Trong bảy năm qua, mỗi sáng khi mở mắt mình đều phải nói với bản thân rằng nhất định phải thích anh ấy ít đi một chút, như vậy phải chăng có thể nhẹ nhõm hơn? Mình cứ nhắc nhở bản thân mình như vậy.
Tối hôm ấy, Uông Đông Dương tới, đưa cả hai vào viện. Tay Nguyễn Thiệu Nam cũng bị thương, bản thân không thể lái xe lại không thể để mặc máu tiếp tục chảy liền gọi anh ta đến.
Không ít mảnh thủy tinh đâm vào tay trái Vị Hi, cũng may vết đâm nông, chưa thương tổn đến dây thần kinh. Bác sĩ chỉ giữ Vị Hi nằm viện một ngày để theo dõi liền cho phép cô về nhà. Trước khi đi còn dặn dò cô phải nhớ quay lại thay thuốc đúng hẹn, vết thương không được dính nước, không ăn những thực phẩm có tính kích thích, nếu không sau này vết sẹo sẽ khó tiêu.
Khi Vị Hi ra viện, tuyết đã ngừng rơi, có thể thấy mặt trời, thời tiết nắng đẹp.
Như Phi làm thủ tục xuất viện, Vị Hi đứng chờ cô ấy trong sảnh lớn. Nói ra cũng thật khéo lại nhìn thấy Nguyễn Thiệu Nam và Uông Đông Dương, người trước người sau đang bước tới.
Vị Hi hơi sững lại trong giây lát, kì thực anh bị thương còn nặng hơn cô, cô tưởng anh sẽ nằm viện thêm hai ngày, tuyệt đối không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại nhau.
Nguyễn Thiệu Nam cũng nhìn thấy cô, lạnh lùng, không hề có bất cứ biểu cảm nào, cũng không tránh ánh mắt cô, ánh mắt anh xa cách như nhìn một người xa lạ.
Anh càng lúc càng tới gần, xung quanh ồn ã, đối với cô dường như giống một vở kịch câm, gạt bỏ tất cả tạp âm trong chớp mắt, cả sảnh lớn chỉ còn lại tiếng bước chân của anh vọng lại. Trái tim cô càng lúc càng đập nhanh, đứng im tại chỗ, nhất thời luống cuống không biết làm gì.
Sau đó, anh đi qua cô, cả thế giới đều ngừng lại.
Cảm giác này nên hình dung thế nào nhỉ? Tựa như sinh mệnh, tựa như luân hồi, nếm đủ ngọt bùi đắng cay của cuộc đời trong giây phút ngắn ngủi của một ánh chớp, khiến người ta không chịu đựng nổi.
Một mình cô đứng trong bệnh viện người người qua lại, giống như đứng trong dòng thác thời gian. Dòng người như con thoi không ngừng quay, tựa như cá vàng bơi trong bể, chỉ còn lại mình cô lẻ loi đứng ngoài bể cá thủy tinh, ngắm nhìn sự hoang vắng của chính mình, ngắm nhìn thế giới đẹp đẽ này.
Anh đã đi nhưng cô vẫn đứng nơi đây.
Sau ngày hôm đó, Như Phi từng hỏi cô: “Cứ như vậy mà lướt qua nhau có phải là kết quả cậu muốn không?”.
Khi ấy họ đang đứng trên ban công tầng thượng ngắm mặt trời lặn, xung quanh là những tòa nhà cao tầng như bàn cờ, thứ gọi là mặt trời lặn chẳng qua là chút tà dương giữa những tòa nhà cao tầng mà thôi.
Vị Hi làm bài tập vẽ tranh được giao, nghe thấy Như Phi nói vậy, bản thân đột nhiên ngớ ra, tay nhất thời mất đi độ chính xác. Cô dùng dao cạo đi phần thừa, nhưng thế nào cũng không thể lấy lại hiệu quả ban đầu, thế là thở dài, “Việc đã như vậy rồi, cậu cảm thấy đáp án còn quan trọng không?”. Sau đó vo tròn bức tranh, ném đi, lại đổi bức khác.
Như Phi châm điếu thuốc, không nói gì.
Cô nhớ khi mình chạy đến phòng cấp cứu, thực sự giật mình bởi cảnh tượng trước mắt. Nhưng người làm cô khiếp sợ không phải Vị Hi mà là Nguyễn Thiệu Nam.
Khi đó anh ta đang được khâu, vết thương gần như cắt ngang cả cổ tay. Một khối lớn mảnh thủy tinh vừa được gắp ra đặt trong khay sứ bên cạnh, máu đầm đìa đọng lại nơi viền sắc, khiến người khác hãi hùng khiếp vía. Bác sĩ vừa khâu vừa nói với anh: “May mà chưa cắt đứt dây thần kinh, nếu không cái tay này của anh đã hỏng rồi”.
Nghe thấy bác sĩ nói vậy, anh cũng chẳng có biểu hiện gì. Con người bình thường hoàn mĩ như thế, vào lúc này lại có chút nhếch nhác, trên người còn mặc áo ngủ, máu nhuộm một khoảng trên tay áo.
Uông Đông Dương nói gì bên tai anh ta, anh ta mới quay mặt sang, thẫn thờ và trống rỗng nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta vô cùng khiếp sợ. Anh ta nhìn cô không giống như nhìn một con người mà như nhìn một đồ vật xa lạ.
Như Phi chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, loại ánh mắt vô tình không kiêng nể dù là người thân này đối với cô chỉ là ghét lây đã như vậy. Vậy với Vị Hi sẽ thế nào?
Cô không dám nghĩ tiếp.
Nhưng hôm đó ở bệnh viện, nhìn thấy họ đi lướt qua nhau như người xa lạ, cô lại cảm thấy tiếc cho Vị Hi. Thực ra tận đáy lòng cô, cô vẫn luôn cho rằng Nguyễn Thiệu Nam yêu Vị Hi.
“Cậu từng nghĩ đến chưa? Nếu anh ta hoàn toàn không yêu cậu, thực ra cậu làm gì cũng vô dụng. Nếu anh ta thật sự yêu cậu, cậu đối với anh ta như thế, đòn tấn công vậy đủ chí mạng rồi. Cậu không nhìn ánh mắt hôm đó của anh ta ở bệnh viện, tuyệt vọng như đã mất cả thế giới. Cậu cắt đứt quan hệ như vậy, một chút cơ hội cũng không cho anh ta, cũng không cho chính mình? Cậu nghĩ thế nào?”.
Tay Vị Hi run run, lại sai rồi, xem ra hôm nay không vẽ tiếp được nữa. Cô dứt khoát đặt giá vẽ xuống, nhìn chút ánh sáng giữa những tòa nhà cao tầng phía xa xa, “Vậy cậu cho rằng mình nên thế nào? Nói cho anh ấy biết mình yêu anh ấy nhường nào? Sau đó để anh ấy mang theo đứa con gái của kẻ thù là mình ở bên, ngày ngày đối mặt, đêm đêm ôm ấp ư? Anh ấy không thể quên nổi mình là ai, không quên nổi dòng máu đang chảy trong cơ thể mình là của ai. Điều này hoàn toàn không liên quan gì đến việc mình có vô tội hay không, có quan hệ thế nào với nhà họ Lục. Mà khi anh ấy nhìn thấy mình liền sẽ nghĩ đến quá khứ không muốn nhớ lại đó. Anh ấy sẽ mâu thuẫn, sẽ mất kiềm chế, mình đã thử không chỉ một lần”.
Cô cúi đầu, nhìn tay trái quấn băng, cười thê lương, “Anh ấy đối với mình rốt cuộc là yêu nhiều hơn một chút hay hận nhiều hơn một chút, có thể đến bản thân anh ấy cũng không rõ”.
Như Phi thở dài, kẹp điếu thuốc, dụi dụi thái dương, “Vậy hai người cứ như vậy à?”.
“Nếu không còn có thể thế nào?”. Vị Hi ôm đầu gối, cuộn tròn trên ghế, “Mình biết, cậu nhất định cảm thấy mình đã sai. Cậu có thể nói mình ích kỉ, nói mình khác người, nói mình tự cho mình thanh cao. Mình không quan tâm, vì mình cũng thấy bản thân mình như vậy. Nhưng Như Phi, cậu nghĩ một chút đi, người như chúng ta, ngoài bản thân mình trên thế giới này, chúng ta còn lại cái gì? Chúng ta thực sự đền không nổi. Mình cũng không cách nào chịu đựng sự uy hiếp hết lần này đến lần khác, ý thích nông nổi, đột ngột, gọi lúc nào đến lúc đó của anh ấy nữa, hàng ngày bị người mình yêu gọi đến bảo đi, cảm giác này… còn khó chịu hơn cả bị bạt tai”.
Vị Hi vùi sâu mặt vào trong đầu gối, Như Phi chỉ lặng lẽ hút thuốc, tựa như đang suy nghĩ điều gì. Một lúc lâu sau, cô mới thở dài, “Vị Hi, mình không học nhiều bằng cậu. Cậu và anh ta đều là những người có năng lực, mình không thông minh hiểu đời như hai người, cũng không nghĩ nhiều, nhìn xa như hai người. Nhưng mình cảm thấy, tình yêu chẳng phải giá trị thặng dư, hà tất phải tính toán nhiều vậy? Anh ta thích cậu, cậu cũng yêu anh ta, lẽ nào điều này còn chưa đủ để hai người bên nhau ư? Huống hồ… Như Phi dùng lại một chút, “Thứ anh ta có thể cho cậu nhiều hơn bất cứ người nào. Cậu thực sự một chút cũng không muốn ư?”.
Vị Hi ngước mặt lên nhìn thành phố phồn hoa dưới ánh tà dương, lẩm bẩm khẽ thở dài, “Thành phố này thực sự rất đẹp, có người đứng trên đỉnh, nhận sự ngưỡng mộ của nhiều người, có thứ họ muốn dễ như trở bàn tay. Có người chỉ là con kiến đi lại trong thành phố, mệt mỏi bôn ba vì ăn no mặc ấm. Đúng thế, quyền lực, tiền bạc, địa vị, ai không muốn đứng trong quầng sáng hoa lệ đó chứ? Mình cũng muốn. Khi mình cảm thấy có lẽ anh ấy thay mình báo thù, thậm chí mình có phần dương dương tự đắc. Nhưng Như Phi à, thành phố này đã lấy đi rất nhiều thứ của chúng ta, nếu đi trên con đưòng này, đến tôn nghiêm cũng không còn. Để sinh tồn, hàng ngày chúng ta đều phải tươi cười nghênh tiếp, đưa tiễn, phục vụ những người gọi là quý ông nổi tiếng. Bị người khác ức hiếp, đến khóc chúng ta cũng không dám khóc to. Không ai hiểu rõ hơn chúng ta, trong thành phố này, người nghèo là vật hi sinh bị sỉ nhục, chà đạp như thế nào. Nhưng…”.
Vị Hi dùng lại, đột nhiên có phần nghẹn ngào, “Như vậy không có nghĩa là mình phải ở dưới mắt một người đàn ông, mang dòng họ bị người ta chán ghét, hàng ngày phỏng đoán tâm tư anh ta, nhìn sắc mặt anh ta mà nơm nớp lo sợ. Chính vì mình yêu anh ấy, mình càng không thể làm như vậy. Mình không thể để tình cảm này mang theo mảy may chút bóng tối nào. Mình phải để bản thân khi nhớ đến anh ấy, vĩnh viễn mang theo cảm động và nhung nhớ, mang theo tình yêu chứ không phải đau khổ và nghi ngờ. Vi vậy bây giờ kiên quyết buông tay là mình để lại tôn nghiêm cuối cùng… cho chính mình”.
Như Phi mong nhìn thấy mắt Vị Hi đỏ lên, cô cho rằng cô ấy sẽ khóc, ai ngờ thứ cô nhìn thấy chỉ là gương mặt bình thản, không chút dậy sóng. Như Phi cảm thấy đau lòng thay cô ấy, cô ấy càng như vậy, cô càng đau lòng.
Trời đột nhiên nổi gió, Như Phi dập tắt điếu thuốc, ôm vai Vị Hi, “Bây giờ anh ta đã coi cậu như móng tay của người qua đường rồi, cậu nên vừa lòng thỏa ý nhỉ?” Vị Hi cười thê lương, “Như Phi, cậu tin không? Trong bảy năm qua, mỗi sáng khi mở mắt mình đều phải nói với bản thân rằng nhất định phải thích anh ấy ít đi một chút, như vậy phải chăng có thể nhẹ nhõm hơn? Mình cứ nhắc nhở bản thân mình như vậy. Nhưng hôm đó ở bệnh viện nhìn thấy anh ấy, mình vẫn không nhịn nổi. Giây phút đi lướt qua nhau, cuối cùng mình đã hiểu, cái gì gọi là tim đau như dao cắt. Nhưng cả thế giới này cái gì cũng đều có, chỉ không có thuốc hối hận. Mình không vừa lòng thỏa ý, mình chỉ… không còn cách nào khác”.
Khi ráng chiều nhuộm đỏ mảng trời cuối cùng, Vị Hi vẫn khóc. Cô ôm đầu gối, lần đầu tiên không ngấm ngầm chịu đụng và đè nén, buông thả bản thân khóc nức nở không thành tiếng.
Như Phi ôm chặt cô, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm lên bầu trời dần tối đen như mực, muộn phiền trong lòng còn đậm đặc hơn mực. Cô muốn an ủi cô ấy, nhưng ngàn lời vạn chữ không biết bắt đầu từ đâu.
Cho dù kết quả này có phù hợp với lí tưởng của mỗi người hay không, cũng may, tất cả đều đã kết thúc.
Sau hôm đó, Nguyễn Thiệu Nam thực sự không hề tìm Vị Hi nữa, một lần cũng không.
Có điều, giữa họ vẫn còn vài vấn đề chưa làm rõ. Ví dụ, tiền bệnh viện do trợ lí Uông Đông Dương của anh chi trả và chiếc di động đắt tiền.
Vị Hi chuyển tiền viện phí đến công ty anh, di động gửi chuyển phát nhanh. Cô không muốn nợ anh bất cứ thứ gì, không muốn khiến anh cho rằng cô tìm cớ gần gũi, thế là cô đề tên của Uông Đông Dương. Không bao lâu sau, Vị Hi liền nhận được một gói hàng, mở ra xem, là hộp tro của mẹ cô.
Giây khắc ấy, Vị Hi chẳng còn nghĩ gì nữa, dường như suy nghĩ trở nên trống rỗng. Đây chính là bản lĩnh luyện được từ sau khi cô và Nguyễn Thiệu Nam tương phùng. Khi cô dự cảm được bản thân có lẽ sẽ khó chịu đến mức không chịu đựng nổi, thì cô sẽ như vậy.
Cô đã trả lại tất cả cho anh, anh cũng trả lại mọi thứ cho cô. Anh làm như những gì cô mong muốn, từ đó về sau là chân trời cách biệt, hai người cùng lãng quên.
Cô biết, anh dùng hành động thực tế của bản thân để cho cô biết điều đó.
Vị Hi không mua được đất chôn mẹ, cũng không muốn gửi đến khu mộ nhà họ Lục, cô thờ cúng tro cốt trong phòng, sớm tối ba nén nhang, coi như linh hồn mẹ trên cao cũng cảm thấy an ủi. Cuộc sống của cô và Như Phi cũng quay về yên bình trước kia. Như Phi vẫn như xưa, ngày ngủ, tối đi làm, cố gắng kiếm tiền. Vị Hi sắp thi cuối kì, cô dành hết tâm tư cho việc học.