không giúp em.” Trong đầu bỗng hiện ra cảnh tượng cô dựa vào người Việt Tuyên, Việt Xán chớp mắt, giật mạnh tay khỏi tay cô, “Bây giờ em đã chọn Nhị thiếu gia, không phải sao?”.
“Đó là bởi vì, bên cạnh anh đã có Sâm tiểu thư”, cô thở dài, “Em nghĩ, đã có Sâm tiểu thư, anh sẽ không còn nhớ em là ai. Vì thế, em không dám tin anh lần nữa”.
“Ha ha ha ha!”
Việt Xán bật cười to, cười điên dại như hoàn toàn không bận tâm có thể có người đi qua hoa viên lúc đó, cười như cậu thiếu niên ngông cuồng, bất kham sáu năm về trước. Anh cười trong mấy phút rồi ánh mắt rời khỏi mặt cô, nói vẻ giễu cợt:
“Được, anh có thể giả bộ không nhận ra em, cũng không ngáng đường em. Nhưng em phải cho anh biết, rốt cuộc em và Tuyên có quan hệ gì.”
“Sao?”
“Em thích Tuyên? Hay chỉ lợi dụng cậu ta?”, Việt Xán hỏi thẳng.
“Tình cảm của anh đối với Sâm tiểu thư thế nào…”, Diệp Anh nhìn anh, “… thì tình cảm của em đối với Nhị thiếu gia cũng như thế”.
Ánh mắt cô…
Cơ hồ như đều do anh quyết định.
Việt Xán chăm chú nhìn cô hồi lâu, đồng tử in hình đôi mắt đen láy, phẳng lặng như mặt hồ của cô. Ánh mắt anh càng lúc càng tối sẫm, cuối cùng anh đột ngột quay người bỏ đi, thậm chí không nói lời tạm biệt. Diệp Anh nhìn theo bóng anh mỗi lúc một xa, khi bóng đó hoàn toàn biến mất, cô mới khẽ thở phào.
Rõ ràng anh ta vẫn nhận ra cô.
Xán…
Cậu thiếu niên cuồng nhiệt như con ngựa hoang bất kham của ngày xưa, bây giờ lại trở thành mối nguy hiểm ngáng đường cô rồi sao? Ngồi trên chiếc ghế dài cạnh con đường trong hoa viên, Diệp Anh tư lự rất lâu, cô nín thở lấy lại cân bằng trong lòng, khi mở kẹp giấy, bắt đầu vẽ, cô chợt nhìn thấy, bên khóm tường vi dại…
Hoa tường vi đỏ thẫm nghiêng mình trong gió.
Những phiến lá xanh non.
Trên mặt đất chỗ bụi hoa vừa bị đào xới, một chiếc xẻng dài, một bình tưới nước và một bình phun thuốc vẫn còn dính đất bị ai đó bỏ quên. Gió đêm hòa lẫn mùi hăng hăng của đất, giống hệt mùi vừa rồi trên cơ thể Việt Xán.
Hai ngày sau.
Buổi sáng.
Toà nhà của tập đoàn Tạ thị cao hơn năm mươi tầng với biểu tượng màu da cam nổi bật, tọa lạc ở khu trung tâm sầm uất nhất thành phố. Bề ngoài tòa nhà lắp kính màu nâu nhạt, rất hài hòa với cảnh quan xung quanh, dưới ánh mặt trời, trông như một cung điện thuỷ tinh trong suốt, long lanh.
Diệp Anh đứng bên dưới.
Ngẩng đầu nhìn lên.
Cả tòa nhà như chọc thẳng lên bầu trời xanh ngắt, những đám mây trắng in hình lên tường kính màu nâu nhạt. Cô lặng lẽ nhìn mấy phút, rồi ngoái lại, thấy tài xế nhà họ Tạ – người đã đưa cô đến đây vẫn cung kính đứng nguyên chỗ cũ.
“Diệp tiểu thư, bất cứ lúc nào cần dùng xe, xin cứ gọi điện cho tôi.” Cúi chào cô, người lái xe khởi động chiếc Bentley màu đen từ từ rời đi.
Đã chín giờ hai mươi phút sáng.
Cô gái ở quầy lễ tân nét mặt tươi cười, lật cuốn sổ bên cạnh, rồi niềm nở nói với Diệp Anh: “Đúng rồi, Diệp tiểu thư, Tạ phu nhân hẹn cô lúc chín giờ ba mươi phút, tại văn phòng Phó tổng tầng 46, cô có thể đi thẳng lên bằng cầu thang máy thứ hai bên phải”.
Cô quẹt thẻ thiết bị bảo mật cạnh thang máy.
“Tinh!”
Cửa thang máy màu be bật mở.
Diệp Anh bước vào, ấn số 46, phát hiện trong thang máy này không hề có nút bấm cho các tầng từ 45 trở xuống. Ngay lúc ấy, lại một tiếng “Tinh” nữa, cửa thang máy mở ra, mùi hoa hồng xộc tới.
“Diệp tiểu thư phải không?”
Bước trên tấm thảm nhung màu hồng phấn, một cô gái với mái tóc ngắn rất xinh đẹp ra đón Diệp Anh, giọng nói ôn hòa: “Xin chào, tôi làSandy, trợ lý đặc biệt của Tạ phu nhân. Tạ phu nhân nói, Diệp tiểu thư không cần phải đợi, xin mời vào trong”.
Dẫn Diệp Anh đi qua rất nhiều phòng làm việc, đến căn phòng cuối cùng,Sandygõ cửa hai tiếng, rồi dẫn cô vào phòng.
Hương hoa hồng nồng nàn, giống như đang rơi vào biển hoa hồng. Toàn bộ căn phòng màu hồng phấn, trong những chiếc bình bằng pha lê đủ kiểu cắm đầy hoa hồng màu phớt đỏ, hoàn toàn không giống văn phòng làm việc, mà giống khuê phòng thơm ngát, mơ mộng và lãng mạn của các thiếu nữ tuổi trăng tròn.
Bàn làm việc là một chiếc bàn kiểu phương Tây cổ điển, chạm hoa văn màu trắng sữa.
Phía sau bàn không có ai.
Diệp Anh thấy Tạ Hoa Lăng trên chiếc tràng kỷ bên cửa sổ.
Bà ngả mình trên đó, đôi mắt khép mơ màng, mình mặc chiếc váy màu cam, cổ đeo dây chuyền ngọc trai, làn da trắng mịn màng. Bên cạnh là một cô gái có vẻ là nhân viên massage đang bôi tinh dầu hoa hồng lên cánh tay Tạ Hoa Lăng, nhẹ nhàng xoa bóp.
Đèn trần bằng gỗ trầm hương tinh xảo sang trọng, tỏa ra mười mấy nhánh, mỗi nhánh đều phát sáng ấm áp.
“Tạ phu nhân.”
Diệp Anh lên tiếng, tiến lại phía đó.
Tạ Hoa Lăng cơ hồ không nghe thấy, vẫn tiếp tục mơ màng, lơ đãng nghe nhân viên massage giới thiệu các phương pháp chăm sóc da mới nhất. Có vẻ như đã quá quen với cảnh đó nênSandylui ra ngoài trước. Gần hai mươi phút trôi qua, cô gái cũng hoàn tất công việc massage cho Tạ Hoa Lăng, lúc đó bà mới uể oải ngồi dậy.
Cầm chiếc ly thuỷ tinh ở ghế bên cạnh, Tạ Hoa Lăng nhấp vài ngụm nước, rồi ngước mắt nhìn Diệp Anh vẫn đứng phía trước, nói:
“A Anh, cô đã khiến ta rất thất vọng.”
“Tạ phu nhân…”
“Ta tưởng rằng, cô chân thành, chăm sóc chu đáo cho Tuyên mà không tính toán”, Tạ Hoa Lăng nói giọng châm biếm, “… nào ngờ, cô là người có dã tâm”.
“Cộc! Cộc.”
Cánh cửa văn phòng mở ra, tiếngSandytừ ngoài vọng vào:
“Tạ phu nhân, Sâm tiểu thư đã đến.”
“Bảo chờ một chút.”
Giọng Tạ Hoa Lăng có phần lạnh nhạt, ánh mắt bà vẫn không rời khỏi Diệp Anh, một lúc lâu sau, nói tiếp giọng lạnh tanh:
“Theo ta, cô nên tiếp tục an phận ở bên Tuyên, bất cứ thứ gì ta đều có thể cho cô, nếu cô không an phận, ta nhất quyết đuổi thẳng cho khuất mắt! Tuyên bảo cô đến công ty, là do cô đề nghị, đúng không? Ngay từ đầu tiếp cận Tuyên, cô đã có ý đồ như vậy. Hừ, cô diễn khá lắm, gần như đã thực sự lừa được ta.”
Diệp Anh ngập ngừng.
Không nói.
“Muốn nói gì, nói đi!”, Tạ Hoa Lăng xẵng giọng.
“Vâng, phu nhân…”, Diệp Anh có phần sửng sốt nói: “Nếu phu nhân cho rằng như thế là không thỏa đáng, thì bây giờ cháu sẽ quay về, tiếp tục chăm sóc Nhị thiếu gia. Cháu cũng nghĩ, sức khỏe của Nhị thiếu gia mới là quan trọng nhất, những việc khác, đợi khi Nhị thiếu gia đã hoàn toàn bình phục…”.
“Đủ rồi!”
Tạ Hoa Lăng cau mày, đi lại vài bước rồi dừng trước mặt cô:
“Cô như thế này, vào công ty có thể làm được gì! Cô có thể hơn được Minh Mỹ sao? Thật không hiểu Tuyên nghĩ gì!”
“Tuyên đã tín nhiệm cô, ta cũng đành tin vậy. Nhưng cô hãy nhớ, lĩnh vực chủ lực của tập đoàn Tạ thị là thiết kế thời trang và marketing, trước giờ vẫn do Tuyên quản lý, không thể để rơi vào tay người ngoài! Ta muốn cô, trước khi sức khoẻ Tuyên hồi phục, thay Tuyên giữ mọi thứ cho nó. Bây giờ Minh Mỹ không còn là vị hôn thê của Tuyên nữa, vậy, cô nhất định phải thay thế vị trí của Minh Mỹ!”
“… Vâng, phu nhân.”
Diệp Anh trả lời.
Lắc lắc đầu, Tạ Hoa Lăng ngao ngán thở dài:
“Thôi, cô chỉ cần nhớ kỹ, ở vị trí của cô, không được phép phạm sai lầm, không được sa bẫy, kiên trì cho đến khi Tuyên có thể quay trở lại.”
Sâm Minh Mỹ cuối cùng cũng được phép vào phòng, Tạ Hoa Lăng ngồi nghiêm chỉnh sau bàn làm việc, lật xem tài liệu.
Mặc chiếc váy sặc sỡ theo phong cách Bohemian, bên ngoài khoác chiếc áo vest ngắn, tay lỡ màu đen, chuỗi hạt pha lê đen nháy trên cổ, sandal cao gót màu đen, toàn thân Sâm Minh Mỹ như chỉ có hàm răng trắng bóng, rạng ngời tỏa sáng.
Cô mỉm cười nói:
“Cô, cô tìm cháu ạ?”
Tạ Hoa Lăng nhăn mày:
“Trong công ty, không nên xưng hô như vậy.”
“Vâng, thưa phó tổng giám đốc.”
Sâm Minh Mỹ mỉm cười.
“Ta gọi cô đến là vì A Anh”, Tạ Hoa Lăng cầm lên một tờ giấy, “Đây là quyết định bổ nhiệm nhân sự ta ký hôm qua, đã thông báo đến các bộ phận, A Anh sẽ là phó phòng thiết kế trực tiếp dưới quyền cô. Ta nhớ cô từng nói, cô sẽ quan tâm giúp đỡ A Anh, để cô ấy theo cô học hỏi, vậy thì từ nay, ta sẽ giao A Anh cho cô”.
Bàn tay cầm tờ quyết định, cơ thể chợt cứng lại, Sâm Minh Mỹ liếc nhanh Diệp Anh đang đứng yên bên cạnh.
“Nhưng, phó tổng giám đốc, cháu cần báo cáo một việc”, Sâm Minh Mỹ suy nghĩ giây lát, nói, “Thực ra vị trí phó phòng thiết kế đã chọn được người từ tuần trước, và cũng đã gửi báo cáo lên phòng nhân sự của tập đoàn”.
“Nhưng ta đã từ chối.”
“…”, Sâm Minh Mỹ dừng lại, “Cháu tin tưởng năng lực của Diệp tiểu thư, cũng đã hứa với Tuyên để Diệp tiểu thư vào công ty, làm việc như một nhà thiết kế. Nhưng chỉ dựa vào mối quan hệ mà bổ nhiệm ngay Diệp tiểu thư làm phó phòng thiết kế, e là khó thuyết phục được mọi người”.
“Khó thuyết phục được mọi người?”, Tạ Hoa Lăng vừa ngắm nghía ngón tay đầy đặn, trắng như tuyết của mình, vừa chậm rãi nói, “Vị hôn thê tương lai của Nhị thiếu gia nhà họ Tạ, phu nhân chủ tịch tập đoàn tương lai, chỉ giữ một chức phó phòng đơn thuần, cũng khó thuyết phục mọi người sao? Vậy Minh Mỹ, năm ngoái, cô làm thế nào để thuyết phục mọi người?”.
Phòng thiết kế của Sâm Minh Mỹ ở tầng 32, diện tích gần hai trăm mét vuông, trang trí chủ yếu là gam màu vàng, phong cách thời thượng, đơn giản nhưng đẹp mắt. Sát tường có mười mấy chiếc giá treo, trên mỗi giá, treo đầy những kiểu trang phục mới nhất của các thương hiệu lớn. Ngoài ra trong một chiếc tủ tường khác chứa đầy các kiểu giày thời thượng và phụ trang các loại.
Sâm Minh Mỹ để Diệp Anh ngồi đợi trên ghế sofa.
Điện thoại bàn và di động liên tục đổ chuông, Sâm Minh Mỹ nhận rất nhiều cuộc gọi, cũng gọi đi rất nhiều. Thư ký chốc chốc lại gửi đến những văn kiện cần ký, bên ngoài khách xếp hàng hẹn gặp cũng càng lúc càng đông, Sâm Minh Mỹ bận rộn đến mức không có cả thời gian uống tách cà phê.
Gần một giờ sau.
Sâm Minh Mỹ đặt điện thoại xuống, ký nốt tài liệu, đứng dậy đi về phía Diệp Anh ngồi trên sofa, tỏ ý xin lỗi nói: “Rất xin lỗi, để cô đợi lâu như vậy. Tôi đã từ chối những cuộc hẹn sau rồi, bây giờ sẽ đưa cô đi gặp các đồng nghiệp ở phòng thiết kế”.
“À.”
Sâm Minh Mỹ vỗ một cái vào trán, nói:
“Thật không may, vì quyết định bổ nhiệm quá đột ngột, ở đây tôi không có sơ yếu lý lịch của cô.”
“Tôi có mang đến đây.”
Diệp Anh mỉm cười, cúi đầu lấy trong túi xách đeo bên mình hai chiếc túi giấy, một đựng lý lịch cá nhân, một đựng mấy bản thiết kế.
“Tốt quá.”
Sâm Minh Mỹ cầm bản lý lịch của cô, vừa giở xem vừa bước ra ngoài.
Toàn bộ tầng này đều là của phòng thiết kế thời trang.
“A Anh, cô cần chuẩn bị sẵn tâm lý.” Sải bước đi phía trước, Sâm Minh Mỹ dường như không để ý đến ánh mắt từ bốn phía đang chiếu vào hai người, chỉ hơi nhăn trán nhìn sơ yếu lý lịch của Diệp Anh, nói: “Bộ phận thiết kế của Tạ thị là nơi hội tụ những nhà thiết kế hàng đầu của tập đoàn trong và ngoài nước, mỗi người đều dựa vào tài năng của mình để tự khẳng định và nâng cao bản thân. Lúc đầu tôi muốn cô đi lên từ trợ lý thiết kế, để mọi người dần dần