Con gái nhà khuê các kinh thành, nghe đã mất mật, không dám đến gần.
Tin tức Thu Lão Hổ muốn lấy vợ kế truyền ra ngoài, lại có bà mối ở nhà, nhưng ông nhìn những cô nương ngoan ngoãn nũng nịu kia lại thấy đau bụng, chỉ nhớ đến người vợ trước đanh đá hung dữ, tình sâu nghĩa nặng, nhìn ai cũng thấy không có hứng thú. Suy trước nghĩ sau, rút cuộc cũng chỉ là bỏ tiền chơi bời trong đống son phấn, liền bỏ cái ý nghĩ này đi, làm cho các cô nương không được yêu mến chốn kinh thành đều thở phào nhẹ nhõm, làm cho đám bà mối đau đầu rất lâu.
Hai đứa con gái không chịu được khi cha mình buồn rầu quá độ, lúc nào cũng than phiền không có người lo cho lúc nóng lúc lạnh, lúc nào cũng ca ngợi các hành vi không hay của cuộc sống độc thân, liên tục về nhà, đem cha cùng với bọn quyền quý nhà quan đi nghe cao tăng từ xa đến giảng kinh. Không ngờ, đến chùa mới nghe phải ăn chay, ông lập tức vỗ mông rút lui.
“Trên trời rơi xuống một nàng tiên, cùng ta đi ăn thịt chó”. Ông ngâm nga bài hát, một mình phi ngựa dạo chơi.
Đi đến Ưng Chủy Nham, trên trời quả nhiên rơi xuống một mỹ nhân.
Mỹ nhân và xe ngựa cùng rơi xuống, Thu Lão Hổ tuy thích giết người, nhưng cũng biết phân biệt phải trái, không phải kẻ tiểu nhân thấy người chết mà không cứu, vội vàng ra tay, đỡ lấy, cú đỡ khiến cổ tay ông tê dại, rồi nhìn vào lòng mình, ồ… ngực đẹp, mông cũng khá.
Y phục của mỹ nhân xộc xệch, sắc mặt trắng bệch, nhưng không bị ngất đi, cô mở to mắt ngỡ ngàng trong chốc lát rồi đứng dậy, khắp người đều là sát khí, tức giận nói: “Đồ quan lại đáng chết, lão nương hôm nay không chết, thì ngươi phải chết!”.
Một người đàn bà thật là trấn tĩnh! Một người đàn bà thật đanh đá! Một người đàn bà ngực thật là to!
Trong thiên hạ lại có thứ vật báu này sao?!
Thu Lão Hổ sờ sờ cằm, nhìn một cách hí hửng, trái tim bị đóng băng đã lâu nay bắt đầu đập lại.
Mỹ nhân đanh đá mắng xong mới trở lại, cảm ơn ông ta đã cứu mạng, hỏi: “Tráng sĩ tên họ là gì, sau này nhất định sẽ cảm tạ”.
Thu Lão Hổ đầu óc nóng lên, vội vàng: “Cô nương lấy ta được không?”.
“Vô sỉ!” Mỹ nhân giận đùng đùng, lại tát cho ông một cái nữa, rồi quay người đi.
Thu Lão Hổ ôm mặt, đi theo đằng sau: “Cô nương, tôi có nhà có đất không có vợ, cô nghĩ lại đi”.
Mỹ nhân quay đầu lại, tát cho ông ta thêm một cái nữa.
Từ khi cái tiếng hung hãn truyền ra bên ngoài, khắp thiên hạ không có người đàn ông nào dám chọc vào Anh Vũ đại tướng quân, người đàn bà này gan lớn thật, trái một cái tát phải một cái tát, đoan chính tam trinh cửu liệt, đánh cho ông ta dường như trở lại cái thời mà bà hổ cái vẫn còn, đánh cho con tim ông nở hoa, nhưng mồm miệng ngốc nghếch, lời nói ra cứ như là đang lừa người ta vậy.
Thu Lão Hổ chỉ có thể ngẩn ngơ đứng đó, nhìn mỹ nhân ngẩng đầu ưỡn ngực, càng đi càng xa, chỉ cảm thấy đời này kiếp này, chỉ có thể lấy được con hổ cái đanh đá này về nhà mới xứng với mình, nhưng rồi phát hiện ra là mình quên hỏi tên họ của đối phương.
Ông ta trở về lập tức tìm Hồ Thanh bàn bạc.
Hồ Thanh nghe thấy thế, sau khi nghe ngóng, về trả lời rằng: “Đó là công chúa Vinh Dương”.
Thu Lão Hổ khen: “Chả trách còn tiêu chuẩn hơn cả Quận Vương gia!”.
Công chúa Vinh Dương nổi tiếng giỏi đố kỵ tướng mạo xấu xí, Hồ Thanh bị quan điểm thẩm mỹ khác thường của ông ta dọa cho khóe miệng giật giật, sau đó khuyên: “Công chúa Vinh Dương rất phong lưu…”
“Phong lưu mới tuyệt vời!”.
“Công chúa Vinh Dương rất hay đố kỵ!”.
“Có cô ấy ta còn cần người phụ nữ khác à?!”
“Công chúa Vinh Dương rất hung dữ!”.
“Ông đây da dày chịu đánh tốt!”.
“Chuyện hôn nhân của công chúa Vinh Dương phải do Hoàng thượng quyết định”.
Hai mắt Thu Lão Hổ lấp lánh ánh mắt cầu xin, nắm lấy tay của Hồ Thanh: “Con rể ơi…”.
Công chúa Vinh Dương cũng không nghĩ là, cái tên cứu mình lại muốn lấy mình như thế, lại càng không ngờ đó là Anh Vũ đại tướng quân, bà cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, chỉ có thể nén nhịn đi vòng quanh. Nhiều năm về trước, bà cũng từng có tâm tình của một người thiếu nữ, cho rằng lấy được phu quân như ý, mặc cho phu quân không thích tính cách của mình, trên mặt giả bộ làm một quân tử chân chính, tân hôn tốt đẹp được vài ngày, sau đó lén lút trái một người phải một người, bà là con gái hoàng thất, là chị cả, làm sao có thể chịu được cục tức này? Bà kiêu ngạo cao quý, con hồ ly tinh kia lại giả bộ đáng thương, toàn nhận mình sai, rồi nô tì thấp hèn, làm cho bà có bực tức mà không có chỗ để trút, cuối cùng không nhịn được nữa liền cho con hồ ly tinh một đao, cái tên đàn ông đáng chết bị dọa cho hết hồn, cứ thế là đi.
Vợ hay đố kỵ không có tài đức.
Phu quân ở bên ngoài hơi có chút danh tiếng, người bất bình khá nhiều.
Chị em đều khuyên bà nhẫn nhịn, bà không nghe, lại cứ càng làm quá lên.
Ba người thành một con hổ, trăm từ cũng không biện minh được, cuối cùng làm cho tiếng ác của bà truyền xa hơn.
Bà cực kỳ hận, đã mang tiếng xấu thì cho xấu luôn.
Nữ nhi phải ôn hòa nghe lời chứ gì? Ta cứ phải ngang ngược!
Nữ nhi phải tam tòng tứ đức chứ gì? Ta cứ làm càn phóng túng!
Nữ nhi phải lương thiện hiền dịu chứ gì? Ta cứ hung dữ đanh đá!
Nữ nhi phải chung thủy đến chết chứ gì? Ta cứ phóng đãng!
Anh Vũ đại tướng quân tiền đồ như gấm, không cần phải bám vào mép váy đàn bà mà leo lên, bà tưởng rằng Thu tướng quân nghe thấy tai tiếng của bà sẽ lùi bước, nhưng người đàn ông thô bỉ không biết chữ kia lại rất kiên trì ở ngoài cửa phủ của bà, trước sau như một.
Tiếp theo đó, bà nghe được càng nhiều lời đồn đại.
“Thu tướng quân nghe thấy có người nói xấu bà, liền đánh họ”.
“Thu tướng quân nói bà là người phụ nữ tốt, người phụ nữ tốt quyết không phải chịu uất ức”.
“Thu tướng quân uống say gọi tên bà”.
“Công chúa, công chúa, bà không bằng lòng tái giá sao?”.
“Đừng nói nữa, đàn ông không có gì tốt cả”. Công chúa Vinh Dương phủi tay áo đứng dậy bước đi, đêm đó, bà nghĩ rất nhiều, cuối cùng từ bỏ vẻ mặt lẳng lơ. Trong tủ trang điểm, là ấn khắc khi xuất giá, bà nhẹ nhàng sờ lên chữ “nhất tâm nhân” bên trên, tự hỏi lòng, mình còn có thể quay về làm người phụ nữ tốt không? Đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường, bà thực sự không muốn phải tiếp tục chịu nỗi đau của sự đố kỵ.
Thu tướng quân là người tốt.
Cho nên, bà không thể lấy ông được.
Nam Bình Quận Vương Phi đến nhà gặp công chúa Vinh Dương.
Diệp Chiêu mặc trang phục nam giới, rất ra dáng oai hùng phong độ.
Vinh Dương công chúa mất đi tâm thế trêu ghẹo ngày xưa, ngoan ngoãn ngồi tại chỗ.
Diệp Chiêu không giỏi việc ngồi tán phét với đàn bà, hắng giọng rồi vào đề ngay: “Tên Lão Hổ ấy theo tôi đã nhiều năm, tuy có hơi xấu xí, tính khí hơi thẳng, đầu óc ngu đần, nhưng là người có tình có nghĩa. Đáng tiếc vợ mất sớm, hai cô con gái lại lấy chồng cả, vẫn chưa đi bước nữa”.
Công chúa Vinh Dương hỏi: “Đàn ông tốt lập nghiệp thành công, còn sợ không có vợ?”.
Diệp Chiêu nói: “Sở thích của ông ta không giống vói người thường, bao nhiêu người làm mối cho ông ấy, các cô nương nũng nịu xếp hàng dài, ông ta không thích một ai, nói rằng chỉ thích cô nương đanh đá lợi hại, có thể làm cho ông ta ngoan ngoãn phục tùng mới được. Đáng tiếc ông ta không có ngoại hình đẹp, e là những người phụ nữ như vậy khó mà nhìn ngó đến.”
Công chúa Vinh Dương trầm tư không nói.
Diệp Chiêu quan sát sắc mặt, cứng đầu cứng cổ, làm theo lời dặn dò của Hồ Thanh: “Trước đây trong quân đội khoe khoang, mọi người đều nói là Thu tướng quân đánh trận có thể đánh thiên binh vạn mã, trong phòng cũng địch được thiên binh vạn mã, vợ ông ta nhất định là có phúc”.
Mặt công chúa Vinh Dương hơi đỏ lên.
Diệp Chiêu rút từ trong người ra một cái roi dài, thở dài nói: “Lão Hổ nói, tìm được vợ rồi thì dùng cái roi này, nếu như ông ta dám trêu hoa ghẹo bướm làm chuyện có lỗi với vợ, sẽ quỳ dưới mái nhà cởi trần chịu roi”.
Vinh Dương công chúa nhanh tay giật lấy chiếc roi, giận dữ nói: “Đàn ông làm sao có thể sợ vợ đến thế được?”.
Diệp Chiêu buông tay: “Lão Hổ nói, trên chiến trường không dám giết người thì không phải đàn ông, trong nhà không sợ vợ cũng không gọi là nam tử hán chân chính”.
Công chúa Vinh Dương xấu hổ tức giận quát: “Cút!”.
Diệp Chiêu khó mà bị đàn bà ra lệnh đuổi về, mau chóng sờ sờ mũi chạy, ngay cả đồ cũng quên không mang về.
Ba ngày sau, nghe nói công chúa Vinh Dương bí mật hẹn Anh Vũ đại tướng quân.
Nửa tháng sau, Hoàng Thái hậu ban chỉ kết hôn.
Xét việc công chúa Vinh Dương phong lưu thuở trước, người người đều cười thầm Thu đại tướng quân sắp trở thành ông vua bị cắm sừng đầu tiên của Đại Tần, chỉ mong cho nhà ông ta mau chóng xảy ra trò cười, vượt lên trên Nam Bình Quận Vương phủ.
Chẳng ngờ, công chúa Vinh Dương sau khi kết hôn, bỏ hết đồ trang điểm, cất hết quần áo diêm dúa, không tiếp khách, không bao giờ còn có chuyện phong lưu truyền ra ngoài. Từ đây Thu đại tướng quân cũng không bao giờ bước chân đến lầu xanh, cả đời không nạp thêm thiếp, phu thê ân ái, đúng là vợ chồng hòa hợp, tôn trọng lẫn nhau, không đỏ mặt giận dữ bao giờ, người đời đều cho là hiếm có.
Nhân duyên.
Hoặc là chỉ cần gặp được đúng người mà thôi. Bạn vừa đọc xong truyện Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM. Website đọc truyện online thích hợp trên mọi thiết bị và mọi hệ điều hành.
77F1.XTGEM.COM duyệt tốt nhất trên các trình duyệt Chrome, Firefox, Opera Mini, UC Browser, Safari
Với hơn 40 nghìn đầu truyện, đa dạng về thể loại, phong phú về nội dung hi vọng 77F1.XTGEM.COM sẽ làm thỏa mãn nhu cầu thích đọc truyện của bạn :)
Hãy ghé thăm 77F1.XTGEM.COM thường xuyên các bạn nhé !