Tâm trạng cô chán chường, không thèm trả lời, rút tất cả trang sức ra, vứt hết về hộp nữ trang: “Ai thèm mấy thứ này chứ?”.
Hồng Oanh than vắn thở dài, vừa mắng Diệp Chiêu không giữ chữ tín, vừa an ủi cô, định làm cô ấy từ bỏ cái quyết định sai lầm đó.
Bỗng ngoài phòng một tiếng sấm vang lên.
Hồng Oanh chạy ra mở cửa sổ, thò đầu ra nhìn kỹ, cười nói: “Sắp mưa rồi”.
Sắp tới không phải là nước mưa, mà là nước lũ cuồn cuộn.
Trong nháy mắt, nước lớn còn hung hãn hơn cả nghìn quân vạn mã, tràn vào nhà cửa, cuốn đi bò cừu, cuốn đi thị vệ trung thành theo từ Mạc Bắc tới, Lý tiểu thiên tướng về Mạc Bắc để báo cáo công việc, những người nô bộc chân thật chu đáo, còn có quan viên ở trạm dịch mất tích mất dạng. Trong sự kinh hoàng không biết làm thế nào, Hồng Oanh nắm chặt kéo tay cô ta, trôi nổi trong nước lũ, ôm lấy xà nhà mà khóc gọi: “Tiểu thư, đừng sợ! Chúng ta sẽ không sao đâu…”
Lời chưa nói xong, xà nhà không chịu được sự tấn công của nước, bỗng nhiên đổ sập xuống, trần nhà đập vào đầu cô, kêu mà cũng không kêu lên được, liền chìm nghỉm xuống nước.
Bàn tay đang nắm chặt của Hồng Oanh cuối cùng cũng lỏng ra.
Cô không kịp gào lên, bị nước lũ cuốn đi.
Nhờ vào kỹ thuật bơi không thuần thục và vận may trời cho, cô liền ôm lấy một cái cột đúng lúc nó trôi qua, trồi lên ngụp xuống không biết bao lần và sống sót. Chân bị thương, tay bị thương, đầu óc trong lúc trôi nổi cũng không biết bị cái gì đập vào, cũng bị thương. Trí nhớ hỗn độn mơ hồ lung tung, một lúc rất lâu sau, cô sống sót giống như một người mất trí nhớ vậy, không biết phải làm gì, không biết phải đi đến chỗ nào. Trên đường nạn dân hỗn loạn, một cô gái trẻ xinh đẹp một mình trên đường, nguy hiểm bốn phía, cô cũng mất đi tất cả những gì có thể chứng minh thân phận mình, rồi trở thành lưu manh, áo quần rách nát, học bừa mọi người ăn cỏ, vỏ cây, bộ dạng như một ăn xin vậy. May mà có một đại nương “tốt bụng” chọn cô, tắm rửa sạch sẽ, trị khỏi mấy vết thương, truyền tay đem đi bán.
Kỳ Vương phủ thấy cô nương xinh đẹp này lọt vào mắt, bèn ra giá thấp mua lấy cô, mời thái y khám bệnh cho thuốc, chữa khỏi vết thương.
Liễu Tích Âm trong phủ, sau khi được thái y chữa khỏi vết thương, trí nhớ hỗn loạn cũng bắt đầu hồi phục.
Một thiên kim quan phủ bị bán thành nữ tỳ.
Rõ ràng là làm mất thể diện mười tám đời tổ tông.
Liễu Tích Âm sau khi ý thức được tình thế của mình, lo sợ đến mặt đỏ lên, cô chỉ sợ bị người khác biết, không muốn nói chuyện, giả vờ ngốc nghếch ngớ ngẩn, nghĩ tìm một cơ hội riêng chứng minh thân phận, để Kỳ Vương sai người đưa cô về.
Rất nhanh, cô nhạy cảm phát hiện ra tình thế của mình có gì đó không đúng.
Trong viện có tất cả năm tiểu cô nương, đều rất xinh đẹp. Cửa bị khóa kín, trông coi chặt chẽ, chỉ có vài người hầu câm bưng cơm nước đến cho bọn họ, Trong đó có một người hầu câm lần nào cũng nhìn cô thông cảm, hình như muốn nói gì đó.
Cô xem xét chắc tên hầu câm này không thể ra ngoài nói lung tung việc cô bị bán đi, bèn thừa lúc không ai chú ý, kéo hắn ta vào cầu khẩn: “Ta là cháu gái của Liễu tướng quân ở Gia Hưng quan, trên đường qua Giang Bắc, không cẩn thận rơi vào tình cảnh này, nhờ ngươi gửi cho ta một bức thư, báo với Kỳ Vương, để ông ta đưa ta trở về”.
Tên nô tài câm sau khi nghe xong, biểu hiện trên mặt giống như nhìn thấy ông trời mở mắt, tự nhiên lại vui mừng khôn xiết. Một lúc sau, lại lo lắng lắc đầu, ú ú ớ ớ ra hiệu một lúc lâu, còn sợ cô không hiểu, bèn há mồm ra, để cô nhìn lưỡi mình.
Liễu Tích Âm có biết chút ít về y thuật, nhìn ra những người câm này tất cả đều là những người bình thường bị người khác bắt uống thuốc độc khiến trở nên câm, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Tên hầu câm tiếp tục lắc đầu, sau đó làm đủ các loại cử chỉ như giết gà, bóp cổ, thấy cô không hiểu, sốt ruột vô cùng, sau khi nhìn Đông nhìn Tây, vẽ trên đất một người méo mó, mặc phục sức của Đông Hạ, bên cạnh vẽ một người Đại Tần bụng lớn đội vương quan, cùng nhau uống rượu vui vẻ.
Liễu Tích Âm đoán: “Kỳ Vương muốn làm ăn với Đông Hạ?”.
Tên hầu câm từ đầu gật đầu, sau lại lắc đầu, rồi lại vẽ một con dao trong tay người Đông Hạ, sau đó bên cạnh hai người đó vẽ thêm vài người Đại Tần nằm trên đất.
Liễu Tích Âm cuối cùng đã hiểu: “Kỳ Vương câu kết với Đông Hạ tạo phản?”.
Tên hầu câm liên tục gật đầu, hắn ta vốn dĩ là nông dân ở Mạc Bắc, sau khi thành Mạc Bắc bị phá chạy đến Giang Bắc, không thể sống nổi qua ngày, liền bán thân cho phủ Kỳ Vương, nhưng đen đủi lại bị làm cho câm, sống trong phủ để hầu hạ. Vì Kỳ Vương tương đối yên tâm với cái bọn câm một chữ không biết lại còn không nói được, có một vài việc không hề tránh né. Tên câm cực kỳ căm hận cái bọn gây hại cho nước cho dân, bèn nghĩ đủ mọi cách, biết được không ít tin mật, chỉ hận bản thân mình tàn tật, có mồm mà không nói được, ai mà nghe tên câm nói chứ? Mặc dù hắn ta mạo hiểm chạy trốn đi, không có bằng chứng, ai mà tin sự biểu đạt của hắn ta chứ?
Đông Hạ xâm lược, trước tiên phải qua ải Gia Hưng.
Người dân khổ cực, khói lửa chiếm thành, là cảnh tượng mà cả đời cả kiếp này hắn ta không bao giờ muốn nhìn thấy lần nữa.
Cả Mạc Bắc đều biết, Diệp tướng quân là anh hùng.
Liễu tướng quân là cữu cữu ruột của Diệp tướng quân, Liễu cô nương là cháu gái ruột của Liễu tướng quân.
Tên hầu câm ôm tia hy vọng cuối cùng, liều chết thông báo.
Liễu Tích Âm bán tín bán nghi, nhưng cũng không dám coi thường lơ là.
Ngày hôm sau, cô không giả ngốc nữa. Kéo cái chân bị thương, bước ra ngoài viện, cúi thấp mặt xuống, dò hỏi khắp nơi, nhưng chỉ thấy mấy cô gái đang thi nhau luyện tập lễ nghĩa, cử chỉ và ngôn ngữ. Liễu Tích Âm sống lâu ở biên giới, nên có nhiều dân tộc bên ngoài lui tới, liền nghe ra đây là lễ nghĩa và ngôn ngữ của Đông Hạ. Ma ma đang thấp giọng dạy dỗ: “Tập chăm chỉ vào, nếu được sủng ái, cả đời vinh hoa phú quý. Nếu không nghe lời, lấy gậy đánh chết ngay”.
Đông Hạ Vương háo sắc thành tính.
Những người con gái này đang làm gì chứ?
Tâm cam của Kỳ Vương, Tư Mã Chiêu ai ai cũng biết.
Từng đợt lạnh buốt xương trào tới, Liễu Tích Âm quay người trốn vào trong phòng, ôm lấy cái chăn run lẩy bẩy.
Từ khi thành Mạc Bắc bị phá, nhà cửa bị phá nát, cô lần đầu tiên sợ hãi đến như thế.
“A Chiêu, em không bao giờ tùy tiện nữa, mau đến cứu em đi”.
“A Chiêu, em không bao giờ gây chuyện nữa, đến cứu em đi”.
“A Chiêu, em sai rồi, cầu xin chị…”
Liễu Tích Âm khóc không thành tiếng, cô độc trong phòng, không hề có hồi âm.
Kỳ Vương đến người hầu hạ cũng hạ độc thành câm, nếu biết được thân phận nhạy cảm của cô là cháu gái của Liễu tướng quân, có thể bỏ qua cho cô sao? Nếu chạy trốn, vương phủ thị vệ nghiêm ngặt, chỉ dựa vào cái công phu mèo con của mình liệu có thể chạy được bao xa chứ?
Âm mưu của Kỳ Vương rốt cuộc là gì chứ?
Ông ta làm thế nào để phá vỡ được cửa thành kiên cố của ải Gia Hưng chứ?
Chiến lược của Đông Hạ là gì chứ? Có kế hoạch gì? Có sơ hở nào có thể lợi dụng không?
Sau khi khóc xong, Liễu Tích Âm càng nghĩ càng sợ hãi.
Cô sống lâu ở biên ải, biết rất rõ sự hung ác giảo quyệt của Đông Hạ. Bọn họ ai ai cũng là chiến sĩ giỏi ở trên lưng ngựa, quân địch từ bên ngoài xâm lược đã khiến người khác thấy khó đối phó. Nếu câu kết trong ngoài với Kỳ Vương, tấn công mạnh mẽ, ải Gia Hưng không hề đề phòng chắc chắn sẽ bị rơi vào khổ chiến. Thúc phụ là tướng trấn thành, sẽ gặp nguy hiểm. Nếu ải Gia Hưng bị mất, chắc chắn sẽ nguy hại cho Đại Tần, chiến sự kéo dài, đại tướng quân thống lĩnh binh mã thiên hạ có thể không để ý sao?
Diệp Chiêu có thể lại một lần nữa mặc áo giáp xuất chinh không?
A Chiêu sẽ lại lần nữa rơi vào nguy hiểm sao?
Hùng ưng cất cánh, bầu trời bừng lên ánh bình minh, chính là lúc ra quyết định.
Khi tên hầu câm xuất hiện một lần nữa, tay cầm một cái lá xanh, cúi rạp trên mặt đất, dập đầu không ngừng, thể hiện tâm ý của hắn ta.
Cửa lớn của viện dần dần mở ra, Kỳ Vương và sứ giả Đông Hạ dưới sự hộ tống của thị vệ, từ từ bước tới.
Trong lúc nguy cấp, Liễu Tích Âm tìm không ra vật gì có thể chứng minh thân phận mình, cũng không có bút, đành phải lấy tấm khăn tay cũ kỹ luôn mang bên người, nhanh chóng viết một bức thư máu, dặn dò: “Bọn chúng giám sát ta rất nghiêm ngặt, e là rất khó chạy trốn. Ngươi tìm cơ hội trốn đi, mang tấm khăn này đến phủ Quận Vương ở Thượng Kinh. Quận Vương phủ ở chính giữa phố Tây, trên cửa có hai con sư tử đá, con sư tử mẹ ôm hai con sư tử nhỏ, rất dễ nhận ra. Sau đó đưa chiếc khăn này cho Diệp tướng quân, cô ấy nhìn thấy xong nhất định sẽ tin ngươi, còn về ta… ta…”.
Cô đã có câu trả lời rồi.
Tên hầu câm tiện tay nhét chiếc khăn vào mồm ngậm lấy, rồi cúi đầu lui ra.
Liễu Tích Âm chỉnh sửa lại nhan sắc, diễm lệ vô cùng, từ từ bước về Kỳ Vương, khóe miệng còn nở ra nụ cười nhàn nhạt, trên khuôn mặt thể hiện một vẻ vô cùng sùng bái cảm kích, cô cúi người hành lễ, dịu dàng nói: “Dân nữ gặp phải đại nạn, xin tạ ơn cứu mạng của Kỳ Vương”.
Thiên hạ lại có một mỹ nhân như thế.
Sứ giả Đông Hạ nhìn đến nỗi mắt như bị đóng băng, hít một hơi, làm sao có thể tin được trên đời có một thứ như thế này chứ.
Biết Kỳ Vương không trọng sắc đẹp, lại thấy sắc đẹp của cô đáng nể, bèn chần chừ khá lâu rồi hỏi: “Tiểu cô nương tên gì? Nhà ở đâu? Ngẩng đầu xem nào”.
Liễu Tích Âm ung dung ngẩng đầu lên, trong giọng nói dịu dàng có mang sự dứt khoát: “Dân nữ họ Diệp, tên Liễu Nhi, là một vũ cơ”.
Kỳ vương: “Múa xem nào!”.
Liễu Tích Âm nhẹ bước di chuyển, đưa cánh tay, chậm rãi múa.
Dương Liễu eo nhỏ, e thẹn rụt rè, sắc đẹp hơn người.