chặt váy, chống đỡ đôi chân như muốn nhũn ra, chậm rãi tiêu sái tiến lên.
Bé trước hít sâu mấy hơi, ngưng tụ dũng khí, rồi mới thẹn thùng ngẩng lên, ngóng nhìn thanh niên trước mắt. Ánh mắt kia không phải sùng bái, không phải ái mộ, lại nhiệt tình mênh mông, kích động vô cùng, chỉ có hơn chứ không kém.
A, đúng vậy đúng vậy, chính là khuôn mặt đẹp trai này, khiến cho bé hưng phấn mấy ngày mấy đêm không ngủ được!
Nghĩ đến những ngày sau này, được ở chung một mái nhà với Trương Triệt Nhất, Thư Mi nằm mơ mấy ngày đều cười ra tiếng.
Trương Triệt Nhất ngồi xuống trên sô pha, nheo ánh mắt lại, mặt không chút thay đổi nhìn bé, sau một lúc lâu sau mới mở miệng.
“Trong tủ lạnh còn có gì ăn không?”
“Có, giữa trưa còn nửa nồi thịt bò nạm.” Tú Quyên trả lời.
“Sao, con lại đói bụng hả?” Mới vài giờ trước, thằng bé mới ăn xong ba bát cơm trắng đó! Cô bắt đầu hoài nghi, có phải con trai ở tuổi này, đều có cái bụng không đáy hay không.
Cậu lắc đầu, tiến lên vài bước, một tay xách cái vật thể nhỏ bé kia, nâng lên trước mắt.
Đứa bé gái này, ngọt ngào giống như viên mứt hoa quả sáng long lanh, bất luận kẻ nào nhìn vào đôi mắt to vô tội kia, liền phát sinh ý muốn bảo vệ khó có thể khắc chế. Khuôn mặt trắng nõn, hình dáng tinh tế, đáng yêu khiến cho lòng người như nhũn ra, ngậm trong miệng thì sợ tan, nâng trên tay thì sợ rớt.
Nhưng, trọng lượng nhẹ như lông tơ kia, khiến cho Trương Triệt Nhất không chút vui vẻ nhướng mày.
“Nhanh đi làm cái gì cho con bé ăn, nó xem chừng đói bụng đến không đứng được nữa.” Cậu hoài nghi người chăm sóc trước kia của bé, có phải chưa từng cho bé ăn cơm hay không. Nhìn ánh mắt của cô nhóc này, quả thực như con thú hoang nhỏ thấy thịt tươi, thèm ăn sắp chảy nước miếng.
Bộ dáng thèm ăn của mình bị người khác nói ra, bé vội vàng cúi thấp đầu, khắc chế không để cậu nhìn ra biểu tình “đói khát”.
Không nên không nên, bé phải khắc chế một chút, trăm ngàn không thể lộ ra dấu vết!
Nếu để cho bất luận kẻ nào nhìn ra cái ý đồ không thuần khiết bé giấu ở trong lòng kia, lúc đó đừng nói là được ở cùng Trương Triệt Nhất, nói không chừng còn thành “hàng trả lại” tội nghiệp, bị trả về cục xã hội.
Nhưng mà, nói trở về, lúc cậu nhắc đến từ “đói”, bé mới phát hiện, bản thân thật sự rất đói bụng.
Từ sáng đến giờ, bé tựa như con quay làm đông làm tây, lúc thì thu thập hành lý, lúc thì cùng mấy chị trong nhóm xã công ôm tạm biệt, căn bản không có thời gian ăn cơm, lúc này trong bụng trống trơn!
Ùng ục ── ùng ục ──
Âm thanh vang dội rõ ràng, thay thế câu trả lời.
Tú Quyên tự trách muốn đi nhảy lầu.
“Trời ạ, mẹ vậy mà lại quên không hỏi con đã ăn cơm chưa!” Để bù lại, cô vọt ngay vào phòng bếp, ba chân bốn cẳng mở tủ lạnh lấy nồi ra, đặt lên bếp gas. “A, nóng quá!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Trương Chấn thở dài một hơi, bỏ báo xuống, đứng dậy đi vào phòng bếp giúp, chỉ sợ lát nữa đồ ăn còn chưa có trên bàn, phòng bếp đã bị vợ thiêu mất.
Phòng khách to như vậy, giờ chỉ còn hai người.
“Cái kia ── anh, anh trai ──” Bé nhỏ giọng kêu, nhẹ nhàng vặn vẹo thân mình, chân nhỏ vung loạn. “Có thể cho em xuống dưới không?” Nếu “đo cân nặng” xong rồi, cậu có thể buông tay thả người chứ? (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Bé cũng không phải thịt khô, không cần treo ở giữa không trung để hong a!
Trương Triệt Nhất đi qua, bàn tay to buông ra, đặt bé xuống sàn, xoay người ngồi trở lại sô pha, không phát hiện ánh mắt xinh đẹp kia, chính là đang lén lút nhìn cậu.
Oa, không chỉ có gương mặt anh tuấn đẹp trai, ngay cả dáng người cũng rất đáng nhìn nha!
Thân hình thon gầy ngồi dựa vào ghế sô pha, chân dài giao ở mắt cá chân (kiểu duỗi thẳng chân bắt chéo qua), tư thái xem ra thong dong thanh thản. Cho dù gió lạnh mùa đông vù vù thổi, cũng chỉ mặc cái áo chơi bóng không tay, cánh tay trần rắn chắc để trong không khí lạnh như băng, xem ra gầy gò mà mạnh mẽ, có thể làm cho con gái thèm nhỏ dãi ──
A, không xong, nước miếng lại sắp nhỏ xuống!
Thư Mi hít sâu một hơi, vội vàng chuyển tầm mắt, tránh đi dụ hoặc to lớn kia. Tiếp theo, bé bước đôi chân nhỏ, thịch thịch thịch chạy đến chỗ để hành lý, trước đem cái vali thật cẩn thận đẩy ngã, rồi kéo khóa, tay nhỏ ở bên trong sờ soạng một lúc, rốt cục mang ra một cái máy ảnh thời cũ cồng kềnh.
“Anh trai.” Bé rụt rè kêu.
“Hử?” Cậu nhíu mày, cảm thấy danh hiệu này, có chút dễ nghe.
Tuy nói cậu mang tiếng ác thiếu niên bất lương bên ngoài, làm không ít người đau đầu, khi nghe danh cậu, hai chân như nhũn ra. Nhưng, khi ở nhà, cái tính tình thô lỗ tối tăm kia, thế nhưng lại biến mất, con ngươi đen lợi hại cũng không làm người ta hoảng sợ nữa.
“Đây là cái máy chụp ảnh ba để lại cho em.” Bé cố hết sức khiêng máy chụp ảnh, đi đến sô pha, khát vọng vô hạn nhìn cậu. “Xin hỏi, anh, anh có đồng ý cho em chụp một chút được không?” Cậu thân cao hơn người, cho dù là ngồi, xem ra ở trong mắt bé, vẫn cao lớn như ngọn núi.
“Anh không thích chụp ảnh.” Cậu từ trên cao nhìn xuống, liếc bé một cái.
“Nha ──” Khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống, uể oải như là đến ngày tận thế.
Cảm giác tội lỗi ác cảm trong thoáng chốc nảy lên trong lòng, Trương Triệt Nhất nhíu mày, nhìn khuôn mặt nhỏ bé đáng thương đang chực khóc, cảm thấy chính mình như vừa đạp một con thú nhỏ đáng thương.
Sau một lúc lâu sau, cậu rủa nhỏ một tiếng, không tình nguyện mở miệng.
“Em thích chụp ảnh?”
Nha nha, có hi vọng !
“Thích.” Thư Mi thình thịch chạy đến, vẻ mặt ai oán biến mất, cái đầu nhỏ dùng sức gật vài cái, hai mắt trong suốt lóe sáng như chòm sao phía chân trời.
Ánh mắt và vẻ mặt như vậy, cho dù là người có ý chí sắt đá, cũng không thể nào cự tuyệt.
Trương Triệt Nhất không nói một lời, yên lặng xem xét bé, sắt xưa nay không muốn thành kính, dưới đôi mắt nhỏ cầu xin kia, lại giống núi băng gặp gỡ mặt trời, từng giọt từng giọt hòa tan.
“Quên đi, em chụp đi!” Cậu không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, khó có lúc phá giới. Chính là, khuôn mặt tuấn tú đen lại, khó coi không giống như chuẩn bị chụp ảnh, ngược lại giống như sắp chịu khổ hình.
Thư Mi hoan hô một tiếng, nếu không phải lần đầu gặp mặt còn có chút mới lạ, có khi bé đã đi đến dâng tặng vài nụ hôn cảm kích.
Tiếng chụp máy ảnh liên tiếp vang lên, tia chớp láo liên không ngừng, bé nắm chắc cơ hội, nhìn xuyên qua màn ảnh bắt giữ thần thái cứng ngắc có chút không được tự nhiên của Trương Triệt Nhất, trong lòng lại liên tục tán thưởng, trai đẹp trước mắt thật sự là kiệt tác của trời.
Trên sô pha người mẫu đẹp trai bất động như núi, đôi mắt đen sắc bén, lạnh lùng nhìn màn ảnh, đừng nói là mỉm cười, hoặc là bày ra cái tư thế gì, cậu chỉ là ngồi một chỗ, cho phép bé chụp ảnh, cũng đã là trời cao ban ân. Bé tự động tự phát, giống ong mật bay vòng vòng, theo từng góc độ lấy cảnh, cao thấp trái phải mãnh liệt chụp, không buông tha bất kì pha trân quý nào.
Thẳng đến khi dùng hết phim, Thư Mi mới lưu luyến dừng tay, vẻ mặt hạnh phúc vuốt ve máy chụp ảnh, phảng phất đó là vật báu vô giá.
Ai, thích muốn chết! Bé khẳng định là người duy nhất trong trấn có thể chụp ảnh cậu, lại không bị cậu thét đến quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin tha thứ ngoan ngoãn giao ra ảnh chụp. A, bé nên mau chóng đem ảnh đi rửa, sau đó ── sau đó ──
“Thư Mi, đồ ăn đã nóng rồi!” Trong phòng bếp truyền đến kêu to.
Trương Triệt Nhất lạnh lùng gật gật đầu, một tay tùy ý chụp bóng rổ, con ngươi đen lộ ra chút ánh sáng. Tia sáng kia, làm dịu đi dáng vẻ nghiêm túc của hắn, các thiếu nữ điên cuồng vì cậu, nếu may mắn có thể thấy được vẻ mặt này, khẳng định ngay cả linh hồn nhỏ bé cũng bay đi.
Khuôn mặt Thư Mi đỏ lên, không dám ở lâu, vội vàng ôm máy chụp ảnh, đi đến bàn ăn toả hương, bổ sung cho cái bụng đang trống rỗng.
Phía sau quả bóng rổ không ngừng đập xuống mặt đất, tiết tấu bình bịch, bình bịch, cực kỳ giống trái tim đang đập vì hưng phấn và sung sướng của bé.
***
Bốn giờ chiều, cửa trường trung học vô cùng náo nhiệt, đám đông học sinh chấm dứt một ngày học tập, đạp hoàng hôn trở về.
Lúc này, Thư Mi lưng đeo cặp sách, bê túi giấy, bước từng bước tới cổng trường. Trên vai cùng tay đều đảm nhiệm hết sức nặng nề, bé cố hết sức đi, được vài bước phải dừng lại nghỉ ngơi, chỉ còn thiếu không sử dụng tứ chi quỳ xuống mà bò.
Rốt cục, khi đám đông tan hết, lúc đội duy trì trật tự cũng chuẩn bị kết thúc công việc, bé rốt cục thở hổn hển tới điểm kết thúc, đứng dưới bóng râm ở cổng trường, ôm túi giấy thở liên tục.
Loại lao động này cũng không phải lần đầu tiên làm, sống nhờ nhà họ Trương hơn hai tháng qua, chỉ cần có cơ hội, bé liền dồn sức chạy đến trường trung học.
Có lẽ làm bóng cao su đã lâu, cũng có lẽ do nhà họ Trương quả thực cung cấp môi trường đặc biệt tốt, bé không có chút nào không thích ứng được, dễ dàng trở thành thành viên của nhà họ Trương, không những có thể chia sẻ việc nhà, đối với cuộc sống hằng ngày của Trương Triệt Nhất, lại phá lệ dụng tâm chăm sóc.
Mỗi ngày, Thư Mi tan học trở về, sẽ tự động tự phát vì cậu giặt quần áo, vì cậu làm cơm hộp, còn vì cậu thu dọn phòng.
Vợ chồng nhà họ Trương lúc đầu chỉ nghĩ, bé làm là vì cám ơn, muốn cung cấp phục vụ lao động miễn phí, sau lại phát hiện, bé làm thật không biết mệt. Dù có khuyên cũng không nghe, bọn họ chỉ có thể nhượng bộ, nhận cái ham mê “thần bí” này của bé.
Không ai biết, Thư Mi một chút cũng không cảm thấy vất vả, trong những hành vi đó, bé có được “Thu hoạch”, vượt quá tưởng tượng của mọi người ──
Suy nghĩ lại, một cái tay nhỏ chậm rãi sờ soạng trong túi sách, lặng lẽ xốc lên một góc. Bé cắn môi, ngắm nhìn đủ loại “hàng hóa” bên trong, lập tức tâm hoa nộ phóng (mở cờ trong bụng), nháy mắt đã quên hết mệt nhọc, mắt lại cười ngọt ngào cong lại thành hai mảnh trăng rằm ──
Đang lúc Thư Mi lui ở góc cười trộm, một thành viên của đội bóng dừng xe từ trong đi ra, phát hiện ra bé, lập tức nhiệt tình đến gần.
“Hi, Tiểu Mi, sao em lại tới nữa?” Thanh âm sang sảng vang lên trên đầu bé, mặc áo chơi bóng số 7 - Hướng Cương, thân mật mỉm cười với bé.
Bé hoảng sợ, vội vàng đậy nắp túi sách.
“Hi, hi ──” Bé thấp thỏm không yên, một tay còn đè túi sách, chỉ sợ bị người khác phát hiện, bên trong có gì khác. “Em mang áo chơi bóng đến cho anh trai.” Bé trấn định cong môi mỉm cười, may mắn bản thân phản ứng rất nhanh, nếu bị phát hiện trong túi có gì, bé khẳng định không xong đâu.
Vài thanh niên cao lớn lục tục xúm lại đây, mặc áo số 5, mang kính mắt viền vàng, xem ra tư văn nhã nhặn, vừa mở miệng thì lại nói móc.
“Ngay cả một cô bé cậu cũng không buông tha?”
“Tớ cũng không có ý đồ nhúng chàm mầm non quốc gia.”
“Tớ biết, cái cậu muốn nhúng chàm, ở trong nhà tớ kìa.”
Mọi người cậu một lời tôi một câu, ở trên đầu Thư Mi hàn huyên. Những người này đều là thành viên đội bóng rổ, là anh em kết nghĩa của Trương Triệt Nhất, vài người trong đó bé nhìn rất là quen mắt, lại vĩnh viễn không nhớ được tên của bọn họ.
Thứ nhất, khi Trương Triệt Nhất về nhà, rất ít đề cập tình hình ở trường; Thứ hai, thành viên đội bóng này, ở trong mắt bé xem ra, đồ