Họ không dựa trời, không dựa đất, không dựa vào đàn ông. Nhưng họ phải dựa vào bản thân thoát ra khỏi cảnh khốn cùng trước mắt.
Lúc này trường học lại truyền đến tin tức tốt lành làm phấn chấn lòng người, học viện Mĩ thuật Hoàng gia Anh quốc có thể tiến hành giao lưu học thuật với trường đại học của Vị Hi, hình thức cụ thể trừ hội thảo nghiên cứu và thảo luận học thuật, giao lưu tác phẩm ra, thì hai bên cùng trao đổi lưu học sinh, thời gian một năm.
“Đây là một cơ hội tốt, vừa tiết kiệm tiền vừa tăng kiến thức”. Chu Hiểu Phàm ăn cơm trưa, miệng còn đang nhai miếng thịt nướng thơm ngào ngạt, một câu nói hết bản chất vấn đề.
“Đâu ra mà dễ dàng thế? Chỉ có một người, trường nhất định sẽ lựa chọn người ưu tú nhất, chỉ sợ chúng ta chỉ có thể đứng xem” Vị Hi không đồng ý.
“Mình không dám nghĩ đến, nhưng Vị Hi à, cậu thì có thể. Cậu nắm bao nhiêu giải thưởng, thành tích luôn tốt như thế, cậu đừng ngại, cứ thử xem” Chu Hiểu Phàm nói.
Cô ấy nói vậy, Vị Hi thực sự có chút động lòng. Rốt cuộc, có thể học chuyên sâu tại học viện Mĩ thuật Hoàng gia Anh quốc là ước mơ của mỗi sinh viên mĩ thuật.
Cô hỏi chủ nhiệm khoa về thể lệ chi tiết, sau khi nghe xong có phần ngạc nhiên, không những yêu cầu cực cao đối với tác phẩm và lí luận cơ bản, người đăng kí cũng đông như cá diếc qua sông, trong đó đương nhiên không thiếu những anh tài tuổi trẻ.
Có điều, Vị Hi cũng có ý nghĩ muốn thử xem, không suy nghĩ nhiều liền bắt tay chuẩn bị.
Khi người ta chăm chỉ học tập, thời gian luôn trôi rất nhanh. Sau tết Nguyên Đán, trường học sắp nghỉ hè, nhưng để qua kì thi đánh giá vài ngày tới, hàng ngày cô đều ôm một chồng sách to tướng, chui vào thư viện trường vùi đầu học tập.
Như Phi cười cô trở thành con mọt sách một trăm phần trăm, nhưng cô thích cuộc sống như vậy, bình yên, an toàn, có thể cứ như vậy đến già, đến khi chết.
Nguyễn Thiệu Nam vẫn là tiêu điểm quan tâm của mọi người, liên tiếp xuất hiện trên dòng tít khắp các tờ báo lớn nhỏ, bìa báo của các loại tạp chí kinh tế và tạp chí lá cải. Nhất cử nhất động của anh, lúc nhăn mặt hay tươi cười đều trở thành chủ đề quan tâm của mọi người, đặc biệt là các cô gái trẻ. Anh trẻ tuổi, giàu có, đẹp trai, độc thân, phong độ, là một thương nhân xuất sắc và nhà từ thiện nhiệt tình với lợi ích chung, tất cả điều này đối với bọn họ mà nói, dường như tràn ngập mơ mộng vô tận và sức quyến rũ chết người.
Chu Hiểu Phàm nhiều lần chỉ vào một dãy số trên báo, ngưỡng mộ nói: “Nhìn xem đây có bao nhiêu số không, một lần quyên tặng khoản tiền lớn như vậy, rốt cuộc anh ta có bao nhiêu tài sản?”.
Bên cạnh có người đổ một gáo nước lạnh lên cô ấy: “Có bao nhiêu tài sản chẳng liên quan đến chúng ta, người giàu muốn lấy ai nhất định phải là thiên kim gia đình giàu có, chắc hẳn đến tình nhân cũng đều phải cấp bậc minh tinh. Cậu nghe nói chưa? Gần đây anh ta đi lại rất gần gũi với ‘công chúa”’.
Chu Hiểu Phàm bĩu môi, hung hăng cắn ống hút: “Tôi nghe nói là Cốc Vịnh Lăng, thiên kim tiểu thư của tập đoàn Phú Hoàng, Singapore, nghe nói gia đình giàu có, riêng máy bay tư đã vài chiếc”.
“Vậy bọn họ kết hôn chẳng phải liên thủ lớn mạnh ư? Tập đoàn Thái Hoàng đang bị Nguyễn Thiệu Nam thu mua, há chẳng phải chết càng nhanh hơn?” Một bạn học kêu lên.
Chu Hiểu Phàm sùng bái nhìn cô ấy, “Cậu cũng hiểu về cuộc chiến tiền tệ à?”.
“Mình có hiểu đâu, ông bố hàng ngày ngồi ở sàn giao dịch cổ phiếu của mình ngày nào trở về cũng nhắc mãi mấy chuyện này. Trong tay ông ấy có rất nhiều cổ phiếu của Thái Hoàng, mình kêu ông bán quách đi, ông ấy lại không nghe, bây giờ sắp rớt xuống đáy rồi”.
“Nhà cậu vẫn còn tốt đấy, cậu không nghe nói mấy ngày nay, có người thua lỗ đến mức khuynh gia bại sản, nhảy lầu từ tòa nhà chứng khoán à? Bọn họ là những con cá sấu lớn trong giới tài chính một tay che cả bầu trời, cuối cùng người đen đủi chẳng phải là những người đầu tư cổ phiếu nhỏ ư?”.
Mọi người đều than vãn, Vị Hi ngồi một bên cũng thở dài. Vốn muốn uống cốc trà buổi chiều cùng mọi người, có thể nhẹ nhõm hon. Ngỡ đâu càng không muốn nghe điều gì, mọi người lại càng đàm luận điều đó.
“Đúng rồi, Vị Hi này, cậu rốt cuộc có đi Lệ Giang không, mọi người đều đã nộp tiền rồi”. Chu Hiểu Phàm dùng khuỷu tay đẩy đẩy cô.
“Mình không đi, mỗi người phải nộp năm nghìn tệ, đắt quá”.
Có bạn kêu lên: “Không đắt đâu, với vật giá bây giờ năm nghìn tệ có thể mua được gì chứ? Hơn nữa nơi đó đẹp như vậy, rất xứng đáng”.
Vị Hi chỉ cười lắc đầu, năm nghìn tệ là tiền chi tiêu nửa năm của cô và Như Phi. Nguyễn Thiệu Nam từng nói, khái niệm về “quý giá” của anh và cô không giống nhau. Còn cô so với các bạn học không phải lo lắng cái ăn cái mặc thì khái niệm về tiền bạc cũng mãi mãi sẽ không giống nhau.
Cuộc sống được bữa sớm lo bữa tối của cô, họ mãi mãi không thể hiểu.
“Đúng rồi Vị Hi này, hôm nay khi mình đến vãn phòng thầy Từ, nghe thấy mấy giáo sư đang bàn luận về cậu”. Một cô gái có gương mặt tròn tròn nói với Vị Hi.
Vị Hi cảm thấy kì lạ, “Họ bàn luận về mình làm gì?”
“Hình như tác phẩm cậu nộp lên, người của Học viện Mĩ thuật Hoàng gia vô cùng yêu thích, nói cậu rất giỏi trong việc sử dụng màu sắc, sự đối lập màu sắc đơn thuần làm cho bức tranh dầu bừng lên sức sống ngoan cường. Còn nói ngắm bức tranh đó, tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi, người vẽ tranh mới ngoài hai mươi, hơn nữa còn là một cô gái. Kiểu này sợ rằng cậu sắp nổi tiếng rồi, những người của Học viện Mĩ thuật Hoàng gia đều là chuyên gia, con mắt của mấy người đó lợi hại biết bao, họ bây giờ vừa ý tác phẩm của cậu, có lẽ suất du học đó thuộc về cậu rồi”.
Lời vừa nói ra, Chu Hiểu Phàm liền vỗ vai Vị Hi, hưng phấn nói: “Được rồi! Vị Hi à, sớm biết cậu rất có năng lực, nhưng không ngờ lại lợi hại như vậy. Nói đi, việc vui thế, có phải cậu nên đãi bọn mình không?”.
Một đám con gái nhao nhao theo, rốt cuộc là giành vinh quang cho khoa, mọi người đều vui mừng thay cô. Vị Hi cũng rất xúc động trong lòng, nhưng cô vẫn không dám vui quá sớm.
“Các bạn đừng vội chủ trì cho mình trước, vài ngày nữa sẽ thi viết, được hay không vẫn còn chưa biết mà!”.
Chu Hiểu Phàm chẳng thèm quan tâm: “Chuyên ngành của chúng ta, nói hay không bằng vẽ đẹp. Thi viết chẳng phải là làm cho có vẻ, chỉ cần cậu có thể qua, thì suất học bổng đó là của cậu chứ còn gì nữa?”.
Sau đó chứng minh, sự thật đúng như lời Chu Hiểu Phàm nói. Ngày hôm sau, lãnh đạo khoa gọi Vị Hi lên, cách nói đại khái cũng giống như cô ấy. Dặn dò cô chuẩn bị cho tốt kì thi lí luận mấy ngày tới, chỉ cần thành tích không kém quá, cô sẽ có hi vọng giành được cơ hội này.
Vị Hi thực sự không cách nào hình dung được tâm trạng của mình, vì quả thật quá tốt đẹp, cô không dám tin điều đó là thật.
Trên đường về nhà, cô mua bánh ga tô hạt dẻ mà cô và Như Phi thích ăn, muốn cùng cô ấy chúc mừng. Tới cửa nhà, vô cùng bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc quanh quẩn ở đó.
“CoCo?”
CoCo quay đầu lại, khẽ cười, “Vị Hi, mình đến chào tạm biệt’’.
Như Phi bật một chai bia cho CoCo, cô ấy xua xua tay, “Không thể uống nữa, mấy hôm trước uống đến đau dạ dày rồi, bây giờ đang phải ăn cháo và rau xanh”.
“Cậu đi như vậy, tên họ Trần sẽ bỏ qua cho cậu ư?” Như Phi đặt chai bia sang một bên, rót một cốc trà cho cô ấy.
“Là anh ta muốn mình đi, còn đưa cho mình một món tiền, muốn mình đi càng xa càng tốt”.
Như Phi có phần kinh ngạc, “Tên cầm thú ấy không những tha cho cậu, còn đưa tiền cho cậu? Điều này sao có thể?”
CoCo nói: “Mình cũng cảm thấy kì lạ, có điều khi ấy anh ta hình như rất sợ, nói gì mà kêu mình đừng hại anh ta nữa, còn nói bản thân không thể chọc vào nhưng có thể trốn được, khiến mình không hiểu ra làm sao. Nhưng cho dù thế nào, tiền anh ta đưa, tiêu ít đi chút cũng đủ”.
Như Phi nhìn Vị Hi một cái, Vị Hi cũng đang nhìn cô, hai người đều không nói gì.
“Đi một mình à?”. Vị Hi hỏi.
CoCo cười, “Nếu không còn có ai? Mình không muốn oán ai, trải qua những chuyện này, rất nhiều việc đều đã nhìn thấu. Bây giờ cảm thấy bản thân tựa như đầu thai lại, chỉ muốn sớm rời nơi này, sống cuộc sống mới”.
“Khi nào đi? Bọn mình tiễn cậu nhé” Như Phi nói.
CoCo lắc đầu, “Không, chính vì sợ các cậu đi tiễn mình, cảnh đó… mình không thể chịu nổi. Ban đầu một mình mình tới đây, bây giờ vẫn là một mình mình ra đi có lẽ tốt hơn, không dây dưa dính dáng, sạch sẽ, gọn gàng”.
Chiều hôm đó, khi CoCo rời đi, vừa vặn lúc hoàng hôn, cả con đường được bao phủ bởi ánh tà dương màu vàng.
Như Phi và Vị Hi tiễn cô ấy xuống tầng dưới, bạn bè với nhau một thời gian, nghĩ đến từ đây không biết khi nào gặp lại, không tránh khỏi có phần thương cảm.
Khi đi, CoCo ôm lấy Vị Hi, khẽ giọng nói bên tai cô: “Vị Hi, thực ra… tên họ Trần đó muốn mình nói với cậu, việc Nguyễn Thiệu Nam muốn anh ta làm, anh ta đã làm xong. Mình không biết cậu có quan hệ gì với Nguyễn Thiệu Nam, cũng không muốn biết. Nhưng Vị Hi à, mình biết, là cậu đã cứu mình. Cảm ơn cậu, cả đời mình sẽ ghi nhớ tất cả mọi thứ cậu từng làm cho mình. Cả đời mình sẽ biết ơn, sẽ quý trọng bản thân, giống như mình quý trọng cậu vậy.”
Khi vừa nghe cô ấy nói, trong lòng Vị Hi đã đoán được bảy, tám phần. Nhưng không ngờ, lời nói vô tình ban đầu của mình lại có thể giúp cô ấy thoát khỏi hiểm nguy.
Cô cười, khẽ ôm người con gái đáng thương này, bi thương nói bên tai cô ấy: “CoCo, thực ra mình luôn muốn nói với cậu, từng chịu tổn thương không phải là cái cớ của sự sa ngã. Càng không có ai yêu, chúng ta càng phải yêu bản thân mình. Chúng ta đều không cách nào lựa chọn người tương lai của mình, nhưng hễ có cơ hội, cho dù đánh đổi cả sinh mệnh cũng đừng dễ dàng từ bỏ. Cả thế giới này có quá nhiều chuyện không phải do chúng ta làm chủ. Duy chỉ có cơ thể là của chính mình cậu phải nhớ yêu thương nó… Cuộc đời luôn có tiếc nuối, điều chúng ta nên học là đừng để tiếc nuối dài hơn sinh mệnh mình.”