uống ngụm rượu vang, thong thả trả lời: “Tiền mua đồ ăn ngoài em trả, ai bảo em lãng phí một miếng thịt bò ngon như vậy của anh. Đương nhiên, nếu em muốn lấy thịt đền tiền, anh cũng không phản đối’’.
Vị Hi oán hận liếc anh một cái, thiếu gia này đúng thật là một chút cũng không chịu thiệt.
Bởi vì Vị Hi trả tiền nên hai người chỉ gọi mì vằn thắn đơn giản và đồ ăn kèm.
Ăn xong bữa tối, hai người ngồi trên sofa, vừa xem phim vừa ăn kem. Vị Hi cầm cái thìa nhỏ, mình một thìa, đút cho người đàn ông ôm cô một thìa.
Ti vi đang chiếu một bộ phim Đài Loan cũ rích, người phụ nữ ôm đùi người đàn ông, khóc thảm thiết, “Đừng rời xa em, đừng rời xa em…”.
Vị Hi xem mà toàn thân ngứa ngáy, nhưng Lăng Lạc Xuyên lại thấy thú vị, nói với người phụ nữ bé nhỏ anh ôm trong lòng: “Em nhìn người ta đi, em khi nào…”.
Lời còn chưa nói xong, Vị Hi liền lấy một thìa kem bịt miệng anh. Kem hơi tan ra, rớt cả xuống cằm anh. Vị Hi đặt cốc kem xuống, cười rồi rút khăn giấy ra định lau cho anh.
Ai dè anh túm lấy tay cô ấn cô xuống ghế sofa, hai nheo mắt lại, cười cực kì gian xảo, “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh ức hiếp em thế nào không? Sau đó, mấy ngày liền anh ngủ không ngon. Bây giờ anh vẫn còn muốn lại một lần nữa…”.
Anh nói xong liền cúi đầu, lấy cằm cọ lên mặt cô. Kem vừa ngọt vừa dính, Vị Hi vừa cười vừa bận cuống cả lên trốn anh, nhưng anh càng lúc càng nghiện, dần dần trò chơi trở nên thú vị.
Nhưng di động của Vị Hi lại vang lên, phá đám không khí lúc này.
Số di động của cô rất ít người biết, ngoài điện thoại quấy rầy của Lăng thiếu gia, đa phần là việc gấp. Vị Hi không dám chậm trễ, lấy ra từ trong túi nhưng bị anh ấn cổ tay xuống ghế.
Anh cúi đầu muốn hôn, cô cười tránh đi, lấy ngón tay còn rảnh chỉ lên miệng anh rồi lại chỉ vào thứ đang không ngừng kêu, ý rằng: “Để em nghe điện thoại trước”.
Người đàn ông bất đắc dĩ buông cô ra nhưng không rời xa, quấn lấy thơm lên cổ cô, khiến cô vừa nhột vừa tê.
Vị Hi nhịn cười nghe máy, giọng của Trì Mạch trong trẻo vang lên trong ống nghe, rơi vào tai hai người.
“Vị Hi, anh trở về rồi”.
Lăng Lạc Xuyên ngồi trên ghế xem ti vi điềm nhiên như không, nhưng căn bản không biết mình đang xem cái gì. Vị Hi bước tới, khom người trước mặt anh, dùng ngôn ngữ kí hiệu nói: “Em về nhé?”.
Lăng Lạc Xuyên quay mặt và người sang hướng khác, coi như không nhìn thấy.
Vị Hi cố ý chắn trước mặt anh, dùng tay nói: “Anh không tiễn em à?”.
Người đàn ông đúng lên, túm lấy bả vai cô, kéo sang một bên, tiếp tục xem. Vị Hi nghĩ một chút, viết vài chữ trên giấy, dán lên lưng anh, quay người rời đi.
Lăng Lạc Xuyên thấy cô ra khỏi cửa, kéo tờ giấy sau lưng ra xem, trên đó viết: “Đồ quỷ hẹp hòi, bên ngoài tối đen như mực, anh không đưa em về hả? Nếu như gặp phải tên háo sắc, em hận anh cả đời’’.
Người đàn ông vo tròn mảnh giấy, cầm áo khoác trên ghế, vội vàng đuổi theo.
Trên đường trở về, Lăng Lạc Xuyên nhìn biểu hiện gấp gáp của Vị Hi từ gương chiếu hậu, hơi ghen: “Vội vàng như vậy làm gì? Anh ta đâu phải sắp chết, không phải vẫn khỏe mạnh trở về đó ư?”
Vị Hi liếc thấy gương mặt âm u của anh, viết lên giấy: “Khi anh ấy đi rất vội vàng, em chỉ muốn mau chóng xác nhận anh ấy thực sự có bình an vô sự hay không. Anh giận à?”.
Bị cô hỏi như vậy, anh chẳng nói được gì nữa, chỉ đáp: “Anh không giận, nhưng trong lòng không phục. Đều là người được cha mẹ sinh ra cha mẹ nuôi dưỡng, sao anh ta lại cao quý như vậy?”.
Vị Hi bị anh chọc cười, viết: “Còn nói không giận. Sao anh ấy có thể so với anh chứ? Anh từ lúc sinh ra đã được biết bao người yêu thương, bây giờ muôn vàn yêu chiều cũng đều tập trung vào mình. Nhưng anh ấy đến một người thân cũng không có, bọn em đều là cô nhi, đương nhiên phải dựa vào nhau. Nếu đến cái này anh cũng giận, vậy em thực sự không còn gì để nói nữa’’.
Lăng Lạc Xuyên nhìn con đường phía trước, thở dài: “Thực ra là anh lo lắng. Anh biết, anh ta đi đấm bốc chợ đen đều vì em. Một người đàn ông có thể làm tới mức độ này vì một người con gái, anh ta có suy nghĩ gì, anh là đàn ông, chỉ cần nhìn đã biết. Vị Hi…”.
Đột nhiên anh quay mặt lại, nghiêm túc nói: “Nếu có một ngày, anh và anh ta cùng rơi xuống nước, em cứu ai?”.
Nghe thấy câu hỏi này, Vị Hi quả thật bị anh làm cho tức điên, liếc anh một cái, cúi đầu viết lên giấy: “Ai đẹp trai, em cứu người đó”.
Người đàn ông nhìn xong, á khẩu không nói được gì, im lặng cả quãng đường.
Chiếc xe thể thao của Lăng Lạc Xuyên dừng ở tầng dưới, Vị Hi mở cửa xe, quay người nhìn dáng vẻ buồn rầu không vui của anh, bất giác bật cười, viết lên giấy: “Quả thật anh nghĩ quá nhiều rồi, bọn em không phải quan hệ đó, đợi khi nào rảnh, em sẽ giải thích với anh. Ngủ ngon, đi đường lái xe cẩn thận.”
Lăng Lạc Xuyên gật đầu, nhìn lên trên, nói: “Ngày mai tan học đợi anh, anh đến đón em”.
Vị Hi gật đầu, xnống xe, sau đó nhìn đèn đuôi xe anh biến mất trên đường mới quay người đi lên.